Tiên Ma Chi Hồn

Chương 1: Chương 1: Tinh Hoa Nhị Giới






Tiên Ma Chi Cảnh không gian vần vũ , mây mù đại thịnh ! Không khí như bị bóp ngẹt bởi trăm ngàn bàn tay vô hình ! Đột nhiên một tia sét giật ngang chấn động không gian ! Từ chỗ tia sét ấy một vầng sáng chói lòa bay lên , vầng sáng tiếp tục phát quang rực rỡ rồi định hình , thật đáng kinh ngạc vì hình dạng đó là một đứa bé sơ sinh hãy còn đỏ hỏn !

Trên cao một bóng đen đột ngột xuất hiện vươn tay chụp đứa bé , bóng đen xừa xuất hiện thì bên kia một đạo bạch quang bắn tới kèm theo tiếng quát :

-Ma Hoàng không được đụng vào nó !

Nhìn lại người mới quát toàn thân vận đạo bào màu trắng , râu tóc như sương , tay cầm phất trần , khí độ tiêu sái . Hoàn toàn đối ngược với Ma Hoàng : Mình vận hắc y , tóc và da đỏ như máu , mắt đầy huyết quang . Hắn sắp chạm vào đứa bé thì bị chặn lại nên gầm gừ :

-Thì ra là Tiên Hoàng ! Ta tưởng người trong Tiên Giới không tranh đoạt ai ngờ ...

-Nó là tinh hoa của Ma Giới và Tiên Giới , nếu để các ngươi nuôi lớn thì nhân gian sẽ đại loạn !

Ma Hoàng cười lạnh :

-Đã biết không phải của riêng Tiên Giới các ngươi còn ngăn cản ta làm gì ?

Nói đoạn định lao đến đứa bé lần nữa nhưng Tiên Hoàng vẩy phất trần cản lại :

-Hôm nay ta không để ngươi đem nó đi !

-Hừ ! Tiên Ma nhị giới đã ngàn năm không phân tranh , ngươi lại muốn gây sự chăng ?

Tiên Hoàng lắc đầu :

-Ta thực sự không muốn chiến tranh ... nhưng đứa trẻ này lớn lên tư chất kinh tâm , nếu rơi vào Ma Giới tất tam giới sẽ đại loạn !

-Ngươi nói vậy chẳng qua muốn chiếm hữu nó để làm thủ hạ cho mình thôi !

Dứt lời Ma Hoàng hoành tay vận công , một đạo hắc quang hội tụ lên hữu thủ . Hắn hô lớn một tiếng rồi phi thân về phía đứa bé vẫn lơ lửng trên không . Tiên Hoàng không chậm chễ liền hội tụ chân khí vận lực , bạch quang đại thịnh quanh người lao đến chặn lại ... “ầm “ không gian điên đảo , cả hai cùng bị chấn động phải thối lui . Dư chấn của chưởng pháp đó làm Tiên Ma Chi Cảnh rung liên hồi . Quầng sáng bao bọc quanh đứa trẻ cũng chao đảo rồi rơi xuống mê vụ mang theo đứa trẻ mất tăm ! Ma Hoàng mắt lộ rõ vẻ hoảng hốt , hắn lắc mình định đuổi theo vầng sáng thì Tiên Hoàng chặn lại nói :

-Ngươi muốn Tiên Ma nhị giới sụp đổ chăng ?

Ma Hoàng khựng người , hắn hừ lạnh :

-Hừ lẽ nào để đứa trẻ ấy rơi vào tay Nhân Giới ?

Tiên Hoàng vẩy phất trần :

-Duyên đã định há có thể cưỡng lại ?

Ma Hoàng trầm ngâm giây lát nói :

-Nhân Giới tu chân rồi sẽ đến cảnh giới , lúc đó hắn gia nhập Ma Giới hay Tiên Giới thì tự khắc sẽ hay !

Tiên Hoàng mỉm cười :

-Nhân Giới khác với chúng ta , hỗn độn thiện ác , vậy còn xem ta may mắn hay là ngươi ?

Nói rồi như làn khói nhẹ lướt đi , Ma Hoàng tiếc nuối nhìn theo phía đứa trẻ rơi xuống , giây lắt sau hắn cũng chập chờn biến mất ...

Ngàn năm nay Tiên Ma nhị giới ngừng phân tranh để chiêu mộ nhân tài khiến việc tu chân dưới Nhân Giới vô cùng đại thịnh ! Tuy vậy , không giống như Tiên Ma nhị giới đã phân rõ trắng đen , Nhân Giới còn hỗn độn giữa thiện và ác , kẻ ác có thể theo con đường ma đạo chịu thử thách của Tiếu Thiên Ma mà gia nhập Ma Giới . Ngược lại kẻ thiện tâm sẽ tu hành và chịu sự thử thách của Tiên Đồng tiến nhập Tiên Giới .

Từ vạn năm nay việc tu hành vô cùng khắc khổ đòi hỏi ý chí và nghị lực phi thường , tuy nhiên vẫn có con đường đi đến “đắc đạo” nhanh hơn là bất chấp thủ đoạn tàn ác . Nên Nhân Giới không ít kẻ đã bỏ con đường khắc khổ để theo con đường dễ hơn : Con đường Ma Đạo ! Trần gian là một sự hỗn độn phức tạp , không chỉ có loài người thuần túy mà còn vô số sinh linh khác cùng tồn tại . Câu chuyện của chúng ta bắt đầu ở Tiên Ma Chi Cảnh , nơi ranh giới giữa Tiên Ma nhị giới nhưng sẽ diễn biến tại Nhân Giới đầy biến động ....

***

Băng Phong Cốc tuyết bay mù trời , nơi đây dường như ngưng tụ toàn bộ cái lạnh lẽo của Quan Ngoại !

Trên cửa một cái động đóng đầy băng tuyết một thiếu nữ vận bạch y đứng lặng lẽ dưới tuyết rơi , hoa tuyết giăng mắc khắp nơi , bay trắng trời nhưng tuyệt nhiên không hề vướng mắc vào người thiếu nữ . Khuôn mặt nàng đẹp một cách lạ thường ! Không bút mực nào tả hết nhưng lạnh lẽo như địa ngục âm băng ! Hàng mi dài cong vút ôm lấy đôi mắt phượng đen láy , đôi mắt chiếu soi vào những bông tuyết không chớp . Giữa những bông tuyết ấy và chân diện của nàng cái nào lạnh hơn ? Thật khó trả lời !

Đột nhiên từ phía xa không gian xao động , rồi một bạch y thiếu niên khuôn mặt nhợt nhạt xuất hiện , giữa trời lạnh thấu xương mà hắn mồ hôi đầm đìa , hắn đạp trên tuyết một cách vô vọng , dường như ý chí muốn đi nữa nhưng chân hắn cưỡng lại , hắn gục gối xuống tuyết thở dốc , miệng hắn như miệng ấm nước sôi , hơi phả ra liên hồi . Hắn đưa mắt nhìn thiếu nữ rồi quay quay lại phía sau . Phía ấy có năm đạo bạch quang rẽ trời bay tới ! Khuôn mặt hắn tuyệt vọng !

Thiếu nữ nghe động liền quay lại nhưng khi nhìn thấy hắn , đôi mắt nàng trở nên vô cảm hơn ! Nàng quay chân bước thẳng vào hang tuyết . Bạch y thiếu niên nhìn theo bóng nàng khuất lấp , chân diện càng nhợt nhạt , năm đạo bạch quang mang theo năm đại hán đã dừng lại trên đầu hắn . Hắn nhắm mắt đợi cái chết . Nhưng hắn không chết ! Mắt mới nhắm thì một nhân ảnh như khói nhạt ôm hắn lao đi , năm đại hán mới đáp xuống đã bị một cơn lốc xoáy không biết từ đâu ập tới cuốn đi , họ trấn tĩnh được thì thiếu niên đã biến mất tự độ nào !

Nhân ảnh ấy cắp thiếu niên đi mấy dặm thì dừng lại trước một cái hang nhỏ , giờ thiếu niên mới quan sát kỹ kẻ cứu mình . Đấy là một lão nhân tuổi ngoài lục tuần , toàn thân lão vận trường bào màu xanh nhạt , râu tóc hoa râm , khuôn mặt hiền hòa nhưng đôi mắt lấp lánh thần quang . Lão nhân đặt hắn xuống không nói một câu nào mà đi nhặt mấy cành củi khô quanh đấy dựng lên nhóm lửa . Xong xuôi lão ngồi xuống cạnh đống lửa gọi :

-Lại đây !

Thiếu niên lặng lẽ tiến lại chỗ lão ngồi miệng lí nhí :

-Đa tạ tiền bối tương cứu !

Lão nhân xua tay :

-Bất tất phải để tâm !

Thiếu niên ngồi xuống đưa song thủ huơ lên đống lửa hỏi :

-Tiền bối là ai ? Tại sao lại cứu vãn bối ?

Lão nhân thở dài :

-Ta thấy ngươi rất kỳ lạ thì cứu thôi !

Thiếu niên hai mắt lộ sắc ngạc nhiên hỏi :

-Vãn bối có gì kỳ lạ ?

-Ta thấy ngươi tiên khí kinh người nhưng ma khí cũng đảm tâm ! Như vậy không lạ sao được ?

Thiếu niên lắc đầu :

-Vãn bối một chút võ công không có nói gì đến tiên khí hay ma khí !

Lão nhân khẽ nhìn thiếu niên bằng con mắt dò xét rồi chụp lấy kinh mạch hắn , thiếu niên giật mình định co tay lại nhưng không kịp . Hai tay hắn đau bút !

-Tiền bối ! Tại sao ...?

Lão nhân thả tay hắn ra gật đầu nói :

-Quả nhiên ngươi chưa hề tập qua loại võ công nào !

Lão trầm ngâm như suy nghĩ một điều gì đấy cực kỳ quan hệ rồi quay sang hắn hỏi :

-Ngươi tên gì ?

-Vãn bối tên Điệp Vũ Xương !

Lão nhân thoáng ngạc nhiên :

-Ngươi là ái tử của Điệp Vũ Hồng trang chủ Hồ Điệp sơn trang đó sao ?

Thiếu niên gật đầu :

-Chính thị !

Lão nhân khẽ thở dài nói :

-Ta tuy ở hoang dã Quan Ngoại nhưng đôi lần đến Quan Nội cũng nghe tiếng tăm gia phụ ngươi ... nhưng rõ ràng ngươi chỉ là một thư sinh không hề biết võ công tại sao lại bị người của Thu Phong phái truy sát ? Còn gia phụ và gia mẫu ngươi đâu ?

Điệp Vũ Xương mắt ngấn lệ , nghẹn ngào nói :

-Họ không may bị vong mạng ...!

Lão nhân biến sắc :

-Điệp Vũ Hồng là một đại cao thủ , ai có thể giết ông ta ?

Vũ Xương trấn tĩnh tâm thần nói :

-Vãn bối cũng không biết , hôm qua vãn bối đi dạo trong vườn không cẩn thận nên té xuống hồ nước , vốn dĩ vãn bối cũng không biết bơi lội nên vùng vẫy rồi ngất đi . Khi tỉnh dậy đã thấy mình nằm trong giường nhưng tuyệt nhiên không thấy ai . Vãn bối liền xuống giường đi ra ngoài thì ...

Nói đến đây hắn nghẹn lời không nói tiếp được , lão nhân thở dài :

-Phải chăng phụ mẫu ngươi đều vong mạng ?

-Không chỉ có họ mà tất cả hơn hai trăm người trong gia trang đều chết hết !

-Họ chết thế nào ?

-Dường như bị người ta dùng chưởng đánh chết nhưng tuyệt nhiên không thấy bàn ghế hay vật gì đấy đổ vỡ ...

Lão nhân chau mày :

-Không có kháng cự hay không thể kháng cự đây ?

Vũ Xương lắc đầu :

-Vãn bối không được rõ :

-Thế tại sao ngươi lại bị Thu Phong phái truy sát ?

Điệp Vũ Xương khẽ lắc đầu , khuôn mặt hắn trông thảm hại vô cùng :

-Có một điều tiền bối chắc không biết , vãn bối vốn dĩ chỉ là con nuôi của gia phụ và gia mẫu chứ không phải con ruột . Điều này chỉ vài người rõ , vãn bối chẳng qua nghe lén được gia phụ và Thu Nhược Tuyền chưởng môn phái Thu Phong nói chuyện mới hay . Thu Nhược Tuyền là chỗ chi giao với gia phụ nên ... hôm qua tình cờ ghé thăm , trông thấy quang cảnh ấy thì trầm ngâm một chút rồi ra lệnh bắt vãn bối ... vãn bối nhất thời không hiểu gì nên đành bỏ chạy , nhưng họ đông người còn vãn bối không biết chút võ công nên chỉ chốc lát đã bị vây lại , lúc ấy vãn bối đã hết đường chạy trốn thì một đạo bạch quang chói lòa nhấc vãn bối bay đi ... nó bay mãi đến gần Quan Ngoại thì đột nhiên biến mất ...

Lão nhân chau mày :

-Nói như vậy thì Thu Nhược Tuyền rõ ràng có ý nghi ngờ ngươi giết người trong Hồ Điệp sơn trang , nhưng ngươi không biết võ công , hắn lại là bằng hữu chi giao của gia phụ ngươi lẽ nào không hay điều đó ... Hơn nữa tại sao hắn lại có mặt đúng lúc như vậy ? Lại còn mang theo nhiều cao thủ của Thu Phong phái nữa !

Vũ Xương thở dài :

-Chính thị vãn bối cũng đang nghĩ tới điều đó !

-Ngươi có nghĩ Thu Nhược Tuyền đã giết cả nhà ngươi không ?

-Vãn bối cũng có ý ấy nhưng chưa rõ lý do !

-Ngươi biết thân phận của mình lâu chưa ?

-Cũng mới cách đây hơn một tháng ?

Lão nhân đứng dậy đưa mắt nhìn ra cửa hang , đôi mắt trở nên thất thần , lão hỏi :

-Ngươi bảo nhờ nghe lén được chuyện của gia phụ và Thu Nhược Tuyền , không biết ngươi còn nhớ những lời đối đáp đó không !

Điệp Vũ Xương chau mày giây lát rồi nói :

-Hôm đấy vãn bối ngồi trong phòng đọc sách thì nghe tin Từ Nhược Tuyền đến thăm liền bỏ sách xuống bàn ra vấn an , khi vãn bối gần đến khách phòng thì nghe thấp thoáng họ đang nói đến tên của vãn bối nên không vào mà đứng nép vào tường nghe xem chuyện gì . Thấy Thu Nhược Tuyền hỏi : “ Đại ca , nó cũng đựơc mười lăm tuổi rồi không biết lâu nay có gì thay đổi không ?” Gia phụ vãn bối không trả lời ngay mà đăm chiêu một chút rồi nói :“ Lâu nay Xương Nhi vẫn tốt , không có gì thay đổi , ta cũng chẳng dạy võ công cho nó !” . Thu nhược Tuyền lại hỏi :“ Tiên Ma Chi Hồn ấy huynh đã cất đi đâu rồi ?” Gia phụ thở dài :“ Xương Nhi vốn dĩ không phải con ruột ta , cho nên những gì thuộc về nó ta vẫn bảo nó cất trong người !” . Nghe đến đây vãn bối toàn thân chấn động , nhất thời không kiềm chế được nên hét lên rồi chạy ra ngoài ....

Lão nhân thần sắc hoàn toàn biến đổi , lão lẩm nhẩm :

-Tiên Ma Chi Hồn ! Tiên Ma Chi Hồn !...

Vũ Xương thở dài :

-Phải chăng tiền bối cho rằng Thu Nhược Tuyền vì Tiên Ma Chi Hồn mà thảm sát Hồ Điệp sơn trang ?

Lão nhân gật đầu :

-Ngươi rất thông minh , chính thị ta cũng đang có ý đấy , nhưng lại nghĩ Thu Nhược Tuyền là tuyệt đại tông sư , Thu Phong phái lại là phái tu chân đứng đầu cả Quan Ngoại lẫn Quan Nội , lẽ nào hắn còn cần đến ... nhưng tại sao sớm không cướp , muộn không cướp mà lại đến cướp vào thời gian này ?...

Điệp Vũ Xương vứt mấy thanh củi cho lửa cháy to thêm nói :

-Khi nãy vãn bối cũng cho hắn có ý đó nhưng ... quả thật cái mà họ gọi bằng Tiên Ma Chi Hồn ấy ... chỉ là một mảnh vải trắng ...

Nói đoạn hắn lấy Tiên Ma Chi Hồn trong người được đựng trong một túi vải dày đưa cho lão nhân . Lão nhân cầm lên xem quả nhiên chỉ là một mảnh vải mỏng trắng tinh , lão trầm ngâm một chút nói :

-Tại sao lại như vậy ?

-Vãn bối cũng thử ngâm vào nước , hơ lên lửa ... và nhiều cách khác xem có thấy hiện chữ gì không nhưng tuyệt nhiên là không thấy !

Lão nhân cho mảnh vải vào lại túi , trao cho Điệp Vũ Xương rồi nói :

-Lạ thật ! Lạ thật !

Điệp Vũ Xương nghiêng đầu nhìn lão hỏi :

-Có gì lạ thưa tiền bối ?

-Theo như truyền thuyết nói thì Tiên Ma Chi Hồn chỉ xuất hiện ... không lẽ ngươi là ...đúng thật là ngươi rồi ...

-Cái đó vãn bối cũng đoán ra ,truyền thuyết bảo rằng Tiên Ma Chi Hồn xuất hiện cùng với người được sinh ra từ tinh hoa của Tiên Ma Nhị giới , nhưng vãn bối bất tài , chỉ học đôi ba quyển văn thư làm gì dám nhận là tinh hoa của Tiên Ma nhị giới ! Hơn nữa nếu là tinh hoa ấy thì ít ra tại hạ cũng phải hiểu và biết cách dùng Tiên Ma Chi Hồn chứ ?

-Ngươi rất thông minh nhưng lại hồ đồ trong lúc này !

-Vãn bối hồ đồ ?

-Thế ngươi không nghĩ đây chỉ là vật để gói Tiên Ma Chi Hồn sao ? Ta cảm nhận ngươi có Tiên khí và Ma khí rất nặng cho nên quyết không nhầm ...

Điệp Vũ Xương trầm ngâm :

-Nói như vậy tức là Tiên Ma Chi Hồn bị người ta đoạt đi ? Nhưng ai lấy ? Không lễ tiền bối nghĩ ...

Lão nhân tiến lại ngồi cạnh hắn nói :

-Có thể vật đó bị lấy đi trước khi phụ thân ngươi thấy ngươi !

-Tiền bối nói đúng nhưng ... nếu vậy thì vãn bối là kẻ vừa ác vừa thiện sao ?

-Không hoàn toàn như vậy ! Còn do ngươi lớn lên trong hoàn cảnh nào ! Nhìn ngươi ta biết ngươi đã hoàn toàn dung hợp được ma khí rồi , không đáng lo , ma khí nếu chịu sự quản lý của ý chí thì cũng chỉ như một loại phương tiện hỗ trợ võ công ... ác hay thiện giờ hoàn toàn do ngươi !

Điệp Vũ Xương lắc đầu :

-Vãn bối chỉ sợ ma khí không dễ dàng bị dung hòa như vậy thôi !...

Lão nhân không phản đối mà hỏi ngược lại :

-Giờ ngươi tính thế nào ?

-Vãn bối cũng chưa biết thế nào nữa ! Chắc sẽ kiếm sư phụ rèn luyện , sau này trả thù cho gia phụ , gia mẫu , họ không sinh ra vãn bối nhưng đã nuôi dưỡng vãn bối ...

Hắn dừng lại , cơn xúc động lại dâng lên , hắn trấn tình cười thảm :

-Xin hỏi đại danh tiền bối sau này ...

Lão nhân không trả lời mà hỏi :

-Ngươi có biết trên giang hồ bây giờ số người có thể giao thủ với Thu Nhược Tuyền chỉ đếm trên đầu ngón tay không ?

-Vãn bối biết nhưng không lẽ ...

Không gian trở nên trầm mặc chỉ có tiếng gió thổi và tiếng củi tí tách cháy . Lão nhân cười :

-Nếu ta thu nhận ngươi vào môn phái của ta ngươi có đồng ý không ?

Điệp Vũ Xương gật đầu :

-Nếu được như vậy thì vãn bối lấy làm biết ơn , nhưng tiền bối vẫn chưa cho vãn bối biết cao danh cũng như môn phái !...

-Ngươi biết chuyện giang hồ chứ ?

-Vãn bối tuy không học qua võ công nhưng chuyện giang hồ thì cũng biết đôi phần !

-Bây giờ trên giang hồ những môn phái nào đỉnh danh ?

-Quan Nội có ba phái tu chân nổi danh nhất là Thu Phong Phái , Triêu Dương phái , Đồng Tước phái , Quan Ngoại thì Yên Hoa Môn và Thiên Vũ Môn !

Lão nhân gật đầu nói :

-Ta chính là môn chủ Thiên Vũ môn !

-Vậy tiền bối là Đồng Đại Thiên ?

-Đúng vậy !

Rồi lão thở dài :

-Quan Ngoại tuy rằng có hai phái nổi danh đấy nhưng so với ba phái của Quan Nội hãy còn kém nhiều . Bọn họ nhiều kẻ coi chúng ta như kẻ man ri ... nhất là Thiên Vũ Môn chúng ta thì thanh danh và thực lực còn khó bằng lũ đàn bà của Yên Hoa Môn ...! Thật xấu hổ , liệu ngươi có muốn gia nhập không ?

Điệp Vũ Xương mỉm cười :

-Môn chủ đã cứu vãn bối , lại thu nhận vãn bối vào môn đấy là đại ân đại đức , vãn bối mơ còn không được ...

Trên khuôn mặt già nua của Đồng Đại Thiên lộ chút sắc quang nói :

-Được lắm ! Với căn cốt của ngươi hi vọng sẽ làm rạng danh Thiên Vũ Môn !

Lão đứng lên vẫy tay bảo Điệp Vũ Xương :

-Chúng ta đi thôi !

Hai người ra khỏi cửa hang Đồng Đại Thiên triệu hồi kiếm ôm Điệp Vũ Xương đằng không bay lên rồi hỏi :

-Hài tử , sau này ngươi có đi tìm lại Tiên Ma Chi Hồn không ?

-Nếu có điều kiện vãn bối sẽ tìm !

-Ngốc tử ! Ngươi không tìm được Tiên Ma Chi Hồn và không tìm được bằng chứng gì quan trọng trong vụ thảm án ấy thì đừng mong trả được thù . Thu Nhược Tuyền là người hô phong hoán vũ của võ lâm , nếu ngươi tuyên chiến với y tức là tuyên chiến với toàn giang hồ chính đạo . Hơn nữa cũng chưa xác định được có phải y là hung thủ hay không , nên sau này phải điều tra cho kỹ , đừng nên hành động hồ đồ ! Có hiểu hay không ?

-Vãn bối hiểu !

-Ta biết ngươi tư chất thông tuệ nhất định không hành động hồ đồ !

Điệp Vũ Xương không nói gì , hắn trầm ngâm rồi như nhớ ra chuyện gì khẽ hỏi :

-Khi nãy vãn bối gặp nạn có thấy một cô gái đứng trước gió tuyết ...

-Ngươi khỏi lo , đấy là đệ tử của Bách Hoa Đình chủ bên Yên Hoa Môn , một nhân tài ngàn năm có một chốn Quan Ngoại này , làm gì có ai hại được ả ?

[Nguồn : http://4vn


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.