Cuối thu đi qua, vừa vào đông chí, lập tức có một trận mưa tuyết rơi xuống Vân Tần, mỗi một ngày càng rét lạnh
Sau khi Lãnh gia thay thế vị trí Hoàng gia, Ti thủ Lại ti Văn Huyền Xu tiếp nhận chức vị Thủ phụ đế quốc Vân Tần, việc thi cử tuyển quan lại Vân Tần năm nay bất giác lại được tổ chức sớm hơn mọi năm. Trong những ngày cuối cùng của mùa thu, có rất nhiều quan viên bị bãi miễn, đồng thời có nhiều người khác được đề cử, cả triều đình Vân Tần đang tiến hành cải cách toàn bộ.
Phần lớn các quan viên cấp thấp Vân Tần đều thấy mình như nước chảy bèo trôi, vô cùng bất an mà nghênh đón cơn mưa gió này. Bọn họ không biết rốt cuộc đương kim thánh thượng và chín vị nguyên lão ngồi sau những bức màn che kia đã quyết đấu với nhau như thế nào, nhưng kể từ khi các Cấp sự trung quỳ ngoài đại điện Kim Loan bị bỏ mặc, không được thánh thượng màng tới, bọn họ đều biết chuyện nam phạt đã là định cục.
Văn Nhân lão thủ phụ cáo bệnh không ra, Luật chính ti và một số quan viên khác ủy thác hi vọng cuối cùng của mình vào Trưởng công chúa. Nhưng sau một mùa thu đầy bất an và lo sợ, những người này bỗng nhiên phát hiện trưởng công chúa có tầm ảnh hưởng rất lớn với chính trị đế quốc Vân Tần, gần như là ngang ngửa với Chu thủ phụ lúc trước, dường như cũng phải trầm mặc trước ý chí mạnh mẽ của Thánh thượng.
...
Trong căn nhà lớn của Trịnh gia Đại Thịnh Cao, mỗi một căn phòng ở đây đều được đặt một chậu đồng có nhiều than hồng, khiến không khí ấm áp như mùa xuân.
Thịnh Mãn Doanh khoác lên mình một chiếc áo da sói vàng, tỏa ra khí tức hoang dã của một phú hào hành tỉnh Sơn Âm.
Trước khi Vân Tần lập quốc, phần lớn các thương hành ở hành tỉnh Sơn Âm đều làm công việc hộ tống, áp tải. Sau đấy, mặc dù có rất nhiều thương hành phất lên, từ bỏ việc bôn ba khắp nơi, nhưng khí tức hoang dã này vẫn không thể thay đổi được, thậm chí hiện giờ trong nhà nhiều thương hành vẫn còn thờ phụng đại đao mà tổ tiên họ năm xưa đã sử dụng hành tẩu giang hồ.
Thịnh Mãn Doanh đang đọc sách.
Bỗng nhiên có một tiếng động vang lên, cửa bị đẩy ra, một cậu bé mặt phấn má hồng, mặc y phục gấm bông theo làn gió mà từ bên ngoài bước vào trong. Khi bước qua bậc cửa, vì đi quá nhanh nên chân cậu bị vướng vào, té ngã xuống đất. Tuy nhiên, cậu bé này lại không bực bội hay phật lòng, lập tức bò dậy, vuốt vuốt đầu gối, sau đấy hưng phấn nói với Thịnh Mãn Doanh:
- Phụ thân, thúc thúc bá bá đều đến rồi, mẫu thân bảo con gọi ngài qua.
- Không cần gấp như vậy.
Thịnh Mãn Doanh cười mắng, nhưng thần thái lại không nghiêm túc như vẻ ngoài. Sau khi buông cuốn sách trong tay xuống, hắn liền sửa sang lại quần áo, sau đấy chậm rãi theo cậu bé kia bước ra khỏi phòng.
Chỉ thấy khắp nơi trong đại viện khí thế bất phàm này đều giăng đèn kết hoa. Trong một đại đường có khí tức hùng vĩ, mười mấy chưởng quỹ Đại Thịnh Cao đang ngồi ngay giữa thính đường, xung quanh họ còn có rất nhiều gia quyến đi kèm. Ngay chính giữa đại đường này là một cái bàn tròn gỗ lim to lớn vô cùng, bất kỳ người nào nhìn thấy cũng phải chắc lưỡi than thở. Dựa sát vào bức tường phía đông là một hương án rộng rãi, trước mặt có một nồi sắt lớn, nước lèo bên trong sôi sùng sục, nấu chín một con dê béo.
Người làm bên dưới biết ý đã nêm nếm gia vị từ trước, đồng thời bỏ thêm một loại rượu đặc biệt vào để khử mùi tanh hôi của dê. Bây giờ nước đã sôi lên, nhất thời có rất nhiều khí nóng bốc hơi, mùi dê chín thơm phức quyện vào nhau bay khắp phòng.
Nhìn thấy Thịnh Mãn Doanh bước vào, đại chưởng quỹ Mộ Tông Ly, hơn mười chưởng quỹ khác cùng với gia quyến của họ đều rối rít hành lễ. Thịnh Mãn Doanh liên tục chắp tay chào hỏi. Sau một hồi thăm hỏi với nhau, liền có một tên tôi tớ mang một cái khay đồng màu hồng cùng với một thanh đao chặt thịt đưa tới trước mặt Thịnh Mãn Doanh. Thịnh Mãn Doanh nhận lấy, bước nhanh tới trước, một đao cắt đầu dê xuống, liệng một hồi, cắt lấy một miếng thịt dê nóng hổi thả vào trong miệng ăn liên tục.
Sau khi Mộ Tông Ly nhanh tay bắt lấy cái đầu dê được Thịnh Mãn Doanh cắt xuống, nhất thời có tiếng hoan hô vang vọng khắp đại đường. Hơn mười chưởng quỹ khác đồng loạt cắt thịt, các món ăn phụ khác cũng được người dưới đưa lên bày trên bàn tiệc.
Thương hành hành tỉnh Sơn Âm có lịch sử lâu đời nhất Vân Tần, phần lớn bọn họ đều có nghi thức tụ hội đặc biệt.
Cứ mỗi khi đến mùa tuyết rơi, thương hành Đại Thịnh Cao sẽ có yến tiệc cắt đầu dê như vậy, nguyên nhân là ngay từ đầu thành lập Đại Thịnh Cao, có một năm họ làm ăn khó khăn, cả một đám huynh đệ nhiều ngày không có miếng thịt bỏ vào miệng. Khi tuyết rơi xuống, tổ tiên Thịnh gia lập tức nghĩ ra một biện pháp, dùng hết tiền dư trong túi để mua một đầu dê, sau đấy giả làm thịt dê để mở tiệc chiêu đãi các huynh đệ...Năm đó tổ tiên Thịnh gia đã nói rằng ông trời già muốn giúp bọn họ, thấy bọn họ không có thịt ăn, nên đã đưa tặng một đầu dê nhân lúc tuyết rơi. Vừa nghe những lời này, các huynh đệ tổ tiên Thịnh gia vừa suy sụp tinh thần liền hưng phấn, nhờ thế mà Đại Thịnh Cao vượt qua được thời kỳ khó khăn.
Tuy nói sau đấy các huynh đệ tổ tiên Thịnh gia cũng hiểu rốt cuộc đã có chuyện gì, nhưng bọn họ vẫn giữ một tập tục đó là khi tuyết đầu mùa rơi xuống, mọi người trong Đại Thịnh Cao sẽ tụ tập lại cùng ăn thịt dê, mục đích chính là nhắc nhở bọn họ không được quên những năm tháng khó khăn. Đồng thời, muốn căn dặn mọi người rằng dù có khó khăn đến đâu, cũng không được từ bỏ hi vọng, chỉ cần có thể chịu đựng được, tất nhiên sẽ có ngày khổ tẫn cam lai.
Đây là một tập tục lâu đời của Đại Thịnh Cao, mặc dù người bên ngoài không biết, nhưng đối với mọi người ở Đại Thịnh Cao, đây là một việc vô cùng quan trọng mà mang không khí gia đình, so với việc khai trương đầu năm còn long trọng hơn. Cho dù là các chưởng quỹ ở hành tỉnh xa xôi, bọn họ vẫn cố gắng thu xếp đi về.
Đại Thịnh Cao là một trong những hiệu buôn lớn nhất Vân Tần, các thành viên trong hiệu buôn này tất nhiên không quá cầu kỳ trong việc ăn uống. Khi tụ tập lại cùng một chỗ, ngoài việc tận hưởng không khí thành công sau một năm, vui vẻ nhất chính là hàn huyên việc trong nhà, xem thử con cháu đã lớn khôn thế nào, đồng thời kể cho nhau nghe việc xảy ra ở các hành tỉnh.
Sau khi uống vài chén rượu, mấy tên chưởng quỹ bất ngờ đồng loạt nhắc tới Đại Đức Tường. Trong đó, chưởng quỹ Ngô Thu Điền quản hạt một lúc hai hành tỉnh Tê Hà và Quảng Dụ liên tục nhắc đến Đại Đức Tường, giọng nói đầy sự mơ ước và hâm mộ:
- Những năm gần đây, Đại Đức Tường chính là thương hành khiến mọi người khó nhìn thấu nhất, vài ngày trước đây, sinh ý của Lân Ngọc Mễ Hành đã bị đoạt hơn một nửa rồi. Ta cứ tưởng rằng Đại Đức Tường thu mua thóc gạo là tự giết mình, nhưng không ngờ chỉ sau hai tháng, Đại Đức Tường đã làm được như vậy. Ta thấy không bao lâu nữa, sinh ý thóc gạo ở hành tỉnh Tê Hà sẽ phải thuộc về Đại Đức Tường thôi.
Trong hơn mười chưởng quỹ ở đây, có vài người chú ý đến chuyện Đại Đức Tường, tất nhiên cũng có người không biết tới. Mà Thịnh Mãn Doanh là con rồng đầu đàn của Đại Thịnh Cao, hàng ngày bận rộn nhiều việc, sau khi cho rằng Đại Đức Tường đã tự lấy đá đập chân mình, hắn ta cũng không chú ý đến Đại Đức Tường nhiều nữa. Bây giờ nghe Ngô Thu Điền nói như vậy, Thịnh Mãn Doanh nhất thời rất giật mình:
- Lân Ngọc Mễ Hành là hiệu buôn lâu đời, có gạo Trân Châu thơm phức nổi tiếng thiên hạ....Ta cứ cho rằng lần này Đại Đức Tường nhất định bị đánh bại, nhưng không ngờ họ lại làm được như vậy. Mau nói, rốt cuộc Đại Đức Tường đã làm thế nào?
Thấy ông chủ mình chú ý đến Đại Đức Tường nhiều như vậy, vị chưởng quỹ vốn tính tình chậm rãi này nhất thời một hơi uống cạn chén rượu trong tay, cảm thán nói:
- Tuy nói Lân Ngọc Mễ Hành có gạo Trân Châu thơm nổi tiếng thiên hạ, nhưng dù sao số người có thể ăn gạo này cũng rất ít, họ bán gạo này chẳng qua là muốn đánh bóng tên tuổi của mình, chín thành sinh ý dĩ nhiên vẫn tập trung vào thóc gạo bình thường. Tuy nhiên, thóc gạo do Đại Đức Tường bán ra lại khác, trước khi bán họ đã lọc sàng kỹ càng cát đá ở bên trong, tỷ lệ gạo ở bên trong lại nhiều hơn các thương hành khác, nên rất được dân chúng yêu thích.
Thịnh Mãn Doanh nhíu mày thật chặt, liếc mắt nhìn Mộ Tông Ly một cái, bất giác hô lên:
- Phần lớn thóc gạo được tuốt ra từ máy nghiền đá, có cát đá ở bên trong là việc khó tránh. Đại Đức Tường làm như vậy không chỉ tốn chi phí nhân công, mà số lượng gạo lại nhiều hơn. Tuy nói làm như vậy sẽ có lợi cho dân chúng, nhưng lợi nhuận bọn họ sẽ giảm mạnh.
- Không chỉ như vậy.
Ngô Thu Điền liên tục cảm thán:
- Đại Đức Tường còn có thể đưa thóc gạo tới tận nhà. Hiện nay ở mấy thành lớn hành tỉnh Tê Hà, có nhiều người không thể ra khỏi nhà, Đại Đức Tường sẽ cho người đưa tới tận nơi. Hiện giờ ở đấy đã có một không khí hoàn toàn mới, thậm chí còn có người nói nếu như cần gạo thì không cần đi đâu xa xôi, chỉ cần đợi người của Đại Đức Tường tới là được.
Thịnh Mãn Doanh cả kinh, nói:
- Lợi nhuận đã ít, lại đưa tới tận nhà, làm như vậy cần bao nhiêu người cơ chứ. Cứ như thế, chỉ cần giá thóc gạo giảm xuống, Đại Đức Tường còn lợi nhuận sao?
Ngô Thu Điền gượng cười:
- Ban đầu ta cũng nghĩ như vậy, nhưng sau khi hỏi cẩn thận, mới biết Đại Đức Tường đã điều tra kỹ càng từng nhà đấy. Họ có thể ước lượng được nhà đấy có bao nhiêu người, cần bao nhiêu gạo, đồng thời ước lượng được bao nhiêu lâu họ sẽ mua gạo một lần với số lượng nhất định...Như vậy họ sẽ không tốn quá nhiều sức người, chỉ cần một chiếc xe ngựa, tiện đường đưa hàng hóa tới từng các nhà đã gần hết gạo. Nếu như trong chuyến xe ấy mà còn dư hàng hóa, bọn họ cũng không cần phải mang về, chỉ cần đi dạo khắp thành cũng bán được hết hàng trong ngày. Việc này không những không tốn nhiều sức người, mà còn tạo thành một thói quen cho người dân thành đấy: mua gạo không cần phải ra ngoài, chỉ cần người của Đại Đức Tường tới đưa tận nhà. Tuy nói có vài người đã mua quen gạo ở cửa hàng nào đấy, có thể đấy không phải là cửa hàng của Đại Đức Tường, nhưng thấy hàng xóm dùng gạo ngon, lại tiện lợi như vậy, tất nhiên họ sẽ mua theo. Ngoài ra, khi đưa gạo tới nhà, nếu như nhìn thấy có ông bà già, phụ nữ hoặc trẻ em ở đấy, người của Đại Đức Tường không những dừng lại giúp vài việc, mà còn biếu tặng một chút trà bưởi mật ông. Đây vốn là sinh ý chính của Đại Đức Tường, tuy nói bán ra bên ngoài với giá rất cao, người dân bình thường mua không nổi, nhưng đối với Đại Đức Tường thì giá thành này lại không có bao nhiêu cả. Những người dân đấy vốn không mua được, nhưng bây giờ lại được Đại Đức Tường biếu tặng, nhất định sẽ sinh lòng cảm kích, sau này không chỉ thường xuyên nói tốt cho Đại Đức Tường, thậm chí còn giúp họ làm vài chuyện. Nếu như tiếp tục như thế, mặc dù các tiệm gạo khác có thể hạ giá để cạnh tranh với nhau, nhưng lâu dần giá cả sẽ không còn quan trọng nữa, căn bản không thể đấu lại Đại Đức Tường.
Thịnh Mãn Doanh suy nghĩ một hồi, nghiêm mặt nói:
- Làm ăn sợ nhất chính là xu thế. Tựa như áo vải và áo bông vậy, mỗi thứ đều có một đặc điểm riêng, nhưng nếu như mọi người cảm thấy áo vải tốt hơn, một khi đã tạo thành xu thế thì cho dù áo bông có mềm mại hơn áo bông, sợ rằng cũng khó bán được. Hiện giờ Đại Đức Tường đã tạo thành một xu thế, các thương hành khác căn bản không thể chen vào.
Ngô Thu Điền gượng cười, nói:
- Cho nên, ta mới cảm thấy sinh ý thóc gạo ở hành tỉnh Tê Hà không bao lâu sẽ hoàn toàn thuộc về Đại Đức Tường. Ban đầu Đại Đức Tường làm vậy sẽ khiến ngân lượng cạn kiệt, giống như một tên mê cờ bạc đã thua đỏ cả mắt, nhưng không ngờ tên này lại có thể đánh cược trúng ván cuối cùng, mọi người nhìn vào sẽ cảm thấy hắn ta đã tính toán vô cùng hoàn mỹ. Nghĩ đến đây, ta thật sự phải tâm phục khẩu phục.
Tất cả chưởng quỹ khác ngồi ở đây đều gật đầu cảm thán, Mộ Tông Ly bất giác lại lên tiếng nói:
- Đã có Đại Đức Tường đi trước, chỉ sợ thương hành ở các hành tỉnh khác cũng lập tức bắt chước theo. Nhiều nhất Đại Đức Tường chỉ thâu tóm được thị trường ở hành tỉnh Tê Hà và hai ba hành tỉnh xung quanh, nếu như tiếp tục bành trướng ra bên ngoài, sợ rằng không thể nào cạnh tranh nổi.
Ngô Thu Điền gật đầu, nói:
- Đại chưởng quỹ nói không sai, đã có không ít tiệm gạo ở hành tỉnh Quảng Dụ bắt đầu làm như vậy rồi.
Mộ Tông Ly lắc đầu, trầm ngâm:
- Cho nên, ta vẫn không thể hiểu được Đại Đức Tường đáng ra có thể làm bất cứ nghành khác, nhưng tại sao lại nhảy vào buôn bán thóc gạo vốn không lời bao nhiêu như vậy?
Trong lúc đám người Ngô Thu Điền và Mộ Tông Ly thảo luận với nhau, Thịnh Mãn Doanh vẫn suy nghĩ không nói. Nhưng khi nghe Mộ Tông Ly nói như vậy, hắn lại đột nhiên lên tiếng:
- Tông Ly, xem ra ngay từ lúc bắt đầu chúng ta đã sai rồi.
Đám người Mộ Tông Ly nhất thời im lặng, toàn bộ đều nhìn vào ông chủ Thịnh Mãn Doanh.
- Tuy nói lợi nhuận bán thóc gạo ít, nhưng số lượng nhiều, hơn nữa lại là ngành buôn bán chính, dễ dàng tích lũy được danh tiếng. Nếu như một thương hành có đủ tài lực, tất nhiên lũng đoạn một ngành không phải là việc khó, nhưng cái khó nhất chính là thu mua dân tâm.
Thịnh Mãn Doanh nhìn các chưởng quỹ còn lại, chậm rãi nói:
- Khi trước chúng ta đều cho rằng đây là một nước cờ sai của Đại Đức Tường, nhưng Đại Đức Tường lại bắt toàn bộ chúng ta phải nhìn lại...Nếu như chủ nhân Đại Đức Tường hiện giờ đã có thể dùng những thủ pháp kinh doanh rất cơ bản để kinh doanh được như vậy, sao người này lại có thể nóng đầu mà làm sụp đổ nền móng mình đã xây dựng, đây nhất định là một người có tài kinh doanh tuyệt thế, lợi hại hơn cả những gì chúng ta đã tưởng tượng. Cho nên, mặc dù các thương hành khác đã noi theo, nhưng ta cảm thấy sắp tới Đại Đức Tường sẽ còn một hậu chiêu, đoạt lấy sinh ý ở tất cả hành tỉnh khác.
Những chưởng quỹ ngồi ở đây đều là người làm ăn danh chấn một phương, trí khôn và tài năng tất nhiên phải hơn những thương nhân bình thường. Nghe thấy Thịnh Mãn Doanh nói vậy, những người này nhất thời trầm mặc, trong lòng cảm thấy kinh hãi vô cùng. Nếu như những gì ông chủ mình vừa nói là sự thật, vậy một khi Đại Đức Tường bộc phát toàn bộ...đến năm sau, Đại Đức Tường sẽ lớn mạnh như thế nào?
- Một người như vậy nhất định sẽ không hiệu lực cho người khác, nên chúng ta chỉ có thể hợp tác.
Thịnh Mãn Doanh rót đầy chén rượu, kính Ngô Thu Điền và Mộ Tông Ly:
- Kế tiếp sợ rằng phải phiền hai vị tới Đại Đức Tường một chuyến rồi.