Lão già biến sắc, nhanh chóng dùng Linh Lực tạo thành vòng bảo hộ che chắn chung quanh.
Oanh! Oanh!
Hai bên Linh Lực đối chọi phát ra từng đợt điếc tai thanh âm.
Nhìn những này ngã xuống tộc nhân, Lão già ánh mắt đỏ bừng, bàn tay nắm chặt phát ra từng tiếng như thiên lôi bổ xuống, hét lên tức giận:“Lâm Văn Dũng! Ngươi đây là tìm đường chết!!”
Cái kia Lâm Văn Dũng nghe được Lão già giận dữ lời nói, ánh mắt hiện lên vẻ kinh hãi nhưng sau đó liền biến mất, hắn điên cuồng cười nói:“Hahaha! Trương Thiết a, Trương Thiết, ngươi xem lại bây giờ Trương Gia xem! Đây là tử cục, các ngươi chỉ có thể hướng chết mà đi! Còn ngươi? Một cái Lão Già gần đất xa trời, mạng mình đều sắp giữ không xong mà còn muốn đe dọa ta? Hahaha!”
Trương Thiết cắn răng nghiến lợi nói:“Cho dù vậy thì sao, ta vẫn đủ giết ngươi!”
“Haha, giết ta?” Lâm Văn Dũng cười khinh miệt. “Xuất hiện đi!”
Vừa dứt lời, trên trời liền có bốn người bay xuống, tất cả có một điểm chung là tóc đều bạc trắng, nhìn qua thì độ tuổi cùng Trương Thiết chả khác mấy, còn chân thực thì không quá rõ.
Một cái lão già sắc mặt có chút đỏ chiều cao có chút lùn bay xuống liền cười nói:“Haha, Lão Trương chúng ta lại gặp lại a!”
Nhìn qua nào giống viện quân bên Lâm Văn Dũng, càng giống như bạn chí cốt của Trương Thiết hơn.
Trương Thiết thấy cảnh này thì sắc mặt có chút âm trầm, từ từ niệm ra bốn người tên:“Lưu Hạo, Tần Diệc Quân, Lê Linh, Vũ Phương Triệt!”
Lưu Hạo chính là cái lão già mặt đỏ có chút lùn hồi nãy chào hỏi.
Còn Tần Diệc Quân là cái lão già không râu, Lê Linh là một cái lão bà bà, Vũ Phương Triệt thì chung quanh tạo cho người khác cảm giác có chút âm trầm nhìn qua chẳng giống người thiện lương.
Lưu Hạo nhìn Trương Thiết gọi ra tên của mình, thì thở dài một cái nói:“Ai! Lão Trương nha, bọn ta thực ra là bị Đế Quốc ép tới đây, nói thật thì lúc nhận được tin tức này ta còn muốn xông vào Hoàng Cung chất vấn cái kia cấu Đế Vương!”
Nhìn qua thì có bao nhiêu chân thành thì có bấy nhiêu chân thành, như thể bản thân là thực bị ép.
Bất quá cái con người này bản chất Trương Thiết biết quá rõ, gọi là khẩu phật tâm xà cũng không hề quá đáng, chân chính một cái ngụy quân tử!
Trương Thiết khóe miệng cười lạnh một cái, ánh mắt có chút khinh thường nói:“Lưu Hạo a, ngươi có cái gì bản tính ta còn không quá rõ sao? Thế nên mới tới bây giờ cả một cái thê tử cũng không có, phải tìm mấy cái tu vi thấp hơn mình tiểu thiếp để duy trì gia tộc!”
“Ngươi!!” Lưu Hạo trực tiếp giận, ngay cả vỏ bọc cũng không hề quan tâm.
Trương Thiết nói trúng chỗ đau của Lưu Hạo, năm đó Trương Thiết hắn cùng Lưu Hạo tranh một cái nữ nhân, kết quả đương nhiên là Trương Thiết thắng, cái kia nữ nhân còn nói: Ta không thích nam nhân lùn hơn mình.
Từ đó hắn liền trực tiếp hận lên Trương Thiết, ngoài mặt thì cười nói tự nhiên, sau lưng thì giở đủ trò...Vốn dĩ cứ tưởng những chuyện này không ai biết được, nhưng mà giấy không gói được lửa, chuyền xấu hắn làm bị kẻ khác truyền ra, thanh danh của hắn từ đây liền thối, mấy cái cùng tu vi đều khinh thường hắn, làm cho hắn từng này tuổi đều chưa từng lấy được một cái cùng tu vi thê tử.
Nhìn chung quanh cùng thế hệ lão gia hỏa, ai nấy đều có chính mình gia đình, hắn tức a! Thế nên trực tiếp liền bắt đại vài cái nữ tu về làm tiểu thiếp, cứ tưởng thế là ngầu ai ngờ lại bị cười nhạo.
Lưu Hạo định tiếp tục phản bác, nhưng nhìn Vũ Phương Triệt lạnh lùng ánh mắt thì cả người câm như hến.
Vũ Phương Triệt vô biểu tình nói:“Trương Thiết, Đế Vương nói nếu như ngươi giao ra vật đó thì sẽ đặc xá cho ngươi Trương Gia tội chết!”
“Hahaha! Tội chết, đặc xá ta Trương Gia tội chết cơ đấy!” Nghe Vũ Phương Triệt những lời này, Trương Thiết trực tiếp cười ra nước mắt.
Lê Linh đứng phía bên ánh mắt có chút trốn tránh xoay sang chỗ khác, còn Tần Diệc Quân thì trực tiếp nộ hống:“Trương Thiết! Ngươi đừng tiếp tục hồ đồ! Đây là liên quan với ngươi Trương Gia sống còn đại sự a!”
Mặc dù lời lẽ có chút cứng rắn nhưng bên trong ngữ khí lo lắng vẫn hiện rõ.
Trương Thiết lắc đầu có chút tự giễu nói:“Huynh đệ, ta biết ngươi lo lắng cho ta và gia tộc của ta, nhưng ta vẫn sẽ không thay đổi lựa chọn của mình! Ta Trương Thiết vì Đế Quốc hi sinh cả đời, Trương Gia cũng vì Đế Quốc cũng đã hi sinh rất nhiều, vốn dĩ cho dù không giao ra thứ đó thì cũng chả sao cả! Khổ Lao, Công Lao của Trương Gia có thể nói là chồng chất thành đống!”
“Từ thời kiến quốc ta Trương Gia đã vì Khương Gia phục tùng, bây giờ đổi lại chính là sự lạnh lùng và tàn độc của tân vương!”
Lâm Văn Dũng cười lạnh nói:“Chỉ cần ngươi giao ra vật đó thì được chứ sao?”
Trương Thiết lắc đầu, khinh miệt cười một cái:“Ta cả đời chỉ phục tùng một người duy nhất là Thái Thượng Hoàng Khương Kiến Long, Tân Vương là cái thá gì mà ta phải cúi người!”
Lâm Vân Dũng, Vũ Phương Triết, Lưu Hạo đồng thời nộ hống:“Làm càn!”
Lê Linh và Tần Diệc Quân thì chỉ trầm mặc không nói gì.
Lưu Hạo ánh mắt giận dữ nói:“Đế Vương không phải là người ngươi có thể nhục nhã, hắn được bá tánh cho là tốt nhất vị Đế Vương từ vạn năm tới này ngươi biết không!”
Trương Thiết dùng khinh miệt ánh mắt nhìn Lưu Hạo nói:“Tốt nhất Đế Vương từ vạn năm tới giờ? Ta cái này trung thần hơn ngàn năm tại sao không biết nhỉ? Tốt nhất Đế Vương hay là tàn bạo nhất Đế Vương thì còn chưa chắc.”
“Các ngươi biết tại sao ta lại không giao thứ đó cho bằng được không? Vì lúc trước huynh đệ của ta Khương Kiến Long trước khi qua đời nói rằng cho dù có chết thì cũng không được giao thứ đó cho hắn!!!” Trương Thiết ánh mắt đỏ bửng nộ hống.
“Tân Vương? Khương Quang Tử tên kia mà cũng xứng đáng Tân Vương!! Hăn chính là giết chết chính mình cha ruột để lên ngôi!!”
Lâm Văn Dũng nhãn thần lạnh lẽo, tràn đầy sát ý nói:“Ngươi nói quá nhiều rồi Lão Già!!”
“Haha! Ta thế nhưng là Khương Kiến Long kết bái huynh đệ, trong nhà hắn sự việc ta còn không rõ sao? Thực ra các ngươi là tới đây mục đích không chỉ là lấy đi vật đó mà còn giết ta diệt khẩu đi!” Trương Thiết có chút trêu chọc nói.
“Lão Già, ngươi im ngay cho ta!!” Lâm Văn Dũng tức giận hét lên, không biết từ đâu lấy ra một cây trường thương liền nhào tới.
Trương Thiết tay cầm trường đao khinh cuồng cười nói:“Hahaha! Tiểu hỏa tử, Lão Thiết ta chinh chiến xa trường lúc ngươi còn chưa sinh ra đâu!”
“Rống!!” Sau lưng Trương Thiết xuất hiện một cái bóng dáng của một con Hùng Sư to lớn.
“Phá Liệt Hùng Sư Tiên Hồn! Cuồng Sư Hóa!” Trương Thiết ánh mắt từ từ biến thành giống sư tử một dạng ánh mắt, tóc trên đầu cũng từ màu đen tuyền biến thành màu vàng ánh kim.
Lâm Văn Dũng sau lưng cũng hiện lên một cái như rắn một dạng Tiên Hồn:“Lão Gia Hỏa, không chỉ có mình ngươi là có Tiên Hồn! Long Nhãn Thiên Xà, Long Lân Khải Giáp!”
Trên ngươi Lâm Văn Dũng mọc ra từng miếng lân giáp, nhìn qua như là một cái áo giáp bọc toàn thân.
“Phá Liệt Đao!” Trương Thiết hai tay cầm trường đao, lưỡi đao chung quanh là những rợn sóng, thậm chí là làm cho không gian đều có chút không ổn định.
“Long Sát Thương!” Trường thương thế ra mãnh liệt, túc sát khí tức khắp nơi, ẩn ẩn còn có Long Ngâm thanh âm.
Oanh!Oanh!Oanh!
Hai bên đối oanh trực tiếp, uy lực có thể nói là kinh người, cuồng phong từ cả hai giao tranh mà xuất hiện, đao ảnh và thương ảnh khắp nơi, ánh lửa từ cả hai giao tranh trong đêm tối mà có chút mê người.
Cả hai người đánh không ai nhường ai, nhưng vẫn nhìn ra được là Trương Thiết vẫn đang giữ thế thượng phong........