Những người biết hoàng đế đang bắc tuần cũng biết người nắm giữ quyền lực lớn nhất thế gian này đi rất gấp. Hơn nữa, bởi vì biết cuộc tỷ thí này là chiến tranh quan điểm giữa hoàng đế và học viện, học viện cũng không thể tìm cách kéo dài thời gian hơn được nữa, cho nên, ngày hôm đó Đông Vi không bắt Lâm Tịch và Biên Lăng Hàm phải luyện tập đến mức sức cùng lực kiệt như mọi hôm, bởi vì ông sợ hai người sẽ không thể đạt đến tình trạng tốt nhất trong ngày tỷ thí.
Nhưng Lâm Tịch lại không vội vã về lầu tân sinh khoa Chỉ Qua, ngược lại, hắn còn nói rằng muốn tâm tình tĩnh lặng, muốn hiểu rõ sức gió và hơi nước trong trời đất hơn, nên đã một mình một người đi đến một đỉnh núi cao trong hoang nguyên, trèo lên đỉnh núi.
- Khoảng cách từ nơi này xuống mặt đất bên dưới chắc cũng được năm trăm năm mươi bước rồi nhỉ?
Khi đã trèo lên một vách núi ở gần đỉnh núi, Lâm Tịch dừng lại thở hổn hển, vừa nhìn hoang nguyên dưới chân núi vừa bất giác thở dài một hơi, sau đó thì thầm:
- Đúng là rất cao, rất xa!
Những gì Lâm Tịch mới nói vừa là lời than thở về độ cao, vừa là lời than thở về trình độ tiễn kỹ của mình.
Thế gian này là nơi có rất nhiều người tu hành mạnh mẽ, có thể nói trình độ tiễn kỹ của hắn hiện giờ không có gì kinh người cả, nhưng đối với một người đã từng sống qua thế giới hiện đại như hắn, Lâm Tịch đoán rằng không có người nào có thể bắn tên chuẩn xác như mình, nhất là khi sử dụng trường cung được chế tạo rất bình thường như vậy.
Trong một phạm vi nhất định phải dùng một tên bắn chính xác mục tiêu, đây là yêu cầu rất khó. Để thực hiện yêu cầu này, Lâm Tịch không chỉ phải tìm cách triệt tiêu đi sự rung động của thân và đuôi tên khi tên rời cung, không chỉ phải cảm giác được sức gió thổi qua núi cao, không chỉ điều chỉnh sự chênh lệch xuất hiện khi mũi tên bắn từ trên cao xuống...đồng thời, hắn còn phải tìm cách khắc phục hạn chế thị lực bị giảm đi rất nhiều.
Giống như bây giờ vậy, khi đứng ở một độ cao năm trăm năm mươi bước, con người ở dưới chân núi trở nên rất nhỏ, chỉ là một điểm rất nhỏ mà thôi. May mắn là khi hồn lực tăng lên sẽ giúp tố chất thân thể người tu hành được đề cao hơn rất nhiều, hiện giờ thị lực của Lâm tịch đã hơn lúc mới bước ra khỏi trấn Lộc Lăng rất nhiều. Nếu không nhờ như vậy, khi đứng ở độ cao này sợ rằng hắn còn không thể nhìn thấy rõ bóng người ở dưới, chứ đừng nói đến việc phải giương cung bắn chính xác.
Lâm Tịch tiện tay tháo một chiếc lá xuống, ném ra bên ngoài, sau đó hít sâu một hơi, vươn tay ra cảm nhận gió núi thổi qua.
Tiếp đến hắn tùy ý chọn một gốc cây rất nhỏ dưới chân núi để làm mục tiêu, lấy trường cung màu đen đeo bên vai xuống, vô cùng thuần thục rút một cây tên. Lâm Tịch từ từ hô hấp, điều chỉnh hơi thở, để tâm tình mình trở nên vô cùng an tĩnh, chậm rãi nâng cung lên, bắn một mũi tên về bầu trời bao la.
"Vèo!"
Một đường nét màu đen xuất hiện trong không trung, đầu tiên là giống như một cơn gió núi mới hòa nhập vào trong trời đất, sau đó tốc độ cây tên càng lúc càng nhanh, quanh thân tên xuất hiện những luồng khí lưu màu trắng như ẩn như hiện, ma sát với không khí tạo nên tiếng rít rợn người.
Cây tên Lâm Tịch đang sử dụng đã khác với lúc trước, đầu tên và lông đuôi được cải tiến rất cẩn thận. Đầu tên được khắc thêm vài khe rãnh nhạt, phần lông đuôi được bôi thêm một lớp nhựa cây để giúp cứng cáp hơn. Nhờ những khe rãnh ở đầu mũi tên nên khi cây tên bay trong không trung, toàn bộ cây tên sẽ xoay nhanh như một cơn lốc xoáy, nhờ thế nên lực bắn của cây tên sẽ càng mạnh hơn.
Như những gì Đông Vi đã nói, trong học viện có rất nhiều cây tên đã được cải tiến nhằm phục vụ tốt hơn cho người tu hành, trong đó có một loại được gọi là tên Xuyên vân thiết linh.
Tên Xuyên vân thiết linh, cả thân tên và phần lông đuôi đều được chế tạo bằng loại thép cứng hỗn hợp bền bỉ, những hoa văn tỉ mỉ và cách bố trí sức nặng toàn thân mũi tên sẽ giúp cho cây tên này khi bay trong không trung không chỉ xoay tròn mạnh mẽ như một cơn lốc xoáy, hơn nữa, độ chính xác còn cao hơn rất nhiều.
Dựa theo lý thuyết sách vở, với trình độ tiễn kỹ và tu vi hồn lực hiện nay, nếu như Lâm Tịch có thể dùng mũi tên đã được cải tiến đơn giản để bắn trúng mục tiêu, sau này khi sử dụng tên Xuyên vân thiết linh sẽ càng dễ dàng hơn.
...
Nhưng đơn giản vẫn chỉ là đơn giản, dù sao đi nữa trình độ tiễn kỹ của Lâm Tịch chưa đạt đến mức gọi là quá cao siêu. Cho nên, sau tiếng rít rợn người do thân tên bắn mạnh ma sát với không khí, mặc dù cây tên này phá vỡ vô số cây cỏ nhỏ ở bên dưới, xuyên qua những tán cây thấp làm cho lá khô rơi lả tả, nhưng cuối cùng, vị trí cây tên rơi xuống vẫn cách cái cây nhỏ kia ít nhất hai mươi thước.
- Mũi tên này là do Biên Lăng Hàm bắn.
Lâm Tịch cẩn thận nhìn quỹ tích cây tên vừa bay, đồng thời lầm bầm một tiếng, sau đó cây tên thứ hai đã được bắn ra.
Vẫn như cây tên đầu tiên, sau tiếng rít rợn người như muốn phá vỡ cả trường không, cây tên này đã rơi xuống đất. Nhưng lần này Lâm Tịch lại lắc đầu, bởi vì vừa rồi hắn đã hơi bắn chệch về phía bên phải, kết quả là vị trí cuối cùng của cây tên này còn cách thân cây đến mười thước.
Tuy nhiên hắn lại không dừng tay, từng tên tiếp từng tên, vị Thiên Tuyển này tỉnh táo và vững vàng giương cung bắn.
Lâm Tịch chợt thấy rất buồn cười, bởi vì những gì hắn đang thấy cũng giống như trò chơi bọn con nít ở thế giới trước kia thường chơi với nhau vậy, mấy đứa trẻ ấy thường tụ tập lại và lấy mấy viên sỏi ném xuống một vị trí trên mặt đất, tất nhiên là sẽ có đứa ném trúng và có đứa ném không trúng, nhưng chắc chắn là mặt đất xung quanh vị trí ấy sẽ bị xới tung cả lên khi các viên sỏi rơi xuống. Tương tự như thế, sau nhiều lần giương cung bắn và cây tên rơi xuống đất, mặt đất xung quanh thân cây nhỏ đấy đã đầy những vết tích khác với ban đầu, có rất nhiều mảnh đất bị xới tung lên cùng với các cọng cỏ xanh mát ngổng ngang khắp nơi.
Có lúc Lâm Tịch thấy cây tên mình bắn ra đã trúng thân cây rồi, nhưng cuối cùng lại chênh lệch vài thước, xẹt qua bắn vào mặt đất, kình lực mạnh mẽ ẩn trong cây tên khiến cho từng chiếc lá khô vô tình rơi xuống, nói cho Lâm Tịch biết hắn vẫn chưa thành công. Bâng quơ nhìn cây tên đấy, Lâm Tịch cảm thấy cho dù mình có bắn tiếp nữa, cũng chưa chắc bắn tốt hơn lần vừa rồi. Bởi vì mặc cho hắn làm gì đi nữa, mọi thứ trong trời đất vẫn chuyển động và đầy sức sống, nhưng Lâm Tịch lại không phải là người máy, không thể đảm bảo từng mũi tên mình bắn ra đều được căn chỉnh hoàn mỹ.
Sau khi liên tục bắn tiếp hơn mấy chục mũi tên, rốt cuộc có một mũi tên mạnh mẽ xuyên qua các tán cây, phá nát từng chiếc lá khô, lạnh lẽo đâm thẳng vào thân cây nhỏ, cũng chính là mục tiêu hắn đã định ra. Ngay trong nháy mắt, một tiếng nổ nhỏ vang lên, vô số mảnh gỗ vụn từ trên thân cây bắn tung ra ngoài, sau đó thân cây nhỏ này phát ra một tiếng "rắc", từ từ đổ xuống mặt đất.
- Lợi dụng sức gió cộng với độ cao trên 200 mét, sức mạnh mũi tên quả nhiên lớn hơn không ít.
Lâm Tịch hít sâu một hơi, tuy than thở trong lòng nhưng không có nghĩa là hắn sẽ dừng lại, lập tức la lên một tiếng:
- Trở về!
...
Lâm Tịch đứng lại ở vị trí cũ, đứng rất cẩn thận, không có nhầm lẫn hay sai sót nào.
Sau đó hắn không lập tức bắn tên ngay như các lần trước mà đứng yên đấy, bộ não nhanh chóng chuyển động tính toán thời gian thật kỹ.
Kể từ lúc đến thế giới này, sau khi phát hiện mình có năng lực một ngày một lần được quay về mười phút trước, sợ rằng ngoại trừ Trương viện trưởng ra thì không còn ai trên thế gian này có thể tính toán thời gian chuẩn xác như hắn, sợ rằng kể cả đồng hồ bấm giây hiện đại ở thế giới đầy công nghệ kia cũng chỉ làm được như vậy. Nhưng, hắn vẫn rất cẩn thận.
Hắn vẫn chờ, chờ đến mười phút đồng hồ. Cho đến khi hai giây cuối cùng lặng lẽ trôi qua trong tâm trí, hắn vô cùng bình tĩnh bắn một tên.
- Mũi tên này là Biên Lăng Hàm bắn!
Hắn thầm nói lại câu này, đồng thời cánh tay hắn bắt đầu chuyển động. Ngay lúc cây tên thứ nhất rời cung bắn vào trong không trung, hắn lập tức nhanh tay nắm lấy cây tên thứ hai, quan sát kỹ quỹ tích cây tên thứ nhất, sau đó lập tức bắn ra cây tên thứ hai này.
"Bặc!"
Trong trời đất mênh mông bỗng nhiên có thêm một tia gió, sau đó là tiếng rít rợn người vang lên khắp nơi.
Mũi tên thứ nhất nặng nề rơi xuống đất, chỉ cách gốc cây khô nhỏ kia vài thước. Vì lực bắn quá mạnh nên khi chài dưới đất, cây tên này đã xới tung cả một mảnh cỏ dài lên.
Mũi tên thứ hai xuyên qua những tán cây thấp rậm rạp, bắn thẳng vào thân cây khô nhỏ, sau tiếng động "rắc" như hồi nãy, gốc cây nhỏ này đã gãy làm đôi rồi ngã xuống đất.
- Phù...
Lâm Tịch thở dài một cái. Tuy chỉ bắn hai mũi tên, nhưng vì quá tập trung và căng thẳng nên mồ hôi hột đã thấm ướt cả người hắn, tuy nhiên, hiện giờ trên khuôn mặt non trẻ ấy lại nở một nụ cười vô cùng vui vẻ.
Hướng gió ở thế giới này cũng giống như tâm người, luôn luôn biến hóa chứ không cố định, nhưng quỹ tích vận hành của thế giới vẫn luôn như vậy. Với tu vi và cảm giác hiện giờ của mình, cộng với chất liệu chế tạo nên trường cung, có thể khẳng định rằng hắn không thể nào nắm rõ được hướng gió ở phạm vi ngoài năm trăm năm mươi bước. Nhưng hắn có thể dựa vào một lần bắn trước để biết gió chuyển động như thế nào, sẽ ảnh hưởng đến cây tên như thế nào, và cuối cùng là mình phải điều chỉnh ra sao để phù hợp. Như vậy, chỉ cần hắn có thể điều chỉnh xác cây tên mình nằm trong tay, chắc chắn cây tên này sẽ bắn trúng đối thủ, mặc dù khoảng cách hai bên rất xa.
Vì không chắc chắn những lần bắn sau sẽ làm tốt hơn, hoặc là không muốn thất bại làm ảnh hưởng đến ý chí của mình, nên cây tên Lâm Tịch vừa bắn cũng chính là cây tên cuối cùng hắn bắn trong ngày hôm nay.
- Hì, đúng là vẫn có thể làm được đấy nha...
Lâm Tịch ngồi xuống một vách đá, dõi mắt nhìn về trời đất trước mặt, bắt đầu lầm bầm nói những lời không ai hiểu như ở trấn Lộc Lâm:
- Mấy người sinh ở thế giới này, thân làm con dân đế quốc Vân Tần, lại chịu ảnh hưởng tư tưởng qân thần nên phải thần phục hoàng đế hoàn toàn...nhưng ta không giống các ngươi nha, không bị như vậy đâu. Hơn nữa, những việc các ngươi không làm được không có nghĩa ta không làm được. Học viện bị hoàng đế quản chế...việc này thật phiền phức, nếu như có một ngày hoàng đế phải nhờ vào học viện, vậy mọi việc cũng không phiền phức nữa...
...
Trong lúc Lâm Tịch bắt đầu nói những lời đại nghịch bất đạo, đội ngũ hoàng đế hướng bắc đã xuyên qua chủ mạch Sơn Hải, từng chiếc bánh xe to lớn cao sang đã lội qua bùn đất trên bình nguyên bốn mùa.
Mặc dù người ngoài nói rằng lần này hoàng đế hạ thánh giá hướng bắc là muốn thăm hỏi những công thần như mấy người Hạ phó viện trưởng, bên cạnh hoàng đế không có nhiều quyền thần đi theo, những người được gọi là cửu lão bát công vẫn ở hoàng thành để trấn giữ mọi việc, nhưng nếu thánh giá đã khởi hành, tất nhiên sẽ không giống bình thường. Từng chiếc lọng võng, những ngọn cờ bay phất phới trong gió, các nghi thức rườm rà cùng đoàn tùy tùng dài đăng đẳng vẫn làm chấn động mọi người, nhất là đoàn binh lính uy nghiêm cùng với mười mấy chiếc xe ngựa quý trọng kia, tất cả đã biểu lộ khí thế thiên tử như thế nào.
Trong một chiếc xe ngựa cao lớn, hoàng đế mặc y phục màu vàng sáng đang ngồi ngay ngắn trước một thư án, đối diện y là một cô gái cung trang ngồi trên một cái giường êm, đây chính là trưởng công chúa hiện hạ Trường Tôn Mộ Nguyệt vừa bị ám sát ở lăng Như Đông.
Bởi vì bản thân là một tu hành giả mạnh mẽ, bởi vì nàng cố ý bị đối thủ đâm trúng, nên lúc này Trường Tôn Mộ Nguyệt trông rất khỏe mạnh. Ngược lại, bởi vì vừa ngồi xe ngựa vừa phải xử lý vài chuyện chính sự nên hoàng đế không khỏe lắm, hai đầu lông mày hơi cau lại lộ vẻ mỏi mệt, vài nếp nhăn ở ngay khóe mắt càng thể hiện rõ y là người phải suy nghĩ rất nhiều, phải lo lắng rất nhiều. Bởi vì chỉ có y và Trường Tôn Mộ Nguyệt, nên y không hề che giấu dáng vẻ mệt mỏi mà một vị hoàng đế đáng lẽ không nên có này.
Thân là người đứng đầu quốc gia, thông thường một hoàng đế chỉ cần áp lực từ một bên, có thể đấy là trong nước, cũng có thể là ngoài nước. Nhưng y lại khác, quốc gia y đang cai quản lại là quốc gia hùng mạnh nhất thế gian này, vậy y phải chịu bao nhiêu áp lực? Hơn nữa khi đối mặt với quân thần, bởi vì thân phận, bởi vì uy nghiêm nên y không thể tỏ vẻ mình mệt mỏi, ngược lại phải luôn tự tin và uy nghiêm...có lẽ vì cả trong nội tâm và bên ngoài phải luôn mâu thuẫn vô cùng như vậy, nên các quân vương thông thường không thể sống lâu.
Trong không khí trầm lặng như vậy, Trường Tôn Mộ Nguyệt đang ngồi trên giường êm bỗng nhiên buông quyển sách nhỏ trong tay xuống, khẽ cười nhạt.
Hoàng đế ngẩng đầu lên, hơi kinh ngạc nhìn Trường Tôn Mộ Nguyệt đang cười rất tự nhiên này, cảm thấy đột nhiên mình không thể nào hiểu được vị muội muội mà mình tưởng rằng rất hiểu này.
- Hoàng huynh, có vài chuyện sợ rằng hoàng huynh không thể nào ngờ được.
Trường Tôn Mộ Nguyệt không cố ý làm huynh trưởng mình phải đi vào lối mê, nàng giơ cuốn sách nhỏ lên, nhìn hoàng đế nói:
- Khi muội đi qua trấn Lộc Lâm, nhất thời cao hứng nên để nói Lăng đốc lăng Lộc Đông Lý Tây Bình đề cử một thiếu niên thôn dã tham gia nhập thí học viện Thanh Loan...Nhưng muội không thể nào ngờ rằng hiện giờ thiếu niên này lại trở thành Thiên Tuyển học viện Thanh Loan, hơn nữa, hắn còn là một trong năm người sẽ đại diện cho học viện Thanh Loan lần này?
Hoàng đế hơi ngẩn người:
- Thiếu niên thôn dã trấn Lộc Lâm?
- Phụ mẫu hắn chỉ là thương nhân bình thường, không có kinh nghiệm tu hành nào.
Trường Tôn Mộ Nguyệt nhìn hoàng đế, nói;
- Lý do muội nói Lý Tây Bình đề cử hắn tham gia nhập thí học viện Thanh Loan là vì hắn đã từng nói những lời giống như "trời sắp mưa rồi, mọi người mau lấy quần áo".
- Chắc chắn hắn ta chưa bao giờ gặp mặt hay nói chuyện với Trương viện trưởng.
Hoàng đế nhíu mày, nhìn Trường Tôn Mộ Nguyệt rồi nói.
Trường Tôn Mộ Nguyệt gật đầu:
- Cho nên muội mới tò mò, thật không ngờ hắn có thể tiến vào học viện Thanh Loan, còn có thể trở thành một trong năm người sẽ xuất chiến.
- Nếu do hoàng muội tiến cử nào, coi như hắn đã biết hoàng muội. Sau lần tỷ thí này, nếu như hắn còn sống...hoàng muội có thể quan tâm hắn hơn.
Sau khi trầm ngâm một hồi, hoàng đế mở miệng nói.
Trường Tôn Mộ Nguyệt gật đầu, nhìn vẻ mặt hơi mệt mỏi của hoàng đệ, nhẹ giọng thở dài và nói:
- Hoàng huynh đã nhìn danh sách xuất chiến hai bên rồi, không biết hoàng huynh cảm thấy khả năng học viện Lôi Đình thắng cao bao nhiêu?
Thần sắc hoàng đế bỗng nhiên biến đổi, lộ vẻ kiên nghị và âm trầm, chậm rãi nói:
- Học viện Lôi Đình chọn lựa đệ tử dựa trên tu vi và chiến lực. Ta đề nghị tân đệ tử tỷ thí với nhau, thật ra yêu cầu này đã hơi bất công đối với học viện Thanh Loan, chính ta cũng cảm thấy rằng yếu tố quyết định trận chiến này chính là tu vi các đệ tử trước khi nhập học. Nhưng Hạ phó viện trưởng lại đồng ý, đồng ý trận tỷ thí bất công này...Đây là sự kiêu ngạo của ông ta và học viện Thanh Loan, ông ta làm vậy là muốn chứng minh cho ta thấy ta đã sai rồi. Hơn nữa, hoàng muội vừa nói rằng người thiếu niên thôn dã trấn Lộc Lâm kia chưa bao giờ tu hành, nhưng giờ ông ta lại cho hắn chiến đấu...Nếu như một đệ tử ông ta dạy dỗ trong hai tháng lại đánh bại được đệ tử ta đã cố ý tuyển chọn, đã cố ý bồi dưỡng từ nhỏ...vậy nhất định sẽ làm ta cảm thấy rất thất bại. Lòng tin của ông ta và học viện Thanh Loan không phải vô duyên vô cớ xuất hiện...nhưng cho dù là đệ tử học viện Thanh Loan hay là các đệ tử học viện Lôi Đình ta chọn lựa, bọn họ cũng còn rất trẻ, cũng không có ai biết rằng liệu suy nghĩ của họ có giống suy nghĩ chúng ta hay không. Cho nên, trân tỷ thí này cũng phải dựa vào trời cao, phải xem thử trời cao như thế nào...trời cao muốn cho ai thắng, người đó sẽ thắng.
Hơi dừng lại, vẻ mệt mỏi lại hiện rõ trên khuôn mặt hoàng đế. Y nhẹ tay xoa xoa huyệt thái dương của mình, chậm rãi nói:
- Nhưng đối với ta, trên đời này không có gì không thể làm được. Bởi vì cho dù phải dựa vào trời cao, phải dựa vào nhiều yếu tố khác, ta cũng không thể để một bên mãi mãi là người thắng được.