Thanh âm chưa lắng bảo kiếm đã ngân, Chu Đại Trù quán thâu đại lượng linh lực vào trong Thiên Tà, hướng Cơ Thành Tử chém ra một đường, buộc đối phương phải tránh lui.
Kế đó, khi liếc thấy đám người Lý Ngọc Thường, Dịch Bất Dịch, Ngọc Vân Tử định xông lên, Chu Đại Trù lại lật bảo kiếm, quét ngang một vòng.
Trước kiếm khí bá đạo ấy, tương tự Cơ Thành Tử mới rồi, đám người Lý Ngọc Thường không thể không lui.
Biết nếu chỉ đơn thuần dùng pháp lực sẽ khó lòng áp chế được Chu Đại Trù, cả đám nhanh chóng đem pháp bảo của mình tế ra.
Trong khi ấy, ở trên Hình Đài...
“Yến cô cô!“.
Chu Đại Trù nhìn thân ảnh đang mê man bất động, bị giam bên trong kết giới, cõi lòng chợt dâng nỗi xót xa.
Một phàm nhân vô tội, cớ gì lại lâm vào cảnh này, trở thành con tin của toàn thể giới chính đạo?
Danh môn chính phái... thật quá đê hèn!
Sau thương đến giận, Chu Đại Trù một lần nữa vung kiếm.
“Crắc!“.
Không có gì ngoài ý muốn, dưới một kiếm mạnh mẽ của Chu Đại Trù, toàn bộ kết giới tức thì tan vỡ.
“Yến cô cô...“.
Nhanh chân áp sát, Chu Đại Trù vội vàng kiểm tra cơ thể Lăng Ngọc Yến, đến khi xác nhận nàng cũng không chịu thương tổn hay là bị áp đặt cấm chế gì thì mới thở phào một hơi.
Tuy nhiên, hắn nhẹ nhõm còn chưa được bao lâu thì thần sắc đã liền căng cứng trở lại. Xung quanh hắn, một lồng giam đã vừa mới hiện ra.
...
“Đám người các ngươi quả nhiên là đã chuẩn bị bẫy rập...“.
Đối với sự thể vừa phát sinh, cái lồng giam bao quanh nọ, Chu Đại Trù chẳng bất ngờ lắm. Kể từ khi nhận ra bộ mặt thật của cái gọi là “danh môn chính phái” thì hắn đã lường được rồi.
Trước đây, Chu Đại Trù hắn vẫn thường được nghe kể về những âm mưu, thủ đoạn của giới tà đạo, rằng bọn họ hèn hạ ra sao, hành xử âm độc tới độ nào... Thế nhưng hôm nay, sau những gì đã nghe và đã nhìn, Chu Đại Trù hắn cảm thấy giới chính đạo đôi lúc còn đáng ghê tởm hơn phường tà đạo nhiều.
Tà đạo là tiểu nhân, bọn họ dám thừa nhận. Chính giáo thì sao? Lúc nào cũng nói nhân nghĩa, cũng hô hào trừ ma vệ đạo, bảo hộ thương sinh...
Bắt một người vô tội, sẵn sàng gây thương hại cho nàng để dẫn dụ địch nhân ra, đấy là bảo hộ thương sinh, là việc làm nhân nghĩa hay sao?
Đều là giả nhân giả nghĩa!
“Thiên Tà!“.
Nghe tiếng gọi, từ bên trong thanh kiếm, kiếm linh Thiên Tà lập tức hiện ra.
Hình dáng của hắn vẫn là như vậy, cao lớn đồ sộ, rất chi dữ dằn.
“Chủ nhân“.
Đem cả bảo kiếm và Lăng Ngọc Yến giao qua, Chu Đại Trù dặn: “Bảo hộ cho Yến cô cô“.
“Tuân lệnh chủ nhân“.
...
“Chu Đại Trù! Nghiệt đồ ngươi còn không mau buông tay chịu trói!“.
Xoay đầu nhìn lại, Chu Đại Trù thoáng đảo qua một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt của Cơ Thành Tử.
“Cuồng đồ, nghiệt đồ, tà ma ngoại đạo? Chưởng môn sư bá, ngay cả một cách gọi tốt đẹp ngài cũng không thể sao?“.
Triệt để thất vọng với tông môn, với chính giáo, Chu Đại Trù nói tiếp, giọng đã trở nên lạnh lùng: “Cơ Thành Tử, ông bất quá cũng chỉ là một tên ngụy quân tử thôi!“.
“Nghiệt đồ! Ngươi...!“.
Đường đường là chưởng môn nhân Thiên Kiếm, người đứng đầu của chính giáo thiên hạ, danh vọng lớn biết bao nhiêu, ấy vậy mà tại thời khắc này đây, Cơ Thành Tử hắn lại bị một tên hậu bối lớn tiếng mắng là ngụy quân tử... Cảm xúc của Cơ Thành Tử hiện thế nào thật không khó để hình dung.
Vô cùng tức giận.
Cần biết, ở đây không chỉ có mỗi Chu Đại Trù và Cơ Thành Tử hắn! Trừ bỏ hai người bọn hắn ra thì còn có thêm cả các vị sư đệ, sư muội của hắn, rồi đồ nhi của hắn. Chưa hết, Tam Tiên Đảo, Cửu Hoa Cung, Lam Yên Tự, người của tam đại thế lực cũng đang có mặt ở đây đấy!
Trong môn ngoài môn, trước mặt bao nhiêu người như vậy lại bị một tên hậu bối lớn tiếng mắng mỏ, câu mắng còn là nhắm đúng vào tim đen, thử hỏi Cơ Thành Tử hắn có thể bình tĩnh được sao?
Đỏ mặt tía tai, Cơ Thành Tử tức đến phát run.
“Nghiệt đồ... Đúng là nghiệt đồ...“.
“Cơ Thành Tử ta cả đời vì Thiên Kiếm, vì chính đạo. Hôm nay, ta vì thiên hạ chính giáo, bởi lo cho bách tính thương sinh nên đành gánh hổ thẹn, đành cam tiếng xấu, chỉ mong diệt trừ tai hoạ... Chu Đại Trù ngươi thân là đệ tử chân truyền Thiên Kiếm, đã không hiểu thì thôi, ngươi lại còn lớn tiếng phỉ báng...“.
“Nghiệt đồ, hôm nay ta nhất định phải thay Thanh Trúc sư muội giáo huấn ngươi!“.
“Giáo huấn ta?“.
Một tia tôn kính cũng chẳng còn sót lại, Chu Đại Trù đáp trả.
“Ta khinh!“.
“Cơ Thành Tử ngươi! Đám danh môn chính phái các ngươi! Tất cả đều chỉ là một lũ đạo đức giả!“.
“Cái gì mà vì chính nghĩa, vì bách tính thương sinh?! Dối trá!“.
“Lũ các ngươi nghe cho rõ đây! Hôm nay Chu Đại Trù ta nhất định phải đưa Yến cô cô đi! Ai ngăn cản ta đều phải chết!“.