Tiên Ma Chi Giới

Chương 6: Chương 6: Tế Thiên




Trương Hàn đang đứng giữa Ma chi Tế Đàn, Ma chi Tế Đàn nhìn qua chính là một hình tròn bị khắc đầy những văn tự cổ quái cùng với ở ngoài rìa của Tế Đàn bị cắm bốn cây cột đá bị xích sắt khóa chặt.

Bốn cây cột đá điêu khắc là Tứ Đại Hung Thú: Hỗn Độn, Đào Ngột, Cùng Kỳ, Thao Thiết. Nhìn qua cực kì dữ tợn.

Bên Tiên chi Tế Đàn hình dạng cũng khá giống Ma chi Tế Đàn, chỉ khác là 4 cột đá điêu khắc là tứ Thánh Thú mà thôi.

Sờ sờ những cái này văn tự, tay khi chạm vào những này văn tự Trương Hàn ánh mắt có chút sáng nói:“Thì ra đây là Ma Văn, thực thần kỳ a!”

Trong thư cổ có nói Tiên Ma Tế Đàn được tạo ra nhờ sự kết hợp giữa Luyện Khí và Trận Pháp, nói đúng hơn là Linh Văn của cả hai.

Cả hai nghề đều là lấy Linh Văn xem như là trung tâm.

Một cái tốt Luyện Khí Sư không chỉ biết đánh đánh sắt thôi đâu, mà là còn biết khắc Linh Văn làm sao phù hợp với chính mình vũ khí.

Còn Trận Pháp Sư thì chính dùng Linh Văn mượn Thiên Địa pháp tắc lực lượng.

Cả hai đều có mạnh có yếu, Luyện Khí Sư Linh Văn thì có phần mạnh yếu không đồng đều, Trận Pháp Sư một khi khắc ra Linh Văn thì uy lực chỉ có một đã bị cố định.

Tiên Ma Tế Đàn bên trong Linh Văn thâm ảo là khó có thể phán định.

Linh Văn có Ma Văn và Phù Văn.

Ma Văn là Ma Đạo tạo ra, những vũ khí hay trận pháp có Ma Văn thì chỉ có Ma Đạo Tu Sĩ Linh Lực mới có thể sử dụng, Phù Văn cũng như vậy chỉ có Chính Đạo Linh Lực mới dùng được.

Lúc trước vốn cũng không có phức tạp như vậy, chỉ có một loại Linh Văn, mà thành ra như vậy thì là do hai bên! Đánh nhau xong, trên người đồ vật đều trở thành của đối phương, mặc kệ ngươi là Ma Đạo hay là Chính Đạo vật này ta đều dùng được! Thế là hai bên Ma và Chính chế tạo ra hai loại Linh Văn khác biệt~

Trương Hàn xoa xoa có chút nhứt đôi mắt, cười khổ nói:“Quả nhiên giống như lời đồn, Ma Văn cho dù loại yếu nhất đối với ta cái này tép riu vẫn là quá mức chịu đựng.”

Bỗng nhiên một cánh tay vỗ vỗ vai hắn, rồi một giọng nói già nua vang lên:

“Haha, Tiểu Hàn a! Cho dù là Ma Văn hay Phù Văn đối với ta những người phàm phu tục tử này vẫn là quá mức, chỉ cần một khi là Linh Văn thì nếu tinh thần lực của ngươi không đủ để tiếp nhận nó thì bất cứ lúc nào cũng có thể bị phản phệ a!”

“Tu vi của ngươi chưa đủ cao, đừng nhìn quá nhiều những vật này chỉ có hại không một lợi a!”

Trương Hàn khom ngươi chắp tay nói:“Thanh gia gia.”

“Ân, chuẩn bị trước đi, đợi một hồi sẽ bắt đầu nghi thức thức tỉnh.” Lâm Thanh hòa ái cười nói.

Trương Hàn:“Vâng, nhưng Thanh gia gia ngươi không phải đang ở gọi tên sao?”

Lâm Thanh chỉ chỉ hướng Trắc Hồn Thạch nói:“Có người sẽ thay ta, còn ta phải chuẩn bị một chút đồ vật.”

Nói xong hắn liền đi mất.

Trương Hàn nhìn theo thì thấy một nhóm tráng hán tầm 10,20 người tráng hán, những người này đang gọi tên từng đứa trẻ còn chưa trắc thí, ngoài ra dưới chân họ tràn đầy các loại như rương và yêu thú đồ vật, có người còn mang cả trống đồng và kèn không biết làm gì.

Trương Hàn ngồi xuống xếp bằng, chỉnh lại một chút trạng thái của mình.

Không biết qua bao lâu, giọng Lâm Thanh lại vang lên:“Trước khi bắt đầu nghi thức, ta muốn nhắc nhở các ngươi một điều! Đây không chỉ là thức tỉnh nghi thức thôi mà còn là chứng minh cho sự trưởng thành của các ngươi! Sau khi hoàn thành, các ngươi sẽ được xem như người trưởng thành và phải rời đi cô nhi viện trải nghiệm cái này Huyền Thiên Đại Lục tàn nhẫn và huyết tinh! Ta tuy không muốn nói bi quan, nhưng các ngươi nhóm bên trong thực sự sẽ có rất nhiều người chết, đây là Tu Luyện Giả thế giới, tràn đầy nguy hiểm và cơ duyên! Có thể bất cứ ai trong các ngươi có thể trở thành cường giả số một số hai, nhưng mà trở thành bạch cốt lại đôi khi còn nhiều hơn! Ta chỉ muốn nói hai chữ thôi, Bảo trọng!”

Một đám hài từ vốn là đang nháo trò, bây giờ đứa này đứa nọ sắc mặt nặng nề, bọn hắn đương nhiên biết a, sau khi thức tỉnh Tiên Ma chi Hồn thì số phận của mỗi người sẽ rẻ ra một con đường khác nhau, trước đó ở Cô Nhi Viện cũng không phải không có người chết a.

Lâm Thanh sắc mặt nghiêm túc nhìn qua như sắt thép lão nhân, nhưng lúc này trong nội tâm của hắn có chút thở dài.

Đây là nhóm thứ mấy rồi a, nhớ lứa trước, lúc đi thì gần trăm người lúc về thì một nửa cũng không có.

Đôi lúc hắn cái này Viện trưởng cũng muốn từ chức, hắn từng thử không đặt tình cảm tâm huyết quá nhiều vào bọn trẻ.

Nhưng kết quả thì lại....Haiz! Có ai muốn thấy những đứa cháu của mình nuôi nhiều năm như vậy, lúc trở về lại là bạch cốt đâu chứ!

Lâm Thanh lắc lắc đầu, sắc mặt lại biến về hòa ái nói:“Toàn bộ xếp bằng, chuẩn bị bắt đầu nghi thức!”

“Tế Thiên!”

“Đùng Đùng!” Một người tráng hán gõ trống đồng, phát ra từng tiếng như thiên lôi oanh tạc, làm cho cơ thể như nhiệt huyết sôi trào âm thanh.

“Ù Ù Ù!” Còn một người nữa thì thổi chiếc kèn sừng trâu, phát ra từng tiếng như liệt phong xé toạc âm thanh.

Trương Hàn trợn mắt ngoác mồm:'Thảo! Tế thiên lúc chơi nhạc, ta còn nhằm chính mình sắp đi đánh giặc.'

Rầm rầm!

Tiên chi Tế Đàn và Ma chi Tế Đàn phía trên Linh Văn như sống lại mà uốn éo, cả hai tế đàn run dữ dội như là gặp địa chấn.

“Tế Phẩm!” Lâm Thanh hét lên.

“Bành!” Tráng hán ở phía bên Tiên chi Tế Đàn đạp đổ nắp thùng, sau đó ôm lấy này thùng đổ tạc về phía cột đá.

Bên trong là một loại dịch thuốc màu xanh, thơm cực kì.

“Bành!” “Gào!” “Muuu!” “Rống!” Bên Ma chi Tế Đàn thì có vẻ phức tạp hơn, không chỉ là đổ đi cái thùng tế phẩm mà còn phải giết đi Yêu Thú.

Từng tiếng Yêu Thú hét thảm, xung quanh tràn đầy mùi máu làm cho có chút khó hít thở, từng thùng tế phẩm đều chứa một loại nước màu đen hôi thối cực kì, khi chạm vào đất đá còn nghe thấy tiếng xùy xùy ăn mòn.

Máu của Yêu Thú và cả huyết nhục như là nhận cái gì lực hút mà cứ lao về phía Ma chi Tế Đàn, nhìn qua rất là tà dị.

So với Tiên chi Tế Đàn thì khung cảnh bên Ma chi Tế Đàn chẳng khác nào địa ngục cả.

Lâm Thanh một tay cầm một thanh kiếm gỗ và một cái chén đá.

Hắn nhắm mắt thầm thì:“Nhân Tộc hương hỏa, vĩnh viễn bất diệt!”

Xùy!

Tay cầm kiếm gỗ bỗng nhiên vận một cái trảm về chính hắn cổ tay.

Tí tách! Tí tách!

Từng giọt máu tươi chảy xuống chén đá, máu tươi đỏ ngòm như là bảo thạch.

Càng chảy, khuôn mặt của Lâm Thanh càng tái nhợt theo, khi chén đá đã đầy mặt hắn không còn chút máu, nhìn qua như người chết.

Những cái kia tráng hán ánh mắt có chút lo lắng nhưng lại không dám dị động.

“Lấy ta huyết làm dẫn, mời Tổ Tiên Anh Linh ban ân!”

Lâm Thanh hét lên, chén đá bên trên Linh Văn nhấp nháy, bên trong máu tươi điên cuồng bị đốt cháy!

“Gào!!” “Rống!!” “Thu!!” “Muu!” Bên trên Tiên chi Tế Đàn 4 cái cột đá Tứ Thánh Thú hình điêu khắc phát ra từng đợt tiếng kêu.

“Gào!!” “Gào Rống!!” “Gào!!” “Gào!!” Tứ Hung Thú hình điêu khắc cũng phát ra từng đợt rống giận, kèm theo còn có từng đợt xích sắt va chạm âm thanh như là Lệ Quỷ gào thét.

Ầm ầm!

Hai cái Tế Đàn, bên trên Linh Văn đều từ từ chuyển động, sau đó hợp lại thành một bức họa.

Tiên chi Tế Đàn, bức họa khắc lên là một đám người đang quỳ bái, bên trên bầu trời có một cái động to lớn nhưng lại không nhìn rõ vật bên trong.

Ma chi Tế Đàn, cũng là một đám người đang quỳ bái, cũng là một chiếc động không lồ trên bầu trời, chỉ là chiếc động đó như có người đang rớt xuống, không! Phải nói là một đống người!

Khi bức họa thành hình, Tiên và Ma Tế Đàn ở trung tâm chính là cái động khổng lồ trong bức họa, từ từ phát ra một loại năng lượng.

Ma chi Tế Đàn năng lượng là màu đỏ, Tiên chi Tế Đàn năng lượng là màu trắng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.