Các thần quan mặc áo bào đỏ cùng với hơn một ngàn kỵ quân đằng đằng sát khí xông vào nông trường của Đại Đức Tường.
Trong nông trường của Đại Đức Tường có rất nhiều người đang làm việc, nhưng nhìn thấy các thần quan núi Luyện Ngục và kỵ quân xông vào như vậy, bọn họ chỉ nhìn thoáng qua một cái, rồi làm tiếp chuyện đang làm, tựa như không quan tâm đến.
Một cô gái mặc áo vải bình thường tựa như nghe thấy tiếng vó ngựa, bước chân ra khỏi phòng của mình.
Nhưng ánh mắt của tên thần quan trung niên kia lại run lên, tức giận đến mức trên trán hắn hiện rõ vài đường gân mạch màu lam đen.
Hắn đã từng nhìn thấy cô gái này. Mặc dù hiện giờ cô ta đang mặc một bộ áo vải bình thường, nhưng không thể che giấu được khí chất của nàng, bởi vì nàng chính là một người truyền kỳ, là đại chưởng quỹ Đại Đức Tường, Trần Phi Dung.
- Trần Phi Dung!
Vừa nhìn thấy Trần Phi Dung, tên thần quan trung niên này không lo lắng Trần Phi Dung sẽ chạy trốn, nên hắn ta lập tức ngừng lại, sau đấy lạnh giọng quát lớn:
- Ngươi có biết hậu quả của chuyện này hay không?
Trước kia ở núi Luyện Ngục, tên thần quan này là người phụ trách việc tra hỏi, rất có kinh nghiệm. Câu nói đầu tiên của hắn đã trực tiếp nói Trần Phi Dung có tội, không cho Trần Phi Dung có cơ hội giải thích. Kinh nghiệm tra tấn nhiều năm, cộng với thủ đoạn công tâm như vậy, giọng nói của hắn bất giác ẩn chứa một khí tức âm lãnh, khiến người ta lạnh run người.
- Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ hỏi trước vì sao ta làm như vậy.
Nhìn thẳng vào tên thần quan trung niên đang giận dữ này, Trần Phi Dung lại mỉm cười, cách nói chuyện rất hòa nhã.
Hai mắt của tên thần quan này híp lại, lạnh giọng hỏi:
- Ta hỏi ngươi sẽ nói.
Trần Phi Dung mỉm cười, trả lời:
- Ta sẽ nói.
Khuôn mặt của tên thần quan này càng lạnh lẽo hơn, hắn ta lập tức nói:
- Được, tại sao ngươi làm như vậy?
- Nguyên nhân rất đơn giản.
Trần Phi Dung lẳng lặng nhìn tên thần quan trung niên này, nói:
- Bởi vi Đại Đức Tường vốn không phải của ta, ta là đại chưởng quỹ của Đại Đức Tường, nhưng ta đồng thời cũng là người của Lâm Tịch, Lâm Tịch vốn chính là ông chủ của Đại Đức Tường.
Thần quan trung niên cùng với các thần quan phía sau, và hơn một ngàn kỵ quân lập tức ngẩn người.
Sắc mặt của tên thần quan trung niên nhanh chóng tái nhợt, đôi môi không ngừng run rẩy.
Các âm thanh xôn xao sau lưng hắn lập tức vang lên như thủy triều dậy sóng.
Không có ai ngờ rằng Trần Phi Dung sẽ trả lời đơn giản và dứt khoát như vậy, hơn nữa, cũng không có ai ngờ Trần Phi Dung sẽ cho đáp án này.
Đôi môi thần quan trung niên run rẩy, mồ hôi lạnh không ngừng thấm ra ngoài. Nếu như muốn khống chế một đại quân, một thánh địa tu hành sẽ dễ dàng làm được, nhưng việc giúp cho một hiệu buôn bình thường trở thành hiệu buôn lớn nhất Vân Tần lại không đơn giản, thậm chí là chưa chắc làm được. Ông chủ của Đại Đức Tường là Lâm Tịch! Tên thần quan trung niên này thậm chí không dám nghĩ tới một khi tin tức như vậy truyền ra, sẽ khiến thế gian chấn động và tạo thành hậu quả như thế nào.
- Hủy diệt Đại Đức Tường!
- Nhất định phải hủy diệt Đại Đức Tường!
Cuối cùng trong đầu hắn hiện giờ chỉ còn một ý nghĩ như vậy.
- Giết!
Một quân lệnh có phần thê lương và run rẩy từ trong miệng hắn phát ra ngoài.
Các thần quan và đội kỵ quân đứng sau lưng hắn lập tức chấn chỉnh tâm tình đang khiếp sợ của mình lại, rồi điên cuồng vọt tới trước. Mặc dù biết ảnh hưởng của Đại Đức Tường đến đội ngũ đông đảo kia đã không thể nào phục hồi lại, nhưng bởi vì trung thành với Trương Bình, bọn họ biết mình phải nhanh chóng giết những người này.
Không khí đột nhiên trở nên quỷ dị.
Bởi vì trong lúc các thần quan và đội kỵ quân kia bắt đầu xông về phía trước, các công nhân của Đại Đức Tường vẫn còn đang chăm chú làm việc, tựa hồ không nhìn thấy có người tu hành và quân đội đang xông tới.
Điều này khiến cho các thần quan và kỵ quân đang xông tới cảm thấy những người này có thật hay không, hay chỉ là những ảo ảnh mơ hồ.
Một tên thần quan đã xông tới trước mặt một công nhân đang làm việc.
Một sợi xích màu hồng từ trong tay hắn bay ra ngoài, nhắm thẳng tới đầu tên công nhân.
Một tên công nhân khác bên cạnh tên công nhân này vung cuốc lên, cuốc vừa hạ xuống đất lại thì sợi xích màu hồng đen cũng bị vùi xuống đất bùn.
Tên công nhân nãy giờ còn đang chăm chú làm việc đứng thẳng người lại, lưỡi hái trong tay lạnh lùng cắt qua cổ họng tên thần quan.
Thần quan mặc áo bào đỏ té xuống chết đi.
Trong một tíc tắc vừa rồi, có rất nhiều thần quan khác cũng đã chết đi.
Các công nhân ở dưới đất bùn tựa hồ vẫn đang làm việc, nhưng các thần quan xông vào chỗ bọn họ lại té xuống, chết đi, hơn nữa còn bị giết rất nhanh.
Mấy ngàn kỵ quân đang đứng đằng sau cũng cảm thấy lạnh lẽo vô cùng.
Bọn họ đang nghi ngờ đôi mắt của mình, nhưng hình ảnh và âm thanh máu phun ra ngoài thật quá chân thật.
Tốc độ giết địch như vậy, hơn nữa còn giết chết người tu hành, thật quá kinh khủng.
- Hắc kỳ quân
- Là Hắc kỳ quân biên quân Long Xà!
Có âm thanh kinh hãi vô cùng trong kỵ quân vang lên, chiến ý của các kỵ quân nhanh chóng biến mất, thay vào đó là sự sợ hãi và tê dại.
Tên thần quan trung niên kia gần như ngừng thở, hắn rốt cuộc đã hồi phục lại.
Những công nhân đang vùi mình trong đất bùn kia căn bản không phải là công nhân bình thường, mà chính là quân đội mạnh nhất thiên hạ, Hắc kỳ quân Long Xà!
Một cây tên bắn thẳng vào trán hắn!
Bản thân Hắc kỳ quân vốn có thực lực giết chết mấy ngàn quân đội chính quy, huống chi đây là một đội quân bình thường, không có quân giới, nên chiến đấu lập tức nghiêng về một bên tàn sát!
Trần Phi Dung không nhìn cảnh tượng chém giết đầy máu tanh!
Nàng an tĩnh nhìn về bầu trời bao la.
Nàng là một trong những người trên thế gian này luôn kiên định nghĩ rằng Lâm Tịch nhất định sẽ giành được thắng lợi.
- Cố gắng lên.
Nàng mỉm cười, nhẹ giọng nói:
- Ta muốn thấy một thế gian tốt đẹp hơn.
...
- Đại Đức Tường là của tiểu Lâm đại nhân?
- Tiểu Lâm đại nhân dĩ nhiên là ông chủ Đại Đức Tường!
Tất cả cửa hàng Đại Đức Tường trên Vân Tần bắt đầu tạm thời đóng cửa, hơn nữa, tất cả nhân viên tạm thời của Đại Đức Tường đều đồng thời nhận được tin tức khiến bất cứ ai cũng phải rung động này. Tin tức này nhanh chóng khuếch tán khắp Vân Tần, người nào nghe được tin tức này cũng cảm thấy rung động, không biết nên biểu đạt tâm tình như thế nào.
- Sau khi đánh bại ma vương, chúng ta hi vọng sẽ có một thế gian tốt đẹp hơn.
Đây chính là hứa hẹn của Trần Phi Dung nói thay cho Lâm Tịch.
Điều quan trọng nhất chính là phần lớn người Vân Tần cũng tin tưởng vào lời hứa này, họ cũng đang kích động, nhiệt huyết mênh mông vì lời hứa này.
...
Bất kỳ người bình thường nào cũng hướng tới một cuộc sống tốt đẹp hơn. Nhưng trong tình huống dân tâm dân ý đồng lòng như vậy, mà vẫn có giáo hội truyền bá tín ngưỡng đến mức không có cơm ăn, đúng là vô cùng buồn cười và ngu xuẩn.
Mấy chục vạn tín đồ cuồn cuộn tiến vào hành tỉnh Đông Lâm, nhưng lại hoàn toàn giải tán.
Khi tiến vào hoang nguyên sát ngay sơn mạch Long Xà, bất luận kẻ nào cũng có thể nhìn thấy rõ núi Ngao Giác sừng sững. Đội ngũ này hiện giờ chỉ còn đội ngũ chủ lực và giữ cờ như lúc mới xuất hành.
Đội ngũ này còn cách núi Ngao Giác khoảng mấy chục dặm.
Trong đội ngũ này có rất nhiều đệ tử núi Luyện Ngục tuyệt đối trung thành với núi Trương Bình, thậm chí còn có nhiều người là tâm phúc của Trương Bình khi hắn vừa mới nằm quyền núi Luyện Ngục.
Nhưng phần lớn bọn họ đều không biết tại sao Trương Bình lại ngừng lại ở đây.
Tâm tình của bọn họ hiện đang bị một bóng ma thất bại vô hình bao phhur.
Mấy ngày sau, trong tầm mắt của họ đột nhiên xuất hiện những bóng hình khổng lồ như ngọn núi.
Đôi mắt của họ bắt đầu tỏa sáng.
Bọn họ biết đây là Thần tượng quân.
Sau đó bọn họ lại nhìn thấy đằng sau Thần tượng quân là vô số bóng hình khác.
Bọn họ rất kích động.
Rất hiển nhiên ngoại trừ Thần tượng quân ra, còn có mấy vạn quân đội khác.
Thần tượng quân đã mang theo mấy vạn quân đội không biết là đã được tụ họp ở Đại Mãng hay Vân Tần, hợp nhất với đội ngũ của Trương Bình.
Rất nhiều thần quan núi Luyện Ngục phát hiện đội Thần tượng quân này vẫn giống như lúc đại chiến với núi Luyện Ngục, cả người được bao phủ bởi loại giáp đặc chế của núi Luyện Ngục, chỉ có hai mắt lộ ra bên ngoài, ngay cả vòi voi cũng được phủ giáp. Nhưng điều khác với lúc trước chính là bọn họ khiếp sợ phát hiện hơi thở của những con voi màu trắng lại rất nóng, khí nóng do loài voi này phun ra ngoài lại tựa như nước sôi vậy.
...
Lâm Tịch đang ở bên trong núi Ngao Giác.
Hắn thậm chí có thể nhìn thấy Thần tượng quân đến.
Hắn đã chuẩn bị hết mọi thứ để tiếp đón Trương Bình, nhưng ngay lúc Thần tượng quân đến nơi, một tăng nhân mặc áo trắng lại từ trong rừng rậm sơn mạch Long Xà xuất hiện, đi đến dưới chân núi Ngao Giác, cuối cùng bị Nam Cung Vị Ương dẫn đến trước mặt hắn.
- Ta là Huyền Viễn.
Tăng nhân mặc áo trắng vô cùng sạch sẽ, tựa như đang tản phát phật quang này mỉm cười với Lâm Tịch, rồi tự giới thiệu về mình.
- Chân Bì Lô và Vân Hải là sư đệ của ta.
Trong thế giới người tu hành, Huyền Viễn là một người vô danh, thậm chí ở Đường Tàng cũng không có mấy người biết đến hắn.
Dựa vào khí tức trên người Huyền Viễn, Lâm Tịch có thể xác định Huyền Viễn đúng là người của chùa Bàn Nhược, nhưng hắn đồng thời cũng cảm thấy khí tức của Huyền Viễn rất kỳ quái, nên hắn trực tiếp hỏi:
- Khí tức của ngươi hơi kỳ lạ.
- Ồ?
Huyền Viễn mỉm cười hỏi:
- Kỳ lạ ở đâu?
Lâm Tịch chân thành nói:
- Tựa như ngăn cách với thế gian này, không còn thuộc về thế gian nữa, là một bức họa riêng biệt.
- Đầu tiên là nhìn vào dòng sông nhỏ, cuối cùng ngộ ra nơi đặt chân, bàng quan nhìn nhân thế và ta.
Huyền Viễn nói.
Lâm Tịch tựa như ngộ ra, hành lễ với Huyền Viễn, nói:
- Đa tạ chỉ điểm, muốn nhìn người khác đơn giản, tự nhìn mình lại rất khó khăn.
Nam Cung Vị Ương khẽ nhíu mày, chỉ cảm thấy lời nói của hai người này bao hàm nhiều lý lẽ tu hành tuyệt diệu, nhưng với tu vi của nàng hiện giờ, nhất thời không thể nào hiểu được.
Huyền Viễn lại nhìn Lâm Tịch, mỉm cười nói:
- Khí tức của ngươi cũng hơi kỳ lạ, nửa hắc ám, nửa quang minh.
Lâm Tịch tươi cười đáp lại:
- Tâm nhược quang minh, chính là quang minh.
Huyền Viễn cười lớn lên:
- Nói hay lắm.
Lâm Tịch lại từ từ nghiêm lại, hỏi:
- Tại sao ngươi cố ý từ chùa Bàn Nhược đi đến đây?
Huyền Viễn nhìn Lâm Tịch, nói:
- Ta tới đây đứng cạnh ngươi.
Nam Cung Vị Ương rốt cuộc không nhịn được nữa, nhìn Huyền Viễn rồi nhíu mày hỏi:
- Lời nói của ngươi mặc dù không mê sảng giống như hắn, nhưng ta lại không hiểu được.
Huyền Viễn tươi cười, nhìn về chỗ của Trương Bình, nói:
- Đến lúc đó sẽ hiểu, hơn nữa, hắn ta không còn kiên nhẫn nữa, chúng ta không cần chờ quá lâu.