“Đế Vương không xong rồi, không xong rồi!” Không biết từ đâu bay tới một cái thái giám, hắn thần sắc có chút hối hả vội vàng.
“Chuyện gì!” Khương Quang Tử sắc mặt âm trầm, không kiên nhẫn nói.
Cái này thái giám thấy chính mình Đế Vương có vẻ không được vui, hắn có chút bất an nói:“Thưa....Thưa là trong 108 chi quân đội xuất hiện phản quân!”
Rắc rắc!
Khương Quang Tử nắm chặt hai bản tay, ánh mắt có chút rợn người:“Tốt một cái Trương Gia! Tốt một cái Tần Diệc Quân! Bố một cái cục lớn như vậy chờ trẫm!”
Cái kia thái giám đầu cúi thật sâu, run run giọng nói:“Thần...thần xin cáo lui..“. đam mỹ hài
“Cút đi!” Khương Quang Tử không kiên nhẫn nói.
Thái giám như được đại xá nhanh chóng chạy đi.
Khương Quang Tử sau đó nhanh chóng bay về phía Trương Gia.
_____________________________
“Lâm Văn Dũng ngươi cái này cẩu tặc còn gì muốn nói nữa không?” Trương Thiết nhìn xuống đang nằm trên mặt đất Lâm Văn Dũng, từ từ nói ra.
Lâm Văn Dũng lúc này bộ dáng cực kỳ khúng bố, hai tay hai chân như bị dã thú xé ra, máu thịt nhão nhoẹt, nhất là khuôn mặt của hắn đều bị phá hơn phân nửa, nếu không nhìn kĩ thì thậm chí là còn không nhận ra.
“Haha! Trương Thiết a! Cho dù ta chết đi nữa thì Đế Vương cũng sẽ giết các ngươi báo thù cho ta! Có các ngươi đi cùng xuống dưới đó, ta có gì sợ hãi a!” Lâm Văn Dũng sắc mặt tự nhiên, thậm chí là có chút chế nhạo, nào có dáng vẻ đau đớn thống khổ với những vết thương trên người.
Tần Diệc Quân đứng bên cạnh ôm kiếm bĩu môi:“Đúng thật là một cái ngu xuẩn gia hỏa.”
“Vậy thì ngươi có thể chết rồi!” Trương Thiết lạnh băng nói.
Hắn nhất đao rơi xuống, nhục thân của Lâm Văn Dũng trực tiếp nát bét, thậm chí là Hồn Anh trong thân thể đều bị cho xoay nhuyễn.
“Tốt cho ngươi cái này Loạn Thân Tặc Tử, ngay cả trẫm người cũng dám động vào!!” Từ xa giọng của Khương Quang Tử vang lên.
Trương Thiết và Tần Diệc Quân có chút biến sắc, sau đó nhanh chóng hét lên:“Mau lên truyền tống Trương Gia Tộc Nhân đi nơi khác!”
Vừa dứt lời, dưới chân còn sót lại Tộc Nhân của Trương Gia xuất hiện một loạt Tiên Văn, sau đó từ từ kết nối lại với nhau hình thành một cái phức tạp trận pháp.
“Trương Thiết! Nếu như ngươi lựa chọn tuyên chiến thì ta sẽ cho ngươi một cái món quà!” Khương Quang Tử từ xa hét lên, đi theo còn có một cái Quang tuyến nhanh chóng phóng tới.
Trương Thiết thậm chí còn chưa kịp phản ứng thì cái kia Quang tuyến đã xông vào hòa làm nhất thể với trận pháp.
“Gia gia!” Trận pháp ngay lập tức khởi động, một cột sáng chọc trời xuất hiện, cả Tộc Nhân Trương Gia đều biến mất, chỉ còn vang lên tiếng kêu của tiểu Trương Hàn vọng lại.
Trương Thiết hai mắt đỏ bừng gầm thét:“Ngươi cái súc sinh vữa mới làm gì!!”
Khương Quang Tử bóng người từ xa xuất hiện, sau đó lấy tốc độ kinh người xuất hiện trước mặt Trương Thiết, hắn lạnh nhạt nói:“Món quà a! Cái này Loạn Giới Trận Phù ta chỉ có một cái thôi, đủ thành ý không hả?”
____________________________________________
Đương nhiên kế tiếp những chuyện này Trương Hàn không hay biết, hoặc nói đúng hơn là từ đầu tới giờ hắn nhìn thấy chỉ có lúc đánh nhau và đoạn đối thoại lúc đầu, còn lại thì theo ký ức còn sót lại thông tin gần như bằng không.
“Trương Hàn!!” Bên tai vang lên một cái giọng nữ điếc tai, Trương Hàn kinh hoàng tỉnh lại.
Thấy Trương Hàn tỉnh, Liễu Như Mộng gật gật đầu xem như hài lòng với thành tích của chính mình.
“Ta lạc vào ảo cảnh bao lâu?” Trương Hàn sờ sờ có chút nhức mỏi đầu óc nói.
Liễu Như Mộng:“Ngươi tính ra là lâu tỉnh nhất, đã ở bên trong gần hai ngày, nếu không phải ngươi có dấu hiệu tỉnh lại không thì ta cũng không dảm rung lắc cho ngươi tỉnh.”
Trương Hàn thì thầm:“Hai ngày sao?”
Bên trong ảo cảnh chỉ có chưa tới một canh giờ mà bên ngoài đã hơn hai ngày, cái này chả khác gì khi chơi đồ tỉnh lại là ở đồn công an cả....Khụ khụ!
Lúc này Triệu Thiếu Kiệt đi lại ném qua một cái Ngọc Giản, Trương Hàn nhanh chóng chụp lấy sau đó có chút nghi hoặc hỏi:“Cái này là...?”
“Truyền Công Ngọc Giản a.” Triệu Thiếu Kiệt từ từ nói.
Trương Hàn bừng tỉnh, mặc dù khi xuyên qua tới giờ cái gì là Truyên Công Ngọc Giản hắn đều chưa nghe tới, nhưng kiếp trước coi tiểu thuyết nhiều a! Ngay cả mấy cái công dụng không tệ như này còn không biết thì thôi rồi.
Trương Hàn nhanh chóng đánh giá chung quanh, ân là một cái thư viện.
“Ách? Chỉ có một cái?” Trương hàn nhìn cái này rộng lớn thư viện rồi so sánh một chút với cái Truyền Công Ngọc Giản trên tay, thì sắc mặt tràn đầy kiểu: Ngươi lừa ta sao biểu tình.
Triệu Thiếu Kiệt nhún vai:“Cái này lăng mộ là ta tình cờ mua được bản đồ, thực ra cái này Lăng Mộ có hạn chế chính là trên Trúc Cơ Cảnh Tu Luyện Giả thì không vào được, với một lần vào nhiều nhất cũng là 4 người.”
“Mà tầng 3 Cương Thi Trận thì toàn bộ 108 con cương thi toàn bộ đều là Trúc Cơ Cảnh tồn tại, muốn chỉ với 4 người mà vượt qua được thì thành công tỉ lệ gần như bằng không.”
Bí Cảnh hay các lăng mộ bình thường đều như vậy, hạn chế là rất cao, bảo bối bên trong cũng không tệ nhưng mà chỉ là không tệ mà thôi.
Thế nên những này bí cảnh phần lớn chỉ hấp dẫn được những cái kia Tu Vi yếu Tu Luyện Gỉa, còn mấy cái kia Đại Năng cho dù biết thì cũng không thèm vào, bảo bối bên trong đôi lúc không đồng đều với sức lực bỏ ra.
Trương Hàn nhìn Liễu Như Mộng sau đó hỏi:“Lúc trước có không ít người đi qua đây đi hả?”
Liễu Như Mộng bấm bấm ngón tay, cười nói:“Không nhiều, tầm hơn vạn thôi.”
Trương Hàn:.............
Trương Hàn nhìn trong tay ngọc giản không biết nên khóc hay nên cười, cảm thán nói:“Chậc! Cái này là duy nhất còn thừa lại phải không?”
Triệu Thiếu Kiệt gật đầu:“Cái này bị một cái tủ sách đè xuống, nếu không kiểm tra kĩ thậm chí là còn không biết nó tồn tại.”
Trương Hàn thử truyền Linh Lực vào trong ngọc giản, một loạt hình ảnh xuất hiện trong đầu hắn.
“Hoàng Giai Trung Cấp, Huyết Ưng Trảo?” Trương Hàn sờ sờ đầu nói.
Võ Kỹ không phân Chính Ma, thực ra thì chỉ có một số loại đặc thù Võ Kỹ mới có phân chia, Thần Thông mới là Chính Ma hai phái trọng điểm quan tâm, rất nhiều người cũng cho rằng Võ Kỹ đều yếu hơn Thần Thông nên mới tạo ra cục diện như bây giờ.
Liễu Như Mộng ở một bên có chút kinh ngạc nói:“Đi? Tiểu đệ đệ ngươi thế nhưng Tinh Thần Lực không tệ a!”
“Là sao?” Trương Hàn mộng bức hỏi.
“Thực ra thì phần lớn người lần đầu tiên sử dụng Truyền Công Ngọc Giản thì sẽ cảm thấy đau đầu quằn quại, không thì cũng là ngất xỉu.” Triệu Thiếu Kiệt nói.
Trương Hàn nhớ tới những gì mà mình đã vượt qua những ngày nay, emma tinh thần! Đây rõ ràng là bị tâm thần a!
Thở dài một tiếng, Trương Hàn lại quan sát Thư Viện lần nữa, Uhm~ Thật đúng là bị càn quét không còn gì, ngay cả Thiên Đạo Thánh Thư cũng không có cái gì báo động.
“Bây giờ đi xuống tầng 3 sao?” Trương Hàn có chút nghi hoặc hỏi.
“Cũng có thể, nhưng mà cái này bình Độc Dược không biết tác dụng đủ để giết chết đám Cương Thi đó hay không cái đã.” Triệu Thiếu Kiệt gật đầu, sau đó lại nhíu mày nói.
Liễu Như Mộng nghe vậy thì cười kiêu ngạo nói:“Cái này độc mà còn không giết được mấy cái kia Thi thể thì ta cũng quỳ! Nếu không phải bản cô nương lúc chuyển sang Quỷ Đạo có hậu thủ làm cho nhục thân kiên cố hơn thì đã sớm quy thiên rồi, bây giờ bổn cô nương gọi là Bách Độc Bất Xâm cũng không thừa!”
Triệu Thiếu Kiệt ánh mắt sáng lên, định đứng dậy nhưng chân vừa dùng lực thì trực tiếp nằm tại chỗ.
“Chuyện gì a?” Trương Hàn hỏi thăm.
Triệu Thiếu Kiệt sắc mặt đỏ như quả táo, cúi thấp đầu từ từ nói ra:“Ta...Ta...Ta đói!”
Trương Hàn nghe thấy đói cái này chữ, không hiểu sao hai tay hai chân bỗng nhiên vô lực, cả thân thể như bị ai vắt kiệt.
Trương Hàn: Cmn, đói cũng lây cho nhau được a!