Một trấn nhỏ nào đấy ở Vân Tần, trong một ngõ phố, có một lão tiên sinh trường tư, mặc áo dài màu trắng, một tay cầm thước, một tay cầm sách, rung dùi dạy hơn hai mươi đứa bé Vân Tần học bài.
Trong lúc này, bất chợt có tiếng bước chân vang lên, một hán tử hai mắt đỏ như máu xông vào lớp học, vươn một tay kéo lấy ống tay áo của lão tiên sinh này, đưa ra bên ngoài.
- Đã đến lúc nào rồi mà ngươi còn có tâm tình dạy học...suốt ngày chỉ biết dạy học, ngươi còn chưa nghe thấy bên ngoài xảy ra chuyện gì sao?
- Lão Ngưu! Thường ngày ta nói ngươi uống rượu hỏng việc, ngươi không nghe ta thì thôi, hôm nay còn say đến hồ đồ như vậy, dám làm loạn lớp học, thật quá hoang đường! Ngươi còn không buông tay, có tin ta lấy thước đánh ngươi không?
Lão tiên sinh trường tư sửng sốt, nhất thời cả mặt đỏ bừng, gầm lên một tiếng.
Tên hán tử say này vốn là bạn tốt của ông ta, nhưng bình thường thích uống rượu, mỗi lần thấy hắn uống như vậy ông ta đều lên tiếng khuyên ngăn, mãi mà không có tác dụng. Tuy nhiên, việc uống rượu say xông vào lớp học như vậy, đây lại là lần đầu tiên trong hơn mười năm nay.
- Lão Từ, ta không có say rượu hỏng việc, ta rất tỉnh táo đấy.
Mắt thấy cái thước trong tay lão tiên sinh trường tư này đã giơ lên cao, hán tử say này đột nhiên khóc rống, hai mắt đỏ hoe:
- Lăng Trụy Tinh năm xưa đã từng được Trương viện trưởng chặn đứng ba mươi vạn đại quân nước Nam Ma...bị phá rồi! Bị quân Đại Mãng phá! Đốt cháy khô cằn đấy!
- Cái gì?
Lão tiên sinh vừa mới đứng vững, nghe được câu này suýt nữa đã té ngã xuống đất, nói:
- Ngươi nói bậy bạ gì vậy? Sao lại say đến thế này?
- Ta cũng hi vọng là ta say nói sai, nhưng ngươi ra ngoài nghe thử đi! Không sai đâu...chẳng lẽ mọi người đều say sao?
Lão tiên sinh trường tư này đầu tiên ngây người, sau đó như thất hồn lạc phách, giật ống tay áo ra khỏi tay nam tử trung niên rồi chạy ra bên ngoài.
Bên ngoài trường tư, chỉ cần đưa mắt nhìn là có thể thấy có rất nhiều người đi đứng như một người say, hoặc là sợ hãi vô cùng, tựa như ngày tận thế đang tới, hoặc là khóc rống như tên hán tử say bạn tốt của ông ta, hoặc là thất hồn lạc phách đi lại khắp đường phố, miệng lẩm bẩm ba chữ lăng Trụy Tinh.
Lão tiên sinh trường tư này hỏi liền mấy người, nhưng đáp án cuối cùng chỉ có một. Càng đi về phía trước, ông ta càng si ngốc, thậm chí còn không biết đã có một chiếc giầy rớt ra bên ngoài.
Đợi đến khi tên hán tử say luôn đi sau nãy giờ tiến lên kéo lấy, lão tiên sinh trường tư này mới tựa như trở lại nhân gian, sau đấy gào khóc thật lớn, khóc đến nỗi tim đau đớn, khóc đến nỗi ho ra máu, nhuộm đỏ cả chòm râu bạc trắng.
Lão tiên sinh trường tư này năm nay đã tám mươi, năm xưa đứa con trai độc nhất của ông ta vốn là một quân thủ thành lăng Trụy Tinh, cuối cùng chết trận khi ba mươi vạn đại quân nước Nam Ma xâm lăng.
Cho dù là đã chết, nhưng đấy lại là trận đánh định cả thiên hạ, giúp Vân Tần thịnh thế suốt mấy chục năm, lão tiên sinh mặc dù đau buồn nhưng luôn thấy tự hào, cảm thấy con trai mình chết trận xứng đáng, vô cùng vinh quang. Nhưng đến hôm nay, đế quốc Vân Tần đã trở thành quốc gia mạnh nhất thế gian, vậy mà lăng Trụy Tinh lại bị công phá? Bị quân đội Đại Mãng tùy ý phóng hỏa, đốt thành một mảnh khô cằn?
....
Xuân đi hạ tới.
Nhưng vào đầu mùa hè ở đế quốc Vân Tần, từng dân chúng của đế quốc mạnh nhất thế gian lại cảm thấy thật rét lạnh, thậm chí còn lạnh hơn mùa đông năm ngoái.
Sáu ngàn quân trấn giữ, không có nhiều cường giả tuyệt thế như Trương viện trưởng hay các đệ tử học viện Thanh Loan năm xưa, khi đối mặt với quân đội kẻ địch đông hơn sáu lần, còn có Nam lộ đại tướng quân quân đội Đại Mãng - một Thánh sư tuyệt thế dẫn đầu tự lĩnh quân đánh lén, cuối cùng không thể giữ được lăng Trụy Tinh.
Cho nên, lăng Trụy Tinh đã bị công phá.
Cũng giống như biên quan Thiên Hà đã bị Văn Nhân Thương Nguyệt tấn công bằng một tốc độ kinh người, lăng Trụy Tinh đã bị quân đội Đại Mãng này công phá một cách đơn giản.
Cho dù tin tức này đã được toàn bộ dân chúng Vân Tần biết, nhưng bọn họ lại căn bản không biết rằng ở hành tỉnh Nam Lăng, lăng Trụy Tinh cũng có ý nghĩa như thành Đoạt Nguyệt ở đế quốc Đại Mãng. Hơn nữa, bởi vì hành tỉnh Nam Lăng ở đế quốc Vân Tần còn là nơi tập kết lương thảo, quân giới, nên dù xét về mặt nào, tất cả quân nhân Vân Tần đều hiểu rằng lăng Trụy Tinh không chỉ là một lăng, đó là một đầu não quân sự quan trọng.
...
Sau khi bốn mươi vạn đại quân Vân Tần nam phạt bị đánh tan tác, đế quốc Vân Tần lâm vào hoàn cảnh xấu, Văn Nhân Thương Nguyệt ngược lại còn được Đại Mãng hoàn toàn ủng hộ, nên tiếp đấy cả hai bên đều tăng cường binh lực lên rất nhiều.
Ban đầu, ở đế quốc Vân Tần có tất cả ba trăm bảy mươi vạn quân đội thường trực, Trung Châu vệ và quân đội địa phương có tổng cộng ba trăm mười vạn, biên quân ba nơi tổng cộng là sáu mươi vạn.
Đây là một con số khổng lồ.
Bởi vì Lâm Tịch biết rằng trong một số triều đại cổ xưa ở thế giới hắn từng sống, có những triều đại được xưng là cực thịnh, số lượng quân đội lên đến hai trăm bảy mươi vạn, nhưng quân lực chân chính chỉ vào khoảng mấy chục vạn. Từ đấy có thể thấy đế quốc Vân Tần khổng lồ như thế nào, võ lực ở thế gian này thịnh thế như thế nào.
Lãnh thổ đế quốc Đại Mãng chỉ bằng khoảng một phần ba đế quốc Vân tần, nhân khẩu cũng như thực lực một nước tất nhiên không thể so sánh với Vân Tần. Tuy những năm qua Trạm Thai Mãng chăm lo việc nước, áp dụng chính sách miễn thu thuế, khuyến khích sinh con ở nhiều địa phương hoang vắng như lăng Bích Lạc đế quốc Vân Tần, nhưng nhân khẩu không thể tăng đột biến được, nên quân lực cuối cùng chỉ khoảng hơn chín mươi vạn.
Ba trăm bảy mươi vạn đại quân đối đầu với hơn chín mươi vạn đại quân, mà từ lúc khai chiến đến nay, Vân Tần đã liên tục động viên mọi người nhập binh...nhưng tại sao trong tình huống quân lực và thực lực hai bên đối lập như vậy, quân đội Vân Tần không thể chiến thắng?
Tại sao lăng Trụy Tinh có thể thất thủ?
Tất cả dân chúng Vân Tần không thể hiểu được.
...
...
Trong hoàng thành Trung Châu.
- Các ngươi là đồ ngu sao?
- Trẫm cho các ngươi quân giới tốt nhất, quân đội đông đúc, nhưng các ngươi lại để lăng Trụy Tinh bị Văn Nhân Thương Nguyệt công phá?
- Chẳng lẽ các ngươi không biết lăng Trụy Tinh là nơi như thế nào? Các ngươi để lăng Trụy Tinh bị chiếm được sao?
- Chẳng lẽ tất cả các ngươi ở đây còn không thể bằng một Văn Nhân Thương Nguyệt?
- Các ngươi...
Trong điện Kim Loan, hoàng đế Vân Tần nhìn các quan viên Chính Vũ ti đang quỳ rạp dưới đất, tức giận đến nỗi nhất thời không thể nói được nữa...
Tên đế vương trong tay nắm mấy trăm vạn trọng binh này nghĩ mãi mà không hiểu.
Hiện giờ, tổng binh lực hành tỉnh Nam Lăng cũng như biên quân Thiên Hà có mặt đã hơn bốn mươi vạn, mà quân lực Đại Mãng chỉ khoảng hai mươi lăm vạn.
Quân lực đối lập như vậy, Hồ Ích Dịch cũng đã trở lại nơi mình rất quen thuộc là núi Thiên Hà, vậy khi chiến đấu với Văn Nhân Thương Nguyệt, cho dù là không thể nhanh chóng chiến thắng, nhưng ít nhất cũng có thể ngăn cản khí thế của quân đội Đại Mãng, vậy tại sao lại còn bị đánh bại?
Trong bốn mươi vạn đại quân Vân Tần, có đến hơn ba mươi vạn đại quân đang ở biên quan Thiên Hà và biên cảnh hành tỉnh Nam Lăng, mà bây giờ lăng Trụy Tinh bên trong lại bị đốt phá, ba mươi vạn đại quân đó có khác gì rắn mất đầu? Có thể chiến đấu được nữa sao?
Đối mặt với sự tức giận của hoàng đế Vân Tần, tất cả người trong quân đội đang quỳ bên dưới đều tái cả mặt, cảm thấy rất nhục nhã.
Nhưng trong lòng của bọn họ lại không khỏi nghĩ rằng nếu như không phải ngài không cho học viện nhúng tay, không để cho những nguyên lão Vân Tần kia nhúng tay...trận chiến này chúng ta phải bị nhục nhã đến như vậy sao?
- Đã đến lúc này rồi, chẳng lẽ thánh thượng ngài còn muốn tranh giành cá nhân sao?
Trong đó có một người đang thầm nói như vậy.
Nhưng hắn lại không dám nói ra khỏi miệng.
Bởi vì trước lúc đấy, những người có gan hoặc dám nói ra những lời như vậy, hoặc là bị xử tử, hoặc là bị bắt giam, kết quả thật thê thảm.
- Chẳng lẽ trẫm phải cúi đầu trước những người đó sao?
Nhưng những người này không biết, ngay cả đế vương đang ngồi trên ghế rồng kia cũng đang nghĩ như vậy.
Một đế vương chăm lo việc nước, một lòng muốn khuếch trương lãnh thổ, cho dù sai ở các mặt khác, nhưng phải công nhận đấy là một đế vương thánh minh. Chỉ là, đến giờ phút này, vị đế vương thánh minh có dã tâm quá lớn đấy cũng cảm thấy vô lực và tuyệt vọng.
Bởi vì luôn chuyên tâm lo đến việc nước, nên đối với các vấn đề như quốc khố, thủy vận, hành quân hay tiến độ sản xuất vũ khí của các công xưởng...vị đế vương này luôn hiểu rõ. Trong thời gian ngắn như vậy mà tụ tập nhiều quân giới, cũng như viện quân Vân Tần tập kết ở hành tỉnh Nam Lăng, đã là giới hạn của đế quốc Vân Tần. Ít nhất, đó là năng lực cực hạn của hắn.
Có rất nhiều địa phương ở Vân Tần cần phải có quân đội trấn giữ, nếu không giặc cỏ sẽ đồng loạt nổi lên, bên trong ắt đại loạn. Triệu tập quân đội là điều cần thiết, nhưng không thể cứ bụng đói mà đi đánh giặc được, mà muốn vận chuyển lương thảo và quân giới cũng cần phải có thời gian chuẩn bị.
Biên quân Bích Lạc vốn là thuộc hạ cũ của Văn Nhân Thương Nguyệt, ai dám điều động.
Còn biên quân Long Xà có chiến lực mạnh nhất, rất có thể có chiến lực đánh một trận với Văn Nhân Thương Nguyệt, cũng cần đối phó với Huyệt man.
Bởi vì lăng Trụy Tinh bị công phá, nên sự bi phẫn trong lòng dân chúng đã đến đỉnh điểm, các nơi bắt đầu xuất hiện bạo động. Ban đầu tất cả dân chúng Vân Tần đều ủng hộ nam phạt, bởi vì bọn họ nghĩ rằng một đế quốc khổng lồ như Vân Tần không thể nào không đối phó được một tướng lãnh phản quốc. Nhưng bây giờ bởi vì chiến trận bất lợi, cũng như vì hắn khăng khăng cố chấp không chịu thay đổi, mà bắt đầu biến đổi.
Khi dân chạy nạn từ hành tỉnh Nam Lăng đến được nơi an toàn, chắc chắn sẽ càng khuếch tán tâm tình loạn lạc đến mức tận cùng.
Ra lệnh cho ba mươi vạn đại quân trong thời gian ngắn sẽ không có lương thảo và quân giới ủng hộ quyết tử với quân địch?
Ngay lúc hắn ta tức giận và vô lực, Văn Huyền Xu từ bên ngoài đại điện đi đến.
Tên đại thần rất nhanh chóng trở thành Thủ phụ nắm quyền tối cao Vân Tần này trình một quyển văn thư cho hoàng đế Vân Tần, sau đấy lui ra một bên, đứng thẳng người.
Hoàng đế Vân Tần càng cảm thấy tức giận và bất lực hơn, hắn không biết tin tức bất lợi nào đang đợi chờ mình...bởi vì chỉ khi có tin tức quan trọng, Văn Huyền Xu mới đích thân đưa cho hắn như vậy.
Nhưng mới chỉ nhìn thoáng qua, sự kinh sợ trong mắt hắn lại biến thành niềm vui vô hạn, cảm giác vô lực trong lòng đã biến mất hoàn toàn.
Hắn chỉ cảm thấy không có chuyện gì trên thế gian có thể làm khó hắn được nữa.
- Vân Tần may mắn!
Hắn đứng dậy khỏi ghế rồng, tuyên bố với các đại thần quân đội đang quỳ trước mặt mình bằng một giọng nói hưng phấn, uy nghiêm và vô cùng kiêu ngạo:
- Viện thái y khẳng định một ái phi của trẫm đang hoài long thai thái tử!
Tất cả mọi người trong quân đội đột nhiên ngẩng cao đầu.
Đối với bọn họ, đây đúng là một tin tức tốt, bởi vì bọn họ hiểu rằng vì đứa con trai độc nhất đã chết, nên hoàng đế của mình mới có nhiều biến đổi tiêu cực như vậy.
- Trước tiên để cho Hồ Ích Dịch chịu trách nhiệm. Thất bại trận chiến này thật sự là do hắn.
Hoàng đế Vân Tần kiêu ngạo nhìn các tướng lãnh quân đội, uy nghiêm ra lệnh:
- Điều Cố Vân Tĩnh tới hành tỉnh Nam Lăng, lãnh chức thống soái. Chức vị đại tướng quân biên quan Long Xà vẫn do hắn nắm giữ.
Toàn bộ mọi người trong quân đội thở phào nhẹ nhõm, thần sắc mừng rỡ hiện rõ trong mắt.
Để cho Hồ Ích Dịch gánh chịu toàn bộ thất bại đúng là bất công với hắn ta, nhưng làm như vậy sẽ khiến dân chúng bớt kêu ca hơn, hơn nữa ít nhất cũng không phải để ba mươi vạn đại quân kia quyết tử...Trước đó khoảng mười đình, bọn họ cũng cho rằng hoàng đế rất có thể sẽ ban bố mệnh lệnh như vậy, nhưng liệu có nên nhân cơ hội mà khuyên ngăn ngài hơn được không. Nhưng theo họ, với tình hình bây giờ, có lẽ không cần phải nói nữa.
- Thánh thượng thánh minh!
Mấy tướng lãnh quân đội đồng loạt lên tiếng.
Suy nghĩ một hồi, bọn họ cảm thấy dường như sau khi có một tân thái tử, sự lý trí và phán đoán anh minh đã biến mất của hoàng đế Vân Tần rốt cuộc đã quay trở lại rồi.
Thế gian này có rất nhiều việc nhiều vật khác với thế giới Lâm Tịch từng sống, nếu như viện thái y có thể khẳng định bào thai trong phi tử hoàng đế là thái tử, mà không phải là công chúa, vậy nhất định không thể nào sai được.
Nhưng cho dù là hoàng đế Vân Tần đang rất kiêu ngạo cũng như cảm thấy sức mạnh bản thân đã quay trở về, hay là các tướng lãnh cấp cao trong quân đội Vân Tần, lại không biết rằng sâu trong ánh mắt của Văn Huyền Xu đang đứng thẳng cúi thấp đầu, lại đang tràn đầy thần thái trào phúng và đắc ý.