“Vật đại bổ thì ngươi ăn đi a.” Triệu Thiếu Kiệt trợn mắt nói.
Trương Hàn nói:“Ta chỉ là nói giỡn, cho dù có ăn thì cũng là cái này quỷ ăn!”
Dứt lời liền chỉ về Liễu Như Mộng.
Liễu Như Mộng: Ta trêu ai, chọc ai a! (╥﹏╥)
“Mà nói đi nói lại, cái này Đan Đỉnh cũng quá.....biến thái đi a?” Trương Hàn vuốt vuốt mi tâm nói.
Triệu Thiếu Kiệt cũng nói:“Tỷ tỷ ngươi cùng nó cứ như là kẻ thù truyền kiếp ấy.”
Liễu Như Mộng như nhớ lại cái gì, cả người mồ hôi đều chảy hét lên:“A! Ngươi đừng nói nữa!”
Trương Hàn liếc nhìn Liễu Như Mộng trốn trong một góc ôm đầu, sắc mặt có chút nuối tiếc thầm nghĩ:'Rõ ràng là cái tốt hài tử, đáng tiếc, đáng tiếc!'
Liễu Như Mộng trước đó từng là cường giả số một số hai, vốn dĩ sợ hãi đối với nàng là rất xa vời, nhưng mà cái này có chút đặc biệt~
Nàng đối với chuyện vừa xảy ra không còn gọi là sợ hãi nữa, nói là ám ảnh thì đúng hơn.
Haha, mọi chuyện như thế nào a? Ân, kể từ khi vừa mở cái nắp Đan Đỉnh thì nàng ác mộng liền bắt đầu.
Trước đó chỉ mở he hé cái nắp Đỉnh thôi thì nàng đã ngất xỉu, còn lần này nàng trực tiếp mở hẳng ra và sau đó liền bị kéo vào trong.
Ân, bị một đống màu đen bột nhão cho kéo vào, mọi chuyện bất ngờ đến nỗi Liễu Như Mộng nàng đều không kịp hét thảm.
Thực ra Liễu Như Mộng nàng lúc bị kéo vào thì chỉ có chút bất ngờ cùng kinh tởm ra thì không có cái gì sợ hãi cả, khứu giác đều phong, độc thì không sợ mấy làm nàng tự tin cho bạo rạp.
Cứ tưởng chỉ cần cố gắng chống cự rồi dọn dẹp cái đống bùi nhùi này, nhưng mà quỷ tính không bằng trời tính a!
Cái đống bùi nhùi nàng nói sợ là đều sắp thành tinh! Thế mà lại dùng đám bột nhão khóa chặt nàng tay chân, sau đó liền bón cho nàng ăn! Bón ăn a!
Kiếp trước bản thể nàng là cái lông xù xù bạch tuyết hồ ly chín đuôi, cái gì càng trắng thì càng thích sạch nha, thế nên bệnh sạch sẽ đều sắp thành cưỡng chế ám ảnh trình độ!
Cho dù biến thành cái Hồ Quỷ đi nữa, tật bệnh này có chút giảm đi nhưng cũng không nhiều. Ăn thức ăn bình thường cho dù dính một hạt bụi nàng đều kinh tởm, mà bây giờ cmn ngươi lại cho ta ăn cái quái quỷ gì đồ vật!
Quan trọng của quan trọng chính là mặc dù nàng khứu giác bị phong nhưng cũng kiểu là sơ sơ thôi, trực tiếp để lên miệng nhai nuốt thì cái mùi vị chỉ có thể nói là hô hố~
Quan trọng của quan trọng của quan trọng là nàng càng kịch liệt chống cự thì cái đống bột nhão đó càng hung mạnh tiến vào nàng dạ dày, hương vị 'thơm ngon' thôi rồi...
Đây là quả báo của nhưng người sống dơ, hãy coi chừng đấy~
Liễu Như Mộng cả hai đời đều chưa từng gặp chuyện nhục nhã như này, ám ảnh cũng bình thường thôi.
Còn đám dược tán màu đen đó thì là bám ở bên trong Dược Đỉnh mà Liễu Như Mộng không ăn được, bị Trương Hàn và Triệu Thiếu Kiệt cạo ra.
Trương Hàn nhìn cái này 'khổng lồ' bảo khố, nói:“'Nhiều' như vậy đồ, chí thế nào?”
Triệu Thiếu Kiệt:“Ta lấy khoáng thạch là được rồi.”
Mặc dù có chút thèm nhỏ dãi Đan Đỉnh, nhưng hắn biết Liễu Như Mộng có quan hệ mật thiết với bên phía Trương Hàn, nếu như chọn Đan Đỉnh thì chẳng khác nào chọn đường chết cả.
Trương Hàn gật gật đầu, đem hai cây kiếm và thương để vào Túi Trữ Vật.
Túi Trữ Vật của Tần Trung cho hắn cũng không phải dạng vừa, từ lúc đầu tới giờ chỉ chứa hơn phân nữa chiếc túi.
Nhìn nhìn Đan Đỉnh, Trương Hàn có chút nghi hoặc nhìn Liễu Như Mộng.
Liễu Như Mộng biết Trương Hàn định hỏi gì liền nói:“Nhỏ máu.”
Chiếc này Đan Đỉnh kích cỡ nhìn qua cực kỳ lớn, cho dù Túi Trữ Vật của hắn có trống rỗng thì cũng không đem theo được.
Liễu Như Mộng hồi nãy lúc mở nắp đỉnh, không phải nhờ vào Quỷ Thể có khả năng trôi nổi, thậm chí thân Đỉnh còn không chạm vào được.
Trương Hàn oán thầm:'Chả hiểu thằng cha nào lại rảnh như vậy mà thiết kế cái Đan Đỉnh siêu to khổng lồ như thế này.'
Nhưng bàn tay vẫn thành thật cắt một nhát, máu tươi chảy tới Đan Đỉnh.
Đan Đỉnh từ từ phát ra hào quang màu đen chói mắt, sau đó từ từ thu nhỏ, thu nhỏ...Cho đến chỉ có tầm bàn tay kích cỡ.
Trương Hàn:“Công nghệ hiện đại a!”
Nhìn cái này tự do thu to thu nhỏ Đan Đỉnh, không hiểu sao Trương Hàn có chút hoài niệm cái Kim Cô Bổng của Tôn Ngộ Không.
“Tốt, bây giờ đi xuống tầng tiếp theo a!” Trương Hàn nói.
“Tốt.” Triệu Thiếu Kiệt gật đầu.
Thế là cả ba bắt đầu rời đi Quỷ Điện, trở lại mê cung.
Trước khi rời đi Liễu Như Mộng còn hôn cái cột Quỷ Điện một cái, trao cho lời nói thâm tình:“Ta sẽ trở lại, nhớ đợi ta a!”
Trương Hàn lắc lắc đầu, trong lòng đưa Liễu Như Mộng vào hàng bị bệnh tự kỷ Quỷ.
Vừa trở về Mê Cung, Trương Hàn liền cầm bản đồ ra đinh dò đường, nhưng bỗng nhiên lại có chút nhíu mày.
Triệu Thiếu Kiệt thấy vậy thì có chút nghi hoặc nói:“Có chuyện gì sao?”
Trương Hàn nhíu mày nói:“Triệu Phong, Triệu Hỏa hai dấu chấm không thấy.”
Triệu Thiếu Kiệt nhún vai một cái như không hề có chút quan tâm, ánh mắt có chút hờ hững và lạnh lẽo.
Trương Hàn có chút kinh ngạc nói:“Ngươi không quan tâm ư?”
Triệu Thiếu Kiệt cười lạnh một cái:“Haha, quan tâm lũ chó săn ấy? Ngươi nghĩ có sao?”
Liễu Như Mông bên cạnh hít drama, mở miệng nói:“Đây là gia tộc bên trong tranh đấu, bình thường thôi.”
Triệu Thiếu Kiệt gật đầu một cái, bĩu môi khinh thường nói:“Trương Hàn này, ngươi có bao giờ thấy hộ vệ chỉ cao hơn chủ tử của mình một trọng cảnh giới chưa? Thực ra những này người là dùng để giám sát ta.”
“Tùy từng Tộc Huấn và quản lí khác nhau, mà gia tộc đó có thể hòa thuận hoặc là chia rẻ thành nhiều phái khác nhau, gia tộc ta vấn đề có chút nghiêm trọng, đối với người tranh giành Gia Chủ thất bại không những không bị trục xuất hay là có bất kì xử phạt xử lí gì, mà thậm chí còn trọng dụng.”
Liễu Như Mộng nghe tới đây thì có chút nhíu mày:“Tổ tiên ngươi bị ngốc hay sao mà lại quản lý mình tông tộc như thế chứ?”
Triệu Thiếu Kiệt mặc dù nghe mình tổ tiên bị người khác sỉ nhục, nhưng cũng không có gì phản bác hay thẹn quá thành giận cái gì, vì hắn cũng cảm thấy mình tổ tiên là thật sự ngốc, Triệu Thiếu Kiệt sắc mặt bình tĩnh không nhìn ra cái gì cảm xúc nói:“Ta cũng cảm thấy hắn bị ngốc thế mà lại để Tộc Huấn như vậy.”
Trương Hàn cũng có chút nhíu mày, cái này vấn đề có chút lớn a.
Liễu Như Mộng lắc lắc đầu, khinh thường nói:“Nói ngốc là nhẹ đấy, gọi là điên cũng không quá. Mặc dù cách quản lý này của tổ tiên ngươi truyền lại, người ngoài nhìn vào là thiện lương là nhân hậu, nhưng nếu nhìn rõ bên trong vấn đề thì sẽ không cho là vậy a.”
Triệu Thiếu Kiệt gật đầu nói:“Đúng vậy, bởi vì được trọng dụng mà mấy cái thất bại trong tranh giành Gia Chủ chi vị vẫn tặc tâm bất tử, đối với cái này vị trí thèm cho nhỏ dãi, thế là bắt đầu chia cắt trong tộc tài nguyên và nhân lực.”
“Mà ta là Gia Chủ nhi tử, nên được kia mấy vị trưởng bối trọng điểm chiếu cố.” Triệu Thiếu Kiệt khinh miệt nói. (╰︹╯)
Liễu Như Mộng bĩu môi nói:“Thế nên gia tộc ngươi cái này quản lý phương thức nên cái cách đi! Tốt nhất là giống mấy cái Hoàng Triều, Đế Quốc ấy.”
Nếu nói về cách nào quản lý gia tộc tốt nhất thì là Hoàng Tộc quản lý thành viên phương thức, loại bỏ hoàn toàn đi kẻ thua cuộc và những người lựa chọn gia nhập phe thua trong lúc chọn Tân Vương.
Gọi là tàn nhẫn cũng đúng, nhưng đối với Liễu Như Mộng thì cách này là khả quan nhất! Vì một gia tộc hương hỏa kéo dài, mạnh tay mà làm thì có gì sai!