Tiên Môn

Chương 809: Chương 809: Ác chiến




“T-Tiền bối, trận pháp này...“.

“Hỏi hỏi cái gì, ngươi còn không mau đi dẫn dụ ả Nam Cung kia tới đây“.

Phỉ Thúy vốn đang muốn thăm dò, nhưng nhận thấy Giả Hành Khôn đã tỏ vẻ không kiên nhẫn như vậy đành thôi. Nàng cúi đầu, làm bộ rời đi. Song chính tại khoảnh khắc xoay lưng ấy, nàng bất ngờ tấn công Giả Hành Khôn.

Từ trong ống tay áo nàng một thanh tiểu kiếm bay ra, nhắm thẳng đầu Giả Hành Khôn đâm tới (Bởi vì Giả Hành Khôn rất lùn cho nên Phỉ Thúy cũng chẳng cần tốn công nâng tay làm gì, chỉ việc đâm thẳng).

Dị biến nổi lên khiến Giả Hành Khôn kinh hoảng, song nhờ phản ứng mau lẹ mà hắn kịp thời lách đi, tránh được một đường kiếm chí mạng. Dù vậy thì một cái tai của hắn cũng đã bị phi kiếm cắt đứt. Thêm nữa, bởi do muốn tránh lui đòn hiểm mà chân hắn buộc phải thoái lui về sau, rơi vào bên trong Huyết Cốt Trận do mình bố trí.

“Hú!“.

“Gào!“.

Giả Hành Khôn vừa rơi vào trận pháp thì âm phong liền nổi lên. Trong tiếng gào rú ghê rợn, năm bộ khô lâu toàn thân đỏ rực hiện ra thi nhau cào cấu, cắn xé, khiến cho hắn phải kêu thảm.

Còn may, trong lúc nguy nan Giả Hành Khôn đã kịp tế ra bảo vật. Chính là viên châu màu đen ban nãy hắn đã dùng để che đi trận pháp.

Chỉ thấy viên châu vừa xuất thì phát ra ánh sáng chói loà, theo đó năm bộ khô lâu màu đỏ cũng bỗng trở nên bất động rồi tan biến. Trận bàn, trận kỳ một lần nữa hiện ra, nằm yên trên đất.

Mặc dù Giả Hành Khôn đã thoát được một kiếp nhưng thân thể chẳng còn lành lặn như trước nữa. Một cánh tay của hắn đã bị huyết sắc khô lâu cắn nát, lúc này máu tươi đang không ngừng chảy ra, nhìn rất ghê rợn.

Phốc! Phốc!

Vội vàng đem huyệt đạo phong bế để cầm máu, Giả Hành Khôn quay phắt lại nhìn Phỉ Thúy, hai mắt rực lửa vô cùng căm giận.

Nữ nhân này suýt tí nữa đã lấy mạng hắn!

“Ngươi là ai?!“.

Tới nước này Giả Hành Khôn há còn chưa hiểu ra vấn đề. Nữ nhân trước mắt này rõ ràng không phải Chung Ly, bất quá do kẻ khác giả trang.

Nhưng là kẻ nào? Đối phương làm sao biết hắn?

Lẽ nào toàn bộ kế hoạch của hắn đều đã bại lộ? Trần Lập đã bán đứng hắn?

“Hừ, ta là ai? Huyền Âm Động các ngươi không phải đang muốn bắt ta?“.

“Nam Cung Phỉ Phỉ!“.

“Biết rồi thì xuống gặp Diêm vương mà trình!“.

Lời thừa không muốn nói nhiều, Phỉ Thúy điều khiển phi kiếm lao lên, phong toả đường lui của Giả Hành Khôn.

“Mẹ kiếp!“.

Muốn chạy không xong, Giả Hành Khôn lúc này bắt buộc phải quay lại giao chiến cùng Phỉ Thúy.

Hắn há miệng phun ra một ngụm tinh huyết vào viên hắc châu. Tức thì viên châu toả ra một tầng sương vụ đen thùi, bay về phía trước giao chiến cùng với phi kiếm của Phỉ Thúy.

Không thể không nói viên hắc châu kia lợi hại vô cùng, chỉ nháy mắt đã đem phi kiếm đánh cho tan tác, linh khí trên kiếm nhanh chóng đại giảm.

Thấy cảnh ấy, Phỉ Thúy nhíu mày. Ngọc thủ khẽ lướt, nàng gọi ra một cặp loan đao tinh xảo, phong cách cổ xưa.

“Đi!“.

Loan đao xuất trận thế cục tức khắc đảo chiều. Từ thế thượng phong viên hắc châu lúc này đã bị dồn ép, sắp không trụ nổi.

Giả Hành Khôn âm thầm khiếp sợ, vội dùng tay kết một đạo pháp quyết rồi đem đánh lên hắc châu.

Trong tầng sương vụ, hắc châu được tiếp thêm linh lực liền phát ra tiếng kêu “ong ong”, quay lại phản kích.

Keng!

Keng!

“Hừ, để ta coi tài sức ngươi tới đâu!“.

Biết đối thủ cũng là tu sĩ Linh châu hậu kỳ, so với mình còn thành tựu sớm hơn rất nhiều nên Phỉ Thúy cũng không dám có chút nào buông lỏng. Nàng quyết định xuất ra thêm món pháp bảo thứ hai.

Không phải kiếm, chẳng phải đao hoặc là một món binh khí nào, bảo vật Phỉ Thúy vừa xuất ra đây là một cây thụ cầm đen tuyền.

Đem linh cầm ôm dọc vào trong ngực, Phỉ Thúy bắt đầu gảy lên giai điệu. Theo những ngón tay ngọc nhẹ nhàng lướt trên dây đàn, không gian phía trước cũng nổi lên ba động.

Đây là Âm Ba Công!

Ngọc Vô Tâm nấp phía sau những gốc linh dược, trong ánh mắt lộ vẻ ngạc nhiên. Nàng không ngờ sau một quãng thời gian chia biệt, hôm nay gặp lại bản lĩnh của Phỉ Thúy đã gia tăng tới mức này, thậm chí sử dụng được cả Âm Ba Công để đối phó địch nhân cường đại. Phải biết cảnh giới Giả Hành Khôn kia vốn không kém hơn nàng.

Giai điệu vẫn tiếp tục ngân vang, ẩn trong thanh âm thánh thót là một cỗ sát khí kinh người. Rồi, từ giữa hư không, linh lực phát ra từ thụ cầm cùng nhau hội tụ, biến thành vô số tiểu kiếm màu đen bay thẳng về phía Giả Hành Khôn.

Nhìn qua số lượng ít nhất cũng phải ba ngàn cây!

Bên kia, Giả Hành Khôn nét mặt âm trầm, lần nữa đưa tay bắt quyết, hướng về tầng sương vụ đánh lên, miệng hô một tiếng:

“Đi!“.

Lập tức sương mù cuồn cuộn bốc lên dữ dội, từ bên trong, vô số lưỡi đao gió bắn ra, trực tiếp cùng những thanh tiểu kiếm đương đầu.

Tiểu kiếm - phong đao dày đặc như mưa rào va chạm phát ra những tiếng nổ liên tiếp. Rồi loan đao lại cùng với hắc châu bay lượn vờn múa trong không trung, tranh đấu bất phân thắng bại.

Ngọc Vô Tâm nấp sau gốc cây, hết nhìn bản mặt xấu xí của Giả Hành Khôn lại nhìn đến dáng vẻ Phỉ Thúy, càng nhìn trong lòng lại càng thêm ngờ vực.

Mưu đồ của Huyền Âm Động Ngọc Vô Tâm nàng sớm đã thuật lại cho Phỉ Thúy nghe, theo lý Phỉ Thúy phải có chuẩn bị tốt rồi mới phải. Đằng này... Hãy nhìn xem, Phỉ Thuý nàng chiến đấu khổ sở như vậy.

Trợ lực của nàng đâu tại sao không thấy? Bích Du Cung cao thủ Linh châu hậu kỳ đâu phải chỉ có một mình nàng. Trừ bỏ tên gian tế Trần Lập thì Liên Vân Nguyệt, Cốc Đề cũng sớm thành tựu Linh châu hậu kỳ rồi a. Lui một bước, kể cả khi Liên Vân Nguyệt và Cốc Đề không thể phụ giúp, vậy thì những vị trưởng lão Linh châu trung kỳ đâu này? Lão tổ tông Nguyên anh kỳ nữa, bọn họ đâu?

Lẽ nào nói Bích Du Cung chủ quan, Phỉ Thúy nàng khinh địch? Như vậy cũng không hợp lý. Tâm cơ của mấy đại nhân vật này làm sao non kém như vậy được.

Ngọc Vô Tâm thực tình chẳng hiểu nổi, chỉ đành ngồi im quan chiến.

“Hừ, tu vị bất quá được truyền thừa, nha đầu ngươi cho rằng có thể một mình chống lại ta ư?!“.

Sau một hồi giao đấu Giả Hành Khôn đã phần nào lấy lại trấn định. Thay vì cố tâm trốn chạy thì bây giờ hắn đang nghĩ sẽ bắt lấy Phỉ Thúy rồi mau chóng mang đi. Ở trong mắt hắn, bổn sự của Phỉ Thúy chẳng đủ để uy hiếp được mình, vẫn còn non lắm.

Nếu ở Giả Hành Khôn là sự hung ác hèn mọn thì trên khuôn mặt Phỉ Thúy lúc này, biểu cảm lại là ngưng trọng.

Thấy ngàn cây tiểu kiếm đánh ra không có tác dụng, ngón tay nàng mau chóng biến đổi, theo đó giai điệu vang lên cũng trở nên cấp bách, dồn dập.

Từ thụ cầm, một đạo ánh sáng màu vàng kim bay ra, ngày càng rực rỡ. Đột nhiên một tiếng điểu ngữ vang lên; kế đấy, một con chim khổng lồ xuất hiện. Linh điểu này bề ngoài nhìn như chim hạc nhưng sải cánh dài tới hơn mười trượng, lại chỉ có một chân.

Tất Phương!

Ngọc Vô Tâm thầm rúng động. Đây chính là Hỏa Thần Điểu trong truyền thuyết. Mặc dù nó không phải là chân thể Tất Phương mà chỉ là do Phỉ Thúy mượn Âm Ba Công biến ảo thành, thế nhưng sức mạnh tuyệt không thể xem thường. Hư ảnh Tất Phương đâu phải muốn biến hoá là biến hoá ra được. Cần có đạo hạnh đấy!

Giả Hành Khôn bên đây cũng thất kinh. Hắn không nghĩ Phỉ Thúy đã tu luyện Âm Ba Công đạt đến trình độ này.

Miệng mấp máy trông như là đang niệm chú ngữ gì đấy, Giả Hành Khôn há miệng phun ra một đạo ánh sáng màu xanh lục, để nó dung nhập vào bên trong hắc châu.

Roẹt!

Ầm!

Ầm!

Một khoảng không gian bỗng nhiên nổi sấm, vụ khí cuồn cuộn khiến cảnh vật tối sầm lại. Thế rồi từ trong sương vụ, một tiếng rồng ngâm phát ra.

Rống!

Thanh Giao xuất hiện!

“Là Hoá Hình Thuật“.

Ngọc Vô Tâm đối với loại pháp thuật này vốn là không lạ. Tương tự như Linh khí, thời điểm giao chiến với địch nhân tu sĩ cũng có thể đem Pháp bảo biến hoá thành hình dáng các loài yêu thú, linh vật. Khi đó Pháp bảo sẽ phát huy ra được một vài thần thông của các yêu thú, linh vật này. Dĩ nhiên là khi thi triển, pháp lực trong cơ thể tu sĩ sẽ bị tiêu hao rất nhiều.

Rống!

Tự biết đã không còn đường lui, Giả Hành Khôn càng hạ quyết tâm phải bắt giữ bằng được Phỉ Thúy. Đôi mắt lộ rõ vẻ âm độc, hắn dụng thần thức hối thúc Thanh Giao lao qua tấn công.

Song, Thanh Giao ghê gớm thì Tất Phương cũng đâu phải dạng vừa. Bao bọc trong hoả diễm hừng hực, Tất Phương vỗ cánh, trực diện đương đầu với Thanh Giao.

Chỉ thấy hỏa diễm tung bay, thủy khí tung hoành, hai đại linh thú quần nhau rất là ác liệt. Nhưng cũng chỉ dạo đầu, không lâu sau đó thì Thanh Giao đã rơi vào thế hạ phong, sắp bị Tất Phương thiêu rụi.

“Không ổn!“.

Mắt thấy Thanh Giao sắp bại, Giả Hành Khôn cắn răng tế ra một thanh tiểu kiếm âm lệ ghê người. Phẩm cấp tất nhiên không phải thượng phẩm hay là cực phẩm Linh khí, nó là Pháp bảo!

“Lại là Pháp bảo...“.

Ngọc Vô Tâm không thể không kinh ngạc. Khác với tu sĩ Trúc cơ, Vấn đỉnh sử dụng nhiều Linh khí khi đấu pháp, tu sĩ Linh châu kỳ thường chỉ có một Pháp bảo.

Nguyên do là tài liệu luyện chế Pháp bảo vô cùng hiếm hoi, đắt đỏ, Linh châu kỳ tu sĩ dành dụm mấy chục năm có được một kiện đã khá rồi. Thêm nữa, để nâng cao uy lực Pháp bảo, ngày thường tu sĩ phải tiêu tốn chân nguyên bồi dưỡng. Một kiện thậm chí đôi khi đã quá sức chứ đừng nói gì hai kiện.

Giả Hành Khôn, kẻ này coi bộ thân gia rất giàu có, bổn sự cũng không phải dạng vừa. Ngọc Vô Tâm âm thầm cảm thán.

Song, lúc ngó sang Phỉ Thúy, hai mắt nàng đã phải trợn lên, “ngạc nhiên” còn nhiều hơn trước gấp bội.

Phỉ Thúy, nàng mới vừa xuất ra kiện pháp bảo thứ ba! Một thanh phi kiếm hồng quang rực rỡ!

“Loan đao, thụ cầm, giờ lại thêm phi kiếm, ả yêu nữ này...“.

Ong!

Ong!

Phi kiếm đấu phi kiếm, hắc quang đối với hồng quang, đôi bên nhất thời khó phân thắng bại.

Phỉ Thuý thật thấy ngoài ý muốn. Nàng không ngờ đối thủ lại lợi hại như vậy, chỉ dùng hai kiện Pháp bảo đã có thể đấu ngang với ba kiện bảo vật của mình. Chân mày nhíu lại, trong đầu nàng bắt đầu nghĩ đến món đồ vật kia. Đêm qua cung chủ đã đưa nó cho nàng, người nói chỉ cần tế ra thì sẽ lập tức thu phục được tất thảy địch nhân dưới Nguyên anh kỳ.

Nhưng mà...

“Giải quyết như vậy sẽ chẳng có gì vui. Ta còn chưa xem được tâm ý của tiểu tình nhân...“.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.