Lâm Tịch hơi ngạc nhiên.
Bởi vì so với thế giới đã từng sống, giao thông ở thế giới này quả thật kém hơn rất nhiều, chỉ riêng việc đi từ trấn này đến trấn khác thăm một người bạn đã không dễ dàng, nên khi Khương Tiếu Y đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, Lâm Tịch mới biết cảm giác có bạn từ phương xa đến thăm là như thế nào.
Hơn nữa, cá chiên đen và cá sắt đầu chó là hai loại cá hiếm thấy, Lâm Tịch rất muốn để người bạn Khương Tiếu Y của mình tận mắt nhìn thấy, sau đó sẽ làm một bữa linh đình, giúp Khương Tiếu Y cảm nhận được hương vị thơm ngon của hai loại cá trên và có lợi cho việc tu hành như thế nào. Nhưng hắn không ngờ được sau khi mình ra ngoài và về lại, trên hành lang đặt hai chum đá lớn đã có thêm hai chum lớn khác, biến thành bốn chum, nhưng điều này không thể khiến hắn ngạc nhiên được, hắn ngạc nhiên là vì cạnh hai chum đá mới có thêm một người.
Một tên mập mặc áo tay ngắn được làm từ tơ tằm, ngực trái có thêu dấu hiệu của Hành Vinh Xương.
Tên mập này ít nhất cũng nặng 170 - 180 cân, rất sợ nóng. Mặc dù bây giờ đã ban đêm, gió sông mát mẻ từ ngoài thổi vào bờ, nhưng hắn ta vẫn đang dùng một khăn vuông nhỏ màu trắng lau mồ hôi trên người.
Thấy Lâm Tịch đi tới, tên mập trông rất hiền từ này vui mừng, đứng dậy khỏi băng ghế bằng đá, chắp tay thi lễ với Lâm Tịch, nói:
- Lâm đại nhân, tại hạ là Tam chưởng quỹ Hành Vinh Xương, Mã Hồng Tuấn.
- Là Mã chưởng quỹ được mọi người gọi là Thiết toán tử?
Lâm Tịch hơi sững sờ, vội đáp lễ lại.
Vị Tam chưởng quỹ Hành Vinh Xương này rất nổi tiếng ở các khu vực gần bờ sông Tức Tử, giỏi tính toán. Nghe nói chỉ cần liếc mắt qua sổ sách của Hành Vinh Xương một lần, hắn lập tức sẽ tính toán được thu chi đúng hay sai, không thể thiếu một đồng. Hơn nữa, nghe nói Thiết toán tử Mã chưởng quỹ giỏi nhất chính là chỉ cần ngồi trong một cửa hàng mấy ngày, không cần nhìn sổ sách, nhìn lượng khách ra vào trong mấy ngày đó, hắn ta nhất định sẽ tính được thu chi trong một năm của cửa hàng đấy, độ chính xác lên đến tám chín phần mười.
- Thiết toán tử...mọi người trêu chọc tại hạ thôi.
Mã Hồng Tuấn lại lau mồ hôi, hơi ngượng ngùng nói:
- Hôm nay tại hạ tới tìm Lâm đại nhân là do Đại chưởng quỹ chúng ta dặn dò.
Lâm Tịch hơi ngẩn người, hỏi:
- Đại chưởng quỹ quý tiệm tìm tại hạ có chuyện sao?
- Vị này là?
Mã Hồng Tuấn nhìn Khương Tiếu Y sau lưng Lâm Tịch, khẽ do dự.
- Đây là bạn tốt của tại hạ, không phải người ngoài.
Lâm Tịch cảm thấy vẻ mặt Tam chưởng quỹ Hành Vinh Xương này hơi kỳ lạ, nhìn hắn ta một cái, nói:
- Có chuyện gì cứ nói, đừng ngại.
Mã Hồng Tuấn lại dùng khăn vuông lau mồ hồi, nói:
- Thật ra cũng không có chuyện gì. Đại chưởng quỹ tại hạ muốn tại hạ tới tìm đại nhân giải thích vài câu, không muốn đại nhân có hiểu lầm với Hành Vinh Xương tại hạ. Hôm đó Khương ngôn quan đột ngột xuất hiện ở đây là do Đại chưởng quỹ tại hạ cố ý phái người tới nói.
Lâm Tịch và Khương Tiếu Y đồng thời nhìn lẫn nhau.
Một quan viên như Khương Thụy xuất hiện ở trấn Đông Cảng đúng là rất đột ngột, không riêng gì Lâm Tịch, rất nhiều người cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ, không ngờ sau lưng lại có Hành Vinh Xương nhúng tay.
- Đại chưởng quỹ tại hạ để tại hạ nói chuyện này không phải muốn khoe thành tích trước mặt Lâm đại nhân.
Mã Hồng Tuấn thấy Lâm Tịch hơi khó hiểu, vội vàng giải thích:
- Đại chưởng quỹ tại hạ muốn Lâm đại nhân hiểu được thái độ Hành Vinh Xương bọn tại tại...Ban đầu, Tống chủ quản Hành Vinh Xương bọn tại hạ đúng là vì đại nhân giam giữ thuyền nên tức giận, ăn nói không biết giữ kẽ, nhưng những gì đại nhân đã làm lại khiến Hành Vinh Xương bọn tại hạ rất khâm phục. Hành Vinh Xương bọn tại hạ hi vọng dưới tài năng của Lâm đại nhân, sông Tức Tử này sẽ ngày càng sạch sẽ hơn.
Sau một hồi trầm ngâm, Lâm Tịch khẽ khom người tạ ơn với Mã Hồng Tuấn, chân thành nói:
- Thật ra hôm đó tại hạ bất mãn với thái độ Hành Vinh Xương quý tiệm là vì tại hạ biết quý tiệm có năng lực...Nhưng thái độ ngang ngược kiêu ngạo của quý tiệm, thêm việc rõ ràng có năng lực nhưng không muốn đếm xỉa đến, lại khiến tại hạ nghĩ rằng quý tiệm biết chuyện không quản, để thủ phạm nhởn nhơ ngoài pháp luật, tại hạ rất ghét chuyện như vậy. Nhưng sau khi tại hạ phát hiện chuyện này có liên quan đến quân đội, tại hạ đã hiểu thái độ quý tiệm, dù sao đối với một hiệu buôn như Hành Vinh Xương quý tiệm, nếu như quân đội cố ý gây chuyện, đúng là quý tiệm sẽ gặp không ít trở ngại.
Hơi dừng lại trong chốc lát, Lâm Tịch nhìn Mã Hồng Tuấn nói:
- Mong Mã chưởng quỹ có thể giúp tại hạ nói lại với Đại chưởng quỹ, chuyện này đúng là tại hạ đã cư xử không đúng, Đại chưởng quỹ có thể bất kể hiềm khích lúc trước ra tay giúp đỡ, tại hạ tất nhiên không thể làm những chuyện tổn hại đến Hành Vinh Xương. Hơn nữa, tại hạ cũng là người rất ghét gây chuyện, trừ khi người khác tìm tới tận cửa, nếu không, tại hạ tuyệt đối không tự động gây chuyện.
- Tại hạ cũng tin rằng tất cả dân chúng ở trấn Đông Cảng đã biết đại nhân là người như thế nào.
Mã Hồng Tuấn tươi cười, nhìn vào bốn chum đá lớn ngay đó nói:
- Đại chưởng quỹ tại hạ biết Lâm đại nhân không phải là võ giả bình thường, nên ngài ấy đã sai tại hạ mang đến cho đại nhân vài thứ người bình thường không cần dùng. Đại chưởng quỹ cũng biết đại nhân không nhận lấy không, nên đã tính giá trước rồi. Nếu như đại nhân muốn lấy, cứ gửi mười lượng bạc là đủ, nếu như không muốn nhận, tại hạ sẽ phóng sanh.
- À, đúng rồi.
Dường như nghĩ tới điều gì đấy, Mã Hồng Tuấn vỗ vỗ trán mình, rất áy náy nói:
- Hai chum đá lớn kia là người bên phố cá mang tới, trong đó có ba con cá sắt đầu chó. Đồ Đại chưởng quỹ sai tại hạ mang tới hiện đang ở trong chum đá khác.
- Cá sắt đầu chó?
Vừa nghe bốn chữ này, Khương Tiếu Y nhất thời kinh hãi.
- Mình đã có năm con rồi, không ngờ mấy người Hứa Sanh lại bắt được ba con khác.
Thấy Khương Tiếu Y phản ứng như vậy, Lâm Tịch liền biết người bạn của mình cũng biết rõ cá sắt đầu chó. Sau khi cười nói một câu như trên, Lâm Tịch liền đi tới chum đá lớn Mã Hồng Tuấn đã chỉ.
Chỉ cần nghe Mã Hồng Tuấn nói vài lời, hắn lập tức biết Đại chưởng quỹ Hành Vinh Xương đã tìm giùm mình một hay vài loại thủy sản rất có ích cho người tu hành.
Khương Tiếu Y cũng rất tò mò, hắn không vội nhìn trước mấy con cá sắt đầu chó đang vẫy nước ào ào trong chum đá kia có hình dạng như thế nào, mà đi theo Lâm Tịch, nhìn vào trong một chum đá khác.
Lại là một con ba ba vực sâu?
Vừa nhìn thấy Lâm Tịch liền sừng sốt, bên trong chum đá to như bể cá này có một con ba ba đang nằm úp sấp, trên mai có những sợi rêu dài bám lấy. Khi nhìn thấy, Khương Tiếu Y cũng cho rằng đây là một con ba ba vực sâu, nhưng nhìn kỹ lại, Khương Tiếu Y và Lâm Tịch lập tức nhìn thấy con ba ba vực sâu này rất khác với ba ba vực sâu bình thường.
Ở ngay rìa mai con ba ba vực sâu này, có một lớp vỏ cứng rất dài, so với những con ba ba vực sâu bình thường thì lớp vỏ cứng này còn dài hơn rất nhiều.
- Đây là ba ba vực sâu Vân Mộng?
Đột nhiên Lâm Tịch nhớ đến một cái tên, bất giác hét to lên.
Mã Hồng Tuấn lau mồ hôi, ha ha cười nói:
- Lâm đại nhân quả nhiên tinh mắt, mới đây đã nhận ra.
Lâm Tịch và Khương Tiếu Y nhất thời hít sâu vào một hơi.
Ba ba vực sâu là những con ba ba đã sống dưới sông rất lâu.
Nhưng trong những con ba ba ấy cũng có không ít chủng loại, có một loại được mọi người gọi là ba ba vực sâu Vân Mộng.
Loại ba ba vực sâu Vân Mộng này có lớp vỏ cứng ở rìa mai dài nhất, cũng là loại bổ nhất.
Nhưng theo nhiều tài liệu ghi lại, loại ba ba này đã bị diệt sạch từ mấy chục năm trước, bây giờ muốn tìm lại là việc rất khó.
Nguyên nhân ba ba vực sâu Vân Mộng bị diệt sạch được ghi lại rất rõ.
Khi đến mùa sinh nở, loại ba ba vực sâu này gần như sẽ theo thói quen lên bờ, tìm một nơi ấm áp để đẻ trứng ấp trứng, không những thế, trong thời kỳ mười ngày ấp trứng trên bờ, chúng sẽ luôn ở lại để trông chừng.
Đối với những ngư dân bình thường, dĩ nhiên đây là lúc bắt những con ba ba vực sâu Vân Mộng này dễ dàng nhất, nhưng họ lại săn bắt bừa bãi, đến nỗi bây giờ muốn tìm một con cũng rất khó.
Loại ba ba vực sâu Vân Mộng này, nếu như để phát triển trong một thời gian dài, chúng sẽ trở thành một món ăn đại bổ đối với người tu hành, hiệu quả còn hơn ba ba vực sâu bình thường đến mấy lần, thậm chí còn hơn cả "hắc kim tử" của cá chiên đen. Hơn nữa, cũng giống như những con ba ba vực sâu khác, ba ba vực sâu Vân Mộng phát triển rất chậm. Lâm Tịch ước đoán, con ba ba trong chum nước trước mặt mình còn lớn tuổi hơn con mình đã từng ăn, ít nhất cũng phải sống trên hai trăm năm.
- Mã chưởng quỹ.
Lâm Tịch hơi kinh ngạc, quay đầu nhìn Mã Hồng Tuấn, hỏi:
- Loại ba ba vực sâu Vân Mộng này không phải đã tuyệt chủng rồi sao, sao quý tiệm lại có được?
Mã Hồng Tuấn dựng ngón tay cái lên, ý nói Lâm Tịch thật biết nhìn hàng, sau đó giải thích:
- Là một thợ săn ở sơn mạch Long Xà vô tình tìm thấy được, sau đem ra thị trấn bán, được người bên Hành Vinh Xương tại hạ mua lại. Ở những con sông bình thường như sông Tức Tử, ba ba vực sâu Vân Mộng này đã tuyệt tích, một con cũng không thấy được.
- Thật sự phải cảm ơn Đại chưởng quỹ quý tiệm.
Lâm Tịch biết con ba ba vực sâu Vân Mộng này nhất định sẽ giúp ích tu vi mình rất nhiều, cho nên, hắn một lần nữa hành lễ với Mã Hồng Tuấn, biểu đạt lòng biết ơn tha thiết của mình.
- Nếu Lâm đại nhân có bằng hữu tới chơi, tại hạ không quấy rầy nữa.
Mã Hồng Tuấn không nói thêm gì, sau khi cung kính khom người, liền từ biệt Lâm Tịch, Mã Hồng Tuấn.
Lâm Tịch lấy mười hai bạc vụn đưa cho Mã Hồng Tuấn. Hai người, một người đưa, một người thu, bất chợt cảm thấy hơi lúng túng, nhưng cũng đồng thời cười lớn.
....
- Bây giờ mới biết cá sắt đầu chó hình dạng như thế nào, đúng là hung thần ác sát như mọi người nói. Ồ, con cá này màu đen lại thân dài, hình thể khổng lồ, chắc chắc là cá chiên đen. Lâm Tịch, không ngờ ngươi lại kiếm được nhiều đồ tốt như vậy. Còn nữa, trong những đệ tử học viện Thanh Loan xuất viện ra ngoài, ta đoán ngươi chắc chắn là người đầu tiên phá được đại án như Ngân câu phường.
Khương Tiếu Y nhìn những chum đá lớn còn lại, không khỏi cảm thán.
Lâm Tịch bất chợt nhìn vào bao vải Khương Tiếu Y đeo trên người, hỏi:
- Ngươi mang theo cái gì vậy?
- Ngươi cứ xem đi.
Khương Tiếu Y cũng không thừa nước đục thả câu nữa, cười cười, tháo bao vải trên người xuống, mở ra.
Từng quả cầu màu trắng nhung lần lượt xuất hiện trong mắt Lâm Tịch.
- Tổ yến tuyết!
Lâm Tịch nhận ra đây là vật gì, nhất thời kinh hãi, không nhịn được ngẩng đầu, nhìn Khương Tiếu Y hỏi:
- Sao ngươi có thể có nhiều tổ yến tuyết như vậy?
- Ta không được dân chúng kính yêu mà tặng đồ như ngươi, may mắn mà thôi.
Thì ra tổ yến tuyết này cũng là một loại rất hiếm trong tổ yến, đối với người tu hành là vật đại bổ. Loại tổ yến này rất đặc biệt, lúc xây tổ, chim yến sẽ lấy một loại thảo dược màu trắng vô danh trong núi bỏ vào trong. Hơn nữa, loại chim yến này ưa sạch sẽ, cho dù lông vũ của mình rớt vào trong, nó vẫn dùng miệng gặp ra ngoài. Cho nên, loại tổ yến này trắng như tuyết, chỉ cần dùng nước ấm ngâm qua mấy lần là ăn được, bổ dưỡng hơn nhiều so với tổ yến bình thường.
Khương Tiếu Y lựa chọn Công ti ở trấn Cổ Huệ, giám sát chế tạo ở phòng Ngự Công. Công việc thường ngày của hắn là quản lý việc khai thác vài quặng mỏ, luyện chế khoáng thạch hay chế tạo binh khí. Ở trấn Cổ Huệ có một tòa Huệ sơn, bên trong có một quặng mỏ tích tụ lâu ngày. Khi dò xét quặng mỏ này, hắn vô tình phát hiện trên vách đá dường như có dấu tích của chim yến tuyết. Đến khi hắn thả dây thường trèo xuống dưới, mới phát hiện trong những khe núi bên trong quặng mỏ, không chỉ có những tổ yến bây giờ mà còn rất nhiều tổ do những con chim yến già lão xây nên từ trước.
Cứ như vậy, Khương Tiếu Y liền dùng một bao lớn lấy xuống, ít nhất cũng trên ba mươi cân.
...
Bỏ ổ yến tuyết vào một cái lon vuông, bỏ thêm hồng sâm, đường đỏ vào bên trong, chưng lên.
Lâm Tịch làm thịt hai con cá sắt đầu chó, dùng thêm một chút nước tương và rau luộc. Khi nhúng từng lát cá vào trong ổ yến tuyết sềnh sệch đỏ đỏ, sau đó bỏ vào trong miệng thưởng thức, hai người lập tức thấy món ăn này vừa mặn vừa ngọt, nhất thời cùng cười lên.
Có bạn từ xa tới chơi, cùng ăn món ngon cùng ngắm cảnh đẹp ngoài cửa sổ, hai người ăn tối rất vui vẻ.
Đôi khi, có những món ngon vật lạ, chia sẻ với bạn bè và cùng ngắm phong cảnh hữu tình cũng là một niềm vui khó có.
- Đúng rồi, Lâm Tịch. Hôm nay khi thấy ta, ngươi có nói vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã tới, là có ý gì?
Sau khi ăn sạch sẽ một lon lớn ổ yến tuyết, Khương Tiếu Y vuốt vuốt cái bụng hơi tròn của mình, đồng thời hơi rầu rĩ vì không thể ăn hết mấy lát cá trong cái đĩa bên dưới được. Ngay lúc này, đột nhiên hắn nghĩ đến việc chiều nay, bất giác quay đầu nhìn Lâm Tịch.
- Có một Thiên tổng tên Ngụy Hiền Vũ, là người đã dẫn binh vào trấn Đông Cảng, muốn áp giải ta đi. Mặc dù bị Khương ngôn quan ngăn chặn, nhưng ta cảm thấy hắn sẽ không bỏ qua.
Lâm Tịch nhìn Khương Tiếu Y, hồi đáp:
- Khi nói chuyện với ta, hắn cố gắng che giấu sát khí, nhưng không thể giấu được, sau đó lại không giấu nữa. Ta đoán trong những thích khách ta đã giết, có một người rất quan trọng với hắn, có thể là bạn sinh tử chi giao. Hơn nữa, sau đại án vừa rồi, nhất định hắn sẽ bị giáng chức, nên ta nghĩ hắn không nhịn được lâu nữa đâu, có thể muốn ra tay với ta. Ta một mình một người chưa chắc là đối thủ của hắn, nên ta định mời ngươi và Biên Lăng Hàm tới, sau đó chúng ta nghĩ cách đối phó hắn.
Khương Tiếu Y liền hiểu ý Lâm Tịch, nói:
- Lâm Tịch, ngươi muốn dẫn rắn ra khỏi hang...xem thử hắn có muốn động thủ hay không?
Lâm Tịch gật đầu.
Ngay lúc này, đột nhiên có tiếng sấm vang rền từ ngoài mặt sông bên ngoài truyền vào trong, gió sông không những thổi mạnh hơn mà còn hơi lạnh.
- Năm nay mưa nhiều thật.
Lâm Tịch biết trời gần mưa.
Nghĩ đến những ích lợi khi tu luyện trong mưa, lại cảm thấy có những dòng khí nóng đang dâng lên trong cơ thể, Lâm Tịch khẽ cười.
Gần như cùng lúc, có một nông phu trung niên chân mang giày cỏ đi đến bờ sông gần tiểu lâu hăn đang ở. Nghe thấy tiếng sấm ngoài sông, khuôn mặt đầy những vết tích năm tháng dầm mưa dãi nắng của ông ta bỗng nhiên thêm vài phần lo lắng.
Cũng ngay lúc đấy, có một người trung niên mập mạp, khuôn mặt hòa ái, tay cầm một chiếc dù, chậm rãi đi vào trấn Đông Cảng.
Theo thói quen chà chà hai tay lên ống tay áo, tên mập hòa ái này hài lòng thầm nói:
- Cứ mưa lớn hơn nữa đi...những cơn mưa bất chợt như vậy, hôm nay mưa càng lớn, sắc trời ngày mai cũng tốt hơn.