Tiên Ma Biến

Chương 35: Q.2 - Chương 35: Ý nghĩ mộc mạc




Nàng cũng ở trong phòng "tự tỉnh"? Chuyện này làm hắn có cảm giác như mình đang ở trong mộng, nhưng bóng lưng này, mái tóc đen nhánh kia, nét mặt nghiêng nước nghiêng thành động lòng người trước mặt lại nói cho hắn biết đây là sự thật.

- Sao ngươi cũng tới đây?

Nữ đệ tử quay đầu lại, thấy Lâm Tịch cũng tới đây thì hơi ngạc nhiên, ngẩn người hỏi một câu.

- Ta ngủ gà ngủ gật ở môn độc lý, nên phải tới đây.

Lâm Tịch hơi ngẩng đầu lên, cố gắng bình tĩnh lại rồi nhìn Cao Á Nam, nói:

- Còn ngươi, tại sao ngươi cũng ở nơi này?

Cao Á Nam nhíu mày, có chút buồn rầu nói:

- Ta còn nghiêm trọng hơn ngươi đấy, tay chân không cẩn thận lại làm qua loa...Tôn giảng viên môn chế dược còn chưa nói cách luyện chế, lớp học chưa bắt đầu thì ta đã đổ cả ba loại dược thảo vào trong dược đỉnh, đậy nắp lại.

- Ngươi mà cũng làm qua loa sao?

Lâm Tịch nhịn không được cười lớn lên, sắc mặt Cao Á Nam vừa rồi làm cho hắn cảm thấy rất gần gũi, tự nhiên ngồi xuống bên cạnh nàng.

Cao Á Nam gật gật đầu. Nàng cảm thấy Lâm Tịch không phải là người giấu diếm cảm xúc, chỉ là cảm thấy vị thiếu niên đến từ trấn Lộc Lâm cùng mình tiến vào học viện Thanh Loan này vô cùng khiêm tốn, làm người không ngang ngược, cho nên cũng rất có thiện cảm, chẳng qua tính của nàng trước giờ không cẩn thận lại hay làm qua loa, nên cũng không chú ý nhiều lắm đến một vấn đề...Với tính tình trước giờ, nàng thông thường sẽ không nói chuyện tự nhiên với người chỉ mới gặp mấy lần như thế.

Nhưng mà nàng cũng giấu một chuyện, nàng nhanh nhẩu làm trước là vì đã biết cách chế tạo phương thuốc kia.

- Không sợ sai, chỉ sợ là không có cơ hội để sửa sai.

Lâm Tịch ngồi xuống nhìn hàng chữ này trên bức tranh ở phía trước. Hàng chữ này viết không đẹp lắm, chữ vừa to lại vừa đậm, nhưng vừa thấy hàng chữ này thì Lâm Tịch khẽ sợ hãi, không dám cười cợt nữa.

- Nghe nói dòng chữ này do chính Trương viện trưởng viết.

Cao Á Nam chú ý tới nét mặt của Lâm Tịch, mắt nhìn sang một vài bức họa ở chung quanh, khuôn mặt lộ vẻ tôn kính vô cùng.

"Đại thúc...đây là thói quen của ông khi làm giáo sư sao? Xem ra ông đã bỏ không ít tâm huyết vào trong học viện này." - Cẩn thận nhìn những dòng chữ trên, Lâm Tịch im lặng không nói.

Một nữ đệ tử khác cũng mặc áo bào tro khoa Ngự Dược đột nhiên xuất hiện trong tự tỉnh thất. Đây là một nữ đệ tử xinh đẹp, nhưng khuôn mặt lại lấm tấm những giọt nước mắt, trông rất đáng thương.

- Khương Ngọc Nhi? Sao ngươi cũng bị phạt đến tự tỉnh thất này?

Cao Á Nam xoay đầu, ngạc nhiên nhìn nữ đệ tử xinh đẹp này, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Từ trước đến nay Khương Ngọc Nhi luôn là người ngoan hiền nhất ở khoa Ngự Dược, vô cùng tôn kính các lão sư, cũng là một trong những đệ tử chăm chú nghe bài nhất, người như vậy sao có thể làm các lão sư tức giận?

Nhưng không hỏi thì còn may, Cao Á Nam vừa hỏi xong, nữ đệ tử hơi ngây thơ này lại nức nở khóc lên, làm người nhìn phải thương tâm giùm nàng.

- Ta...không chú ý độ lửa, phát ra khói đen dầy dặc, không ngờ lão sư vừa lúc đứng bên cạnh đấy...cuối cùng...cuối cùng...mặt lão sư bị hun đen rồi.

- Ha ha...

Lâm Tịch và Cao Á Nam cùng lúc bật cười lớn.

Không ngờ tiếng cười của hai người lại làm Khương Ngọc Nhi nhất thời cảm thấy thế giới này thật hắc ám, bỗng nhiên nghĩ đến việc rất có thể lão sư sẽ hận mình vì hành động vô lễ khi nãy, nàng ta thương tâm nức nở, hai đầu vai không ngừng run rẩy.

Cao Á Nam vội vàng an ủi, nhưng một hồi sau cảm thấy Khương Ngọc Nhi vẫn nức nở khóc thì nàng không biết làm gì nữa cả, chỉ còn cách rầu rĩ nhìn Lâm Tịch, nhẹ giọng nói nhỏ vào lỗ tai hắn:

- Giờ phải làm sao đây?

Lúc Khương Ngọc Nhi mới tới nhất định còn chưa thương tâm đến như vậy, không ngờ mình và Lâm Tịch vô ý cười lại khiến cô gái này bây giờ vẫn chưa nín khóc được, bất chợt nàng cảm thấy rất ân hận và đau lòng.

Cảm nhận rõ ràng hơi nóng trong tiếng thở của Cao Á Nam, tim Lâm Tịch bỗng nhiên đập mạnh không thôi. Nhưng khi nhìn sang cô nàng Khương Ngọc Nhi đang khóc nức nở, Lâm Tịch liền nghĩ đến những lúc lừa gạt lão muội vui vẻ ở trấn Lộc Lâm, bèn cười cười nói với Cao Á Nam:

- Hay là ta kể chuyện cười cho hai người nghe đi....À...ừm! Trước đây có một vị bệnh nhân không bình thường lắm, cứ cầm một cây dù đứng trước các cửa hàng, rất nhiều đại phu muốn xem bệnh giùm người này, nhưng hắn lại không để ý. Hì hì, không lâu sau có một đại phu hơi đặc biệt, nghĩ rằng muốn giúp người này khỏi bệnh thì phải tháo gỡ tâm bệnh trước. Cho nên, vị đại phu này cũng bắt chước lấy một cây dù, bật lên, rồi ngồi bên cạnh hắn. Một tháng sau...người bệnh nhân này cuối cùng cũng mở miệng, nhìn vị đại phu, chần chừ một hồi rồi hỏi...ông...ông cũng là ma cô à?

Khương Ngọc Nhi vẫn ngồi khóc nức nở, nhưng dường như Lâm Tịch rất biết kể chuyện thì phải, nàng ta và Cao Á Nam chăm chú lắng nghe từng lời từng chữ. Đến lúc câu nói cuối cùng "ngươi cũng là ma cô sao" vừa bật ra, nàng ta không những ngừng khóc mà còn bật cười lên.

Có lẽ vì cảm thấy việc mình vừa khóc vừa cười là xấu nên nữ đệ tử này ngượng ngùng không thôi, cúi đầu mãi mà không dám ngẩng lên. Cao Á Nam cũng bật cười, thấy Khương Ngọc Khi đang mím môi nhịn cười thì không khỏi vui vẻ. Len lén nhìn khuôn mặt sáng của người còn lại bên cạnh mình, nàng thầm nghĩ vị Thiên Tuyển khoa Chỉ Qua này quả nhiên hơi đặc biệt.

Đến bây giờ, Lâm Tịch mới lấy thư nhà ra, cẩn thận đọc từng câu từng chữ.

Có lẽ hiện giờ trong lớp học môn độc lý kia có không ít người đang vui sướng vì mình bị phạt vào tự tỉnh thất, nhưng còn có chuyện gì hạnh phúc hơn việc mình có thể ở bên cạnh người mình yêu thích, tay cầm đọc bức thư người nhà hồi âm?

Nội dung thư rất đơn giản, chỉ là những câu nói như một mình một người ra ngoài thì phải giữ gìn sức khỏe, cẩn thận chăm sóc mình, người trong nhà rất khỏe mạnh...rồi có vài chuyện vui khác như đại thẩm cạnh nhà đã có thêm một hài từ mập mạp dễ thương, nhà kia vừa tổ chức đám cưới...nhưng những chuyện lặt vặt như vậy thật sự khiến hắn rất ấm áp và vui vẻ.

Bảy trang giấy nhưng có đến ba nét chữ, hắn tự nhiên biết bức thư này do đến ba người viết. Cẩn thận nhìn lại từ đầu, lật đến tờ cuối cùng, nhận thấy nét chữ cuối cùng hơi gượng gạo và nhỏ nhắn, hắn liền nở một nụ cười hạnh phúc.

- Lão ca, muội biết ca lợi hại, nhất định có thể thi đậu học viện...nhưng việc này không tốt lắm rồi, không biết khi nào mới thấy ca lại đây nữa. Đại Lâm và tiểu Lâm đều khỏe...nhưng mà cha mẹ lại nói để bọn nó bay đi, không nên để ở trong lồng. Lão ca, hôm qua muội nằm mơ thấy ca...chừng nào ca mới về nhà?

- Hì, hôm nay nhận được thư nhà...lại gặp được nàng...vậy tại sao ta không cố gắng biến bốn lần chiến tích năm sao thành năm lần, sau đó lấy phần thưởng một học phần? Chính Tương Tinh...không phải Từ giảng viên cứ khăng khăng nói mình không thể trở thành Chính Tương Tinh sao? Nếu như mình có thể xuất sắc hơn những người khác, không biết lão sư này có giận đến mức lỗ mũi lệnh sang một bên không nhỉ?

Lâm Tịch vừa thỏa mãn vừa nghĩ tới những việc sau này. Từ trước tới nay cách nghĩ người thiếu niên này vẫn đơn giản và mộc mạc, phải luôn cố gắng hết sức mình, phải sống tốt với mọi người....nhưng nếu có người muốn cuộc sống hắn không thoải mái, hắn nhất định sẽ khiến đối phương không thoải mái khi gặp mình.

....

So sánh với thời điểm mới vào học viện Thanh Loan, hiện giờ Lâm Tịch đã biết nhiều thứ hơn, biết đại thúc trung niên cũng là một người lữ hành giống mình, biết đế quốc Vân Tần không yên ổn như bề ngoài, biết rằng nếu như mình đạt được phần thưởng một học phần thì hẳn có thể đột phá đến Hồn Sĩ sơ cấp, đến lúc đó hắn sẽ dễ dàng nâng được cự thạch trăm cân, khi sử dụng trường cung hắc thạch cũng không phải cố hết sức như bây giờ nữa.

Nhưng hắn vẫn không thể nào biết được chủ nhân chiếc xe ngựa đi qua trấn Lộc Lâm đã tiến cử mình vào học viện Thanh Loan rốt cuộc là một quý nhân như thế nào. Hắn càng không thể biết vào lúc ánh nắng sớm mai đang chiếu rọi khắp học viện Thanh Loan, lăng Như Đông cách trấn Lộc Lâm khoảng hơn hai nghìn bốn trăm dặm về phía đông đang bị mây đen bao phủ, một cơn mưa bụi lất phất không ngừng từ trên trời cao rơi xuống.

Người thiếu nữ thanh tú từng thật tình hỏi hắn những câu hỏi vô cùng cổ quái đã đổi sang một chiếc xe ngựa khác, đang dọc theo quan đạo xóc nảy và bùn lầy đi về phía đông, hướng tới lăng Như Đông.

Theo lộ trình ban đầu, có lẽ phải mất nửa ngày nữa mới tới được lăng Như Đông, nhưng với thời tiết mưa bão trời tối đến nỗi không thấy được cả rìa lăng Như Đông như hiện giờ, thật sự không biết đến khi nào người thiếu nữ và chiếc xe ngựa này mới đến được nơi cần đến.

Hiện giờ trong tầm mắt người thiếu nữ này chỉ có một quán trà nhỏ dùng để che nắng và những dấu vết chứng tỏ có người đang ở gần đấy. Sắc trời bây giờ hơi tối, những giọt nước mưa lạnh buốt không ngừng xuyên qua lớp vải mỏng thấm vào da thịt làm người đi ngoài đường phải lạnh run lên, với thời tiết thế này thì mấy quán trà nhỏ che nắng ven đường thật sự không thể làm ăn được, nên từ xa người thiếu nữ đã thấy quán trà này đang đóng cửa.

Nhưng có một chiếc xe ngựa khác cũng đang dừng lại tại quán trà nhỏ che nắng này.

Một quan viên mặc quan phục màu đỏ tím, dáng người mập mạp, mặt tròn, đang cùng với một gã gia sư mặc áo thanh sam ngồi trên một chiếc ghế làm bằng gỗ thượng đẳng. Vừa nhìn thấy chiếc xe ngựa kia ở nơi xa, quan viên lập tức kính cẩn đứng lên, sửa sang lại quan phục trên người. Ông ta không để ý đến mưa gió ngoài trời và bùn lầy dưới đất, đi ra nghênh đón chiếc xe ngựa. Gã gia sư mặc thanh sam ở sau liền đuổi theo, bung một chiếc dù lớn che mưa cho cả hai.

Nhìn thấy đáy đôi hài trắng và vạt áo quan phục mình bị bùn lầy làm dơ bẩn, người quan viên liền tỏ ra khó chịu, dường như không thích lắm với việc đang làm. Nhưng vừa nghĩ đến việc sau này mình không cần ở những nơi như vậy, không cần mặc bộ đồ này nữa, hắn ta chợt cảm thấy rất vui vẻ, thậm chí ngay khóe miệng còn nhoẻn một nụ cười đầy toan tính.

Chiếc xe ngựa kia không dừng lại, cứ như người thiếu nữ đang đánh xe không hề nhìn thấy hai người đang đi tới.

Đến khi còn cách chiếc xe ngựa khoảng năm mươi bước, quan viên và gia sư mặc áo thanh sam mới dừng bước, cúi đầu thi lễ:

- Ti chức Lý Kỵ Lung, cố tình đến đây cung nghênh trưởng công chúa điện hạ. Thật không ngừng ti chức lúc sinh thời còn có thể diện kiến thiên nhan trưởng công chúa điện hạ.

Chiếc xe ngựa rốt cuộc dừng lại, vó chân đôi ngựa già chấm chấm bùn lầy trên mặt đất, cái đầu chúng nó hơi gục xuống nhưng lại không tỏ ra mệt mỏi. Cùng lúc đấy, một giọng nói lạnh lẽo và mỉa mai từ bên trong truyền ra ngoài:

- Lý Kỵ Lung, chỉ mang theo từng ấy người mà ngươi nghĩ có thể cung nghênh ta?

Lý Kỵ Lung bỗng nhiên đứng thẳng người, khuôn mặt không hề có sự tôn kính phải có của một quan viên khi gặp công chúa, thậm chí hắn ta còn hưng phấn nói:

- Quan viên từ nhỏ đến lớn ở đế quốc Vân Tần, ai ai cũng biết trưởng công chúa điện hạ là một người tu hành cường đại, nhưng mạnh như thế nào lại không có mấy người biết. Hôm nay hạ quan muốn thử một lần.

Mây đen trên trời càng lúc càng dầy, cơn mưa bụi không biết từ lúc nào đã chuyển thành một cơn mưa tầm tã. Trong rừng cây hai bên quan đạo, vô số đao khách dùng vải đen bịt mặt, tay cầm trường đao biên quân màu đen, trầm mặt từ từ bước ra. Từng giọt từng giọt nước mưa lạnh giá từ trên cao rơi xuống, chạm vào trường đao sắc bén và hắc giáp lạnh lẽo rồi bị chấn nát như bột vụn, lại tựa như khói như sương, báo hiệu có chuyện sắp xảy ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.