Trương Hàn nhìn Xà Văn Diễm Hổ Vương do dự.
“Xùy, Hổ Vương thế nhưng lấn yếu sợ mạnh.”
Hắn híp mắt cười.
Nghe được những lời Xà Văn Diễm Hổ Vương hai mắt đỏ bừng, nó nổi giận, đường đường Hổ Vương chính hắn bị một nhân loại liên tục hai lần giễu cợt, trong lòng nó lúc này chỉ muốn xé nát đối phương.
“Gào Rống!!”
Xà Văn Diễm Hổ Vương gào thét sao đó khinh thân nhảy lên vồ tới Trương Hàn.
“Đúng! Như thế này mới là Hổ Vương, sợ sợ hãi hãi sao thoải mái bằng trực tiếp đánh một trận haha!”
Trương Hàn cuồng cười một tiếng, nhãn thần lấp lóe hồng quang, cầm lên Âm Xà Kiếm trảm về Xà Văn Diễm Hổ Vương.
“Canh Kim Sát Kiếm chi Canh Kim Ngưng Kiếm!”
Lưỡi kiếm phát ra từng đợt kim loại quang mang kinh người mà trảm hướng Xà Văn Diễm Hổ Vương.
Xùy xùy
Kiếm đấu hổ trảo, từng đợt hỏa quang lấp lóe xuất hiện.
Trong rừng trúc, một người một hổ đều bị đánh lui về phía sau.
Trương Hàn nhìn hơi run rẩy đôi tay, khóe miệng vẽ lên một cái đường cong thị huyết.
Gọi ra Bất Tử Ma hồn, khuông mặt băng lãnh cười gằn nói.
“Bây giờ mới chơi thật này mèo con!”
Nghe Trương Hàn gọi mình là mèo con Xà Văn Diễm Hổ Vương giận dữ gầm lên.
“Rống!!”
Xà Văn Diễm Hổ Vương bốn chân dồn lực sau đó phóng tới Trương Hàn sau đó mở ra huyết tinh hổ khẩu hòng cắn Trương Hàn, răng của Xà Văn Diễm Hổ Vương như hỏa diễm phát ra từng đợt nóng rực nhiệt độ.
“Thật thối! Ngậm cái mồm ngươi lại!”
Trương Hàn mắt hiện sát khí tránh né Xà Văn Diễm Hổ Vương Viêm Nha sau đó đá thẳng vào dưới cằm của Xà Văn Diễm Hổ Vương.
“Gào!”
Xà Văn Diễm Hổ Vương gào lên đau đón sau đó bay thẳng lên trời.
Thấy vậy Trương Hàn mắt sáng lên, sau đó phóng tới Xà Văn Diễm Hổ Vương hòng nhất kiếm kết thúc.
Xà Văn Diễm Hổ Vương khóe mắt bên trong hiện ra vẻ giận dữ sau đó phun ra Thú hỏa phóng tới Trương Hàn.
Trương Hàn lúc này không thể không né đi còn Xà Văn Diễm Hổ Vương thì đã an toàn tiếp đất.
“Rống!”
Rống lên giận dữ, sau đó nó tiếp tục phun ra Thú hỏa nhắm vào Trương Hàn.
'Không thể quá lâu cùng nó dây dưa.'
Trương Hàn lúc này rất không ổn, thân thể thì do nhiệt lượng của Thú hỏa mà chảy ra mồ hôi nếu cứ liên tục kéo dài thì cơ năng của cơ thể sẽ giảm xuống tạo cho Xà Văn Diễm Hổ Vương có cơ hội kết liễu hắn, còn Linh Lực thì chỉ còn lại một phần tư.
Khi đấu với U Diệp Bích Trúc Xà thì hắn đã sử dụng hơn phân nửa Linh Lực, mà lúc này Xà Văn Diễm Hổ Vương lại kéo hắn hơn một phần Linh Lực nữa càng về sau thì hắn càng yếu thế.
Cầm Âm Xà Kiếm, thần sắc Trương Hàn hiện rõ vẻ ngoan lệ.
“Canh Kim Sát Kiếm chi Bạch Hổ Tuyệt Mệnh Kiếm!”
Kiếm như Bạch Hổ, mang theo Túc Sát chi ý lao tới Xà Văn Diễm Hổ Vương.
Xà Văn Diễm Hổ Vương thấy vậy cũng không cam lòng yếu thế mà rống lên giận dữ sau đó nhào tới dùng hổ trảo đối bính với nhất kiếm.
“Rống!”
“Chịu chết đi!”
Trương Hàn cũng nộ hống.
Trong bóng tối, Kiếm quang hổ trảo đối bính nhau tạo thành từng hạt hỏa quang lấp lánh.
Trong lúc Xà Văn Diễm Hổ Vương đang nghiêm túc đối phó nhất kiếm thì Trương Hàn miệng phác lên tà ý mìm cười.
Kiếm đó chỉ là vật ngụy trang múc đích thực sự của Hắn là ở trong tay áo một cây răng độc của U Diệp Bích Trúc Xà hắn lấy ra sau đó đâm thẳng vào bụng của Xà Văn Diễm Hổ Vương.
Phốc.
Xà răng nhập thể phát ra từng giọt nọc độc xâm lấn cơ thể của Xà Văn Diễm Hổ Vương, nó sắc mặt xanh dờn phun ra một ngụm Thú hỏa về phía Trương Hàn.
Trương Hàn cố gắng né tránh nhưng vì quá gần nên Thú hỏa phun thẳng vào tay phải Trương Hàn.
Không ngừng ở đây, nó còn quét cái đuôi vào ngực của Trương Hàn.
“Rầm rầm!”
Từng cây trúc bị Trương Hàn đâm gãy.
“Phốc!”
Trương Hàn phun ra một miệng huyết, cánh tay phải của hắn lúc này cứ như bị phế, xương cốt ở ngực cứ như đang đâm vào nội tạng, mắt hắn lấp lóe hồng quang, điên cuồng cười.
“Hahahahaha!! Cảm giác độc hương vị như thế nào!”
Mặc dù trên cơ thể hắn có rất nhiều vết thương đủ để cho người thường chết hàng chục lần nhưng hắn không quan tâm trong mắt hắn lúc này hiện rõ điên cuồng.
“Rống!”
Xà Văn Diễm Hổ Vương gầm lên giận dữ nhưng lúc này trong tiếng gầm của nó hiện rõ sự suy nhược.
Nó biết mình bị trúng độc chắn chắn là phải chết nên nó cố gắng đi tới Trương Hàn hòng đánh chết tên nhân loại này để đồng quy vô tận.
“Khặc khặc, ngươi cùng đứng cố gắng bò qua đây, cây nanh độc đó không riêng chỉ có nọc độc của U Diệp Bích Trúc Xà mà là còn bị ta động tay chân qua rồi, bên trong ta còn gia tăng một loại độc khiến cho cơ bắp của ngươi tê liệt, ngươi không thể làm gì được ta thế nên nằm đó chờ đợi tử vong đến đi.”
Trương Hàn nhìn Xà Văn Diễm Hổ Vương âm hiểm cười nói.
Nghe vậy thì Xà Văn Diễm Hổ Vương giận dữ, nó không ngờ tới trước mắt nhân loại lại như thế âm hiểm, nó không bò tới nữa mà là mở ra hổ khẩu hòng lấy Thú hỏa phun chết tên trước mặt này.
Há miệng hơn nửa ngày, lửa thường còn không có xuất hiện nói chi là Thú hỏa.
Xà Văn Diễm Hổ Vương:...........
“Nghĩ phun ra Thú hỏa sao? Quên nói cho ngươi biết bên trong độc rắn ta còn pha một ít âm thuộc tính dược liệu nên ngươi cũng đừng nghĩ đến việc phun Thú hỏa.”
Trương Hàn vỗ vỗ trán như kiểu ta quên nhắc nhở ngươi.
Xà Văn Diễm Hổ Vương lúc này hổ nhãn bên trong hiện rõ sợ hãi, nếu có thể nói tiếng người nó nghĩ nói: Ngươi là ma quỷ sao?!
Bỗng nhiên Xà Văn Diễm Hổ Vương sắc mặt càng tái xanh miệng phun ra máu độc.
Không biết qua bao lâu Xà Văn Diễm Hổ Vương đã trở thành một thi thể.
Phía trên còn trôi nổi một cái Tử sắc quang hoàn.
“Thế nhưng là Tử sắc Quang hoàn, bởi vì nó là có thủ hộ Linh dược nên ta giết nó thì sẽ được biết nơi Linh dược nó thủ hộ sao?”
Nhìn thấy Tử sắc Quang hoàn hắn cũng không động vì hắn lúc này quá mệt, dù sao để đó cũng không mất được, bỗng nhiên tay phải hắn truyền tới một đợt nóng rực.
“Thảo, suýt nữa thì lật thuyền.”
Trương Hàn nhìn tay phải bất đất dĩ nói, lúc này hắn mới nhớ tới vết thương của mình, vết thương ở ngực thì đã lành, còn cánh tay phải thì tốc độ chậm rì rì khôi phục.
Một cảm giác mệt mỏi ập đến, áp lực do liên tục hai trận tử chiến làm cho tinh thần hắn khô kiệt, lúc này hắn chỉ muốn ngủ một trận.
Trước khi ngủ, hắn còn lấy ra Tị Thú tán rải khắp xung quanh, rồi mới ngả xuống ngủ.
Khi Trương Hàn ngủ đi để phục hồi tinh thần thì bỗng nhiên sau lưng Trương Hàn xuất hiện cùng loại Hắc Khí của Ma hồn xuất hiện.
Bên trong là một quả trứng màu đen, kích thước cỡ hạt đầu nành chính là Ma hồn Thôn Thiên của Trương Hàn.
Khi Thôn Thiên Ma hồn xuất hiện, từng sợi huyết khí xuất hiện xung quanh của 2 bộ thi thể yêu thú chậm rì rì bay tới Thôn Thiên Ma hồn sau đó thì bị thôn phệ.
Thời gian cứ như thế trôi qua, Hai bộ Yêu Thú thi thể lúc này khô quắt chỉ còn da bọc xương nào còn hùng mãnh dáng vẻ như trước.
Tí tách.
Âm thanh trứng vỡ vang lên, thì ra Thôn Thiên Ma hồn bên ngoài lớp vỏ trứng từ từ nứt ra.
Xoát.
Từ trong trứng nở ra là một con sâu màu đen! Đúng chính là một con sâu!
Nó đi ra sau thì nhìn chằm chằm Trương Hàn rồi sau đó từ từ bò lại gần.
Tới nơi thì nó bắt đầu từ từ phun ra tơ đen quấn quanh Trương Hàn sau đó thì trở về đan điền.