Tiên Ma Chi Giới

Chương 18: Chương 18: Nhập mê cung




“Bây giờ chúng ta đi vào lăng mộ sao?” Trương Hàn nhìn Triệu Thiếu Kiệt hỏi.

“Đúng! Bây giờ chúng ta lập tức đi vào.” Triệu Thiếu Kiệt gật đầu nói.

Sau đó hắn dẫn đầu đi vào bên trong động, 3 người nhìn nhau sau đó cũng đi vào.

Bên trong không có cảm giác âm lãnh của lăng mộ như Trương Hàn nghĩ ngược lại còn có cảm giác nóng bức.

Nhìn thấy Trương Hàn trên mặt vẻ nghi vấn thì Triệu Thiếu Kiệt bèn nói.

“Nơi này chỉ là cửa vào, ngươi cảm thấy xung quanh nóng bức là do cả cái hang này đều được xây bằng Hỏa Dương Thạch dùng để trấn áp tầng thứ nhất Lệ Quỷ không cho bọn chúng xông loạn ra ngoài.”

Nghe vậy Trương Hàn ngưng thần nhìn chằm chằm vách đá.

'Hỏa Dương Thạch....Tam cấp Huyền Thiết....Chứa cực nóng hỏa chi lực.'

“Thật đúng là Hỏa Dương Thạch, thế nhưng chỉ là cửa mộ liền xây tất cả làm bằng Tam cấp Huyền Thiết! Vậy thì bên trong cái bảo khố giàu đến mức nào?!”

Trương Hàn nhìn xung quanh, hắn cảm thấy đây là kho báu a!

Thấy Trương Hàn mắt đều sắp phát ra kim quang, Triệu Thiếu Kiệt nói.

“Chỉ là Tam cấp Huyền Thiết thôi, Lý huynh ngươi đừng sững sờ nữa.

Những vật đó có gì đáng giá chứ?”

Vừa nói hắn còn lắc lắc đầu.

Trương Hàn lúc này tim rất đau, cứ như bị ai bắn vào tim.

'Vạn ác kẻ nhà giàu, ngươi làm sao có thể biết ta những người nghèo khổ này buồn rầu!'

Trương Hàn lúc này nhìn lên đầu của Triệu Thiếu Kiệt ẩn ẩn còn thấy bên trên có cái mác kim quang lóng lánh nhà giàu.

Hang đá bên trong cũng không quá sâu, đi một hồi là tối ngõ cục.

Triệu Thiếu Kiệt chỉ vào Triệu Phong, Triệu Hỏa nói.

“Dẹp đất đá xung quanh đi.”

“Vâng!”

Qua một hồi hang đá ngõ cục mới hiện rõ ra diện mục chân chính của mình, một cái màu đen tế đàn trên nó còn khảm nạm một số màu đen cục đá.

“Đây là Truyền Tống Trận, một hồi ta sẽ dùng chìa khóa để khới động nó, khi đó chúng ta sẽ được truyền tống đến bất cứ nơi nào trong mê cung.”

Vừa nói xong Triệu Thiếu Kiệt liền từ trong Túi trữ vật lấy ra một cái chìa khóa được làm từ bạch cốt.

Hắn đi vào trung tâm Truyền Tống Trận, ở giữa đó có một khe hở nhìn qua thì vừa khít với chìa khóa trong tay Triệu Thiếu Kiệt.

Crack! Ầm ầm!

Triệu Thiếu Kiệt nhét chìa khóa vào rồi xoay nhẹ, Truyền Tống Trận phát ra từng tiếng âm thanh kì lạ.”Tất cả bước vào Truyền Tống Trận!”

Nghe vậy 3 người cũng nhanh chân bước lên.

Lúc này trên Truyền Tống Trận tất cả Ma văn như đều thức tỉnh lên, xung quanh từng cục đá màu đen trên Truyền Tống Trận từ từ sáng lên.

Khi tất cả đều sáng lên thì Truyện Tống Trận chậm rãi xoay tròn rồi phát ra một đạo quang mang khiến cho Trương Hàn bốn người phải nhắm mắt lại.

Không biết qua bao lâu, Trương Hàn từ từ mở mắt ra nhìn xem chung quanh, chung quanh là những bức tường làm bằng cây mà lại không khí chung quanh có một loại âm trầm khó tả, hắn còn muốn tiếp tục nhìn thì bỗng nhiên cảm thấy đầu đau dữ dội, dạ dày hắn cuồn cuộn như hồng thủy.

“Nôn!”

Trương Hàn không thể không ôm bụng mà ói.

Tầm một phút sau thì hắn mới cảm thấy bình thường, Trương Hàn sắc mặt trắng bệch thì thầm.

“Đây chính là cảm giác khi Truyền Tống ư? Thật đúng là không tầm thường.”

Sau đó hắn từ từ móc ra bản đồ mà Triệu Thiếu Kiệt đưa, nhìn lên hắn thấy tổng cộng có bốn cái chấm đỏ, hắn sau đó thì đi loạn hết cả lên để xác định chấm đỏ của mình.

Khi xác định xong thì hắn thở phào nhẹ nhõm, chính mình thế nhưng cùng một người ở khá gần tầm 7,8 phút lộ trình là có thể tìm đến.

Bỗng nhiên đang xem bản đồ thì hắn thấy hình như có gì đó chặn trước mặt mình, Trương Hàn bỏ xuống bản đồ nhìn trước mặt đang ngăn hắn lại đồ vật là cái gì.

“Môi hồng một cách thái quá, răng thì không vệ sinh sạch sẽ lồi cây này thiếu cây kia còn ẩn ẩn mùi máu, khuôn mặt trắng bệch như lâu ngày không ra gặp mặt trời, còn có cái váy này hồng hào quá mức còn có một số vết bẩn đen hôi thối, ngón tay ngón chân thì dài nhọn mà còn lại sơn lên trên màu đỏ thật là thiếu thẩm mỹ, tóc tai thì không sửa sang lại dài tới dưới đất đều chạm vào...Chẹp chẹp chỉ có cái dáng người là kha khá còn lại thì rớt! Rớt! Rớt! Đại tý ta đã ra một kết luận đó là ngươi rất xấu! Xấu kinh xấu khủng! Xấu không cho người sống!”

Trương Hàn nhìn trước mắt cái Lệ Quỷ trước mặt này, một mặt nghiêm túc chỉ vào mặt nó bình luận.

Nghe thấy Trương Hàn nói như vậy, trong tượng tượng Lệ Quỷ tức giận xông vào đòi đánh giết hắn không có, mà là nó bịnh mặt lại, dưới ánh mắt ẩn ẩn còn thấy khí vụ rồi chạy đi.

Trương Hàn thậm chí còn nghe thấy một tiếng khóc rất nhỏ.

Trương Hàn:........

Hắn thề hắn thật không biết con Lệ Quỷ này tâm lý phòng tuyến lại yếu như thế! Hắn thật không muốn chọc khóc nó a!

Nếu như sự kiện này diễn ra ở Địa Cầu thì không biết sẽ hay không có cái gì tin tức như.

Người và Lệ Quỷ không biết sự thật!

Quan hệ bí mật giữa người và quỷ!

Rồi tới cái gì Hắn lại dám làm như thế với quỷ!

Nghĩ tới những thứ loạn thất bát tao, Trương Hàn trên trán chảy đầy mồ hôi lạnh.

Sau đó hắn nhìn xung quanh mình.

“Thảo! Thật nhiều Tử sắc Quang hoàn!”

Lúc này Trương Hàn nào còn nhớ cái gì Lệ Quỷ, hắn mắt sáng lên như đèn hải đăng sau đó tung ta tung tăng chạm vào.

'Tử Nhân Sâm dưới đất 5 mét.'

'Hoàng Kim Thảo bên trái 3km.'

'Bạch Xà Quả bên phải 200 mét...'

Tử sắc Quang hoàn nhắc nhở có Nhất phẩm, Nhị phẩm Linh Dược còn thậm chí có Tứ phẩm Linh Dược.

Sau đó hắn nhặt, nhặt và chỉ có nhặt, thậm chí mê cung đề đổi hơn 2 lần đều không hề hay biết.

Không biết đi qua bao lâu, Trương Hàn nhìn trước mắt cái ngã tư không biết nên đi hướng nào.

Phía trước cùng bên phải lối đi bên trên trôi nổi một cái Hắc sắc Quang đoàn.

Hắc sắc Quang đoàn phát ra từng đạo khí tức quỷ dị, bất lành nhìn vào Trương Hàn cảm thấy da gà đều nổi.

Hắn thử chạm vào, thì thấy một cái hình ảnh.

Bên trong hình ảnh có một cái người từ từ đi lên phía trước, không biết qua bao lâu bỗng nhiên ở đâu đột nhiên nhào ra 4 con Lệ Quỷ nhào vào xé xác nhân ảnh.

Thấy bên trong hình ảnh, Trương Hàn sắc mặt trắng bệch không phải vì cái hình ảnh bao nhiêu kình dị mà là từ trên người 4 con Lệ Quỷ hắn cảm thấy được khí tức có thể nói là vượt xa hắn, ít nhất thì cũng là Dẫn Khí cảnh Thất trọng thiên.

Mà hắn thì nhiều nhất chỉ có thể đối phó Dẫn Khí Ngũ trọng thiền mà là nhiều nhất cũng là không ăn thiệt thòi từ trên đối phương chứ không phải là giết chết hay đánh bại, nếu như lúc này hắn mà gặp 4 con Lệ Quỷ thì chỉ có đưa đồ ăn phần.

“Vậy là Hắc sắc Quang đoàn không phải chỉ cơ duyên mà là chỉ đường chết.”

Trương Hàn sắc mặt quái dị lẩm bẩm.

Còn có bên phải Quang đoàn thể hiện là một nhân ảnh đạp vào cơ quan nào đó bị vạn tiễn bắn chết.

“Uhm! ít nhất thì còn đường bên trái!”

Trương Hàn nhẹ gật đầu nói, sau đó hắn bỗng dưng nhớ tới cái gì đó mà sắc mặt hơi biến.

“Đúng rồi! nãy giờ ta đã chạy đến chỗ nào rồi?!”

Hắn lấy ra bản đồ ra quan sát thì thấy mình đang càng ngày tiếp cận vùng trung tâm chính là đường xuống tầng thứ hai lối đi thế là hắn thở phào nhẹ nhõm.

Quan sát chung quanh chấm đỏ quanh chính mình thì hắn hơi biến sắc.

Bên trái đường rẻ liên kết với một chấm đỏ cũng là chỉ một người trong bốn người bọn hắn nhưng lúc này thì cái chấm đỏ đó đang bắt đầu nhạt dần, nhìn như bất cứ lúc nào cũng có thể tiêu tan.

Nhìn thấy đó hồi lâu không di chuyển mà vẫn tiếp tục nhạt dần hắn cảm thấy có người trong bọn họ đang có thể gặp nguy hiểm.

Sau đó Trương Hàn dùng hết hỏa lực phóng về bên trái xem có kịp giải cứu hay không, còn nếu không kịp thì ít nhất cũng có thể giúp hắn nhặt xác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.