...
“Sư phụ, người nói vậy tức là...?“.
“Tức là chúng ta sẽ không trở về Thiên Kiếm Môn bây giờ“.
“Sư phụ, tại sao?“.
“Tại vì ta chưa muốn chết“.
Lăng Thanh Trúc nói rõ ràng hơn: “Tiểu Ngư Nhi, mặc dù hiện tại ta đã có thể sử dụng chân nguyên, nhưng số lực lượng được phép điều động, nó cũng chẳng nhiều lắm đâu“.
“Tiểu tử ngươi biết đấy, ngoại trừ vết thương thân thể thì nguyên thần ta còn bị tổn hại nữa. Ta cần phải điều trị thêm một khoảng thời gian, có vậy mới đảm bảo an toàn được“.
...
Nghe qua đầu đuôi cớ sự, Lăng Tiểu Ngư cuối cùng đã hiểu ra vấn đề. Theo ý tứ của sư phụ hắn thì nàng muốn nán lại thôn Tô Hạ này thêm một khoảng thời gian nữa.
Đối với việc này, thực ra thì Lăng Tiểu Ngư hắn cũng không có ý kiến gì mấy. Duy nhất khiến hắn cảm thấy hơi thiếu tự nhiên là cách xưng hô mà thôi. “Nương tử”, hai tiếng này, hắn vẫn ngại gọi lắm...
Sư đồ lại đi đóng giả phu thê, chuyện này... Thậm chí cho đến bây giờ Lăng Tiểu Ngư hắn vẫn thấy có gì đó không đúng...
...
“Tướng công, chàng đang nghĩ gì mà có vẻ đăm chiêu vậy?“.
Trong lúc Lăng Tiểu Ngư còn đang ngồi tự vấn lương tâm thì trên chiếc ghế bên cạnh, Lăng Thanh Trúc bỗng thay đổi lối xưng hô, mở miệng chứ chẳng truyền âm như trước nữa.
Biết có người tiếp cận, Lăng Tiểu Ngư cũng miễn cưỡng phối hợp. Giấu đi sự ngại ngùng, hắn mỉm cười, đáp: “Nương tử, không có gì. Ta chỉ đang nghĩ đến vài chuyện linh tinh thôi“.
“Tiểu huynh đệ, là chuyện linh tinh gì vậy?“.
Sư đồ họ Lăng không hẹn mà gặp, cả hai cùng xoay đầu nhìn ra cửa, nơi thanh âm vừa truyền tới. Nam trước nữ sau, bọn họ lần lượt lên tiếng chào hỏi.
“Tô Bá“.
“Chào Tô Bá“.
...
Trên môi treo nụ cười thân thiện, Tô Vinh đem chiếc hộp thuốc đang đeo tháo xuống, treo hẳn lên chiếc đinh đóng ở góc tường.
Thấy vậy, Lăng Tiểu Ngư mới hỏi: “Tô bá, người mới đi thăm bệnh về hả?“.
“Ừm“.
Tô Vinh gật đầu, vừa tiến lại bàn vừa nói: “Nhi tử của Tứ Nương ở đầu thôn lâm bệnh, sáng nay bà ấy có tới nhà mời ta qua đó thăm khám“.
“Tô Bá, bệnh tình của y thế nào? Có nặng lắm không?“.
“À, không nặng lắm. Chỉ cảm phong hàn bình thường thôi“.
“Thế thì tốt rồi“.
...
“Tiểu Ngư, coi chàng kìa. Sao không rót trà cho Tô bá?“.
Được “nương tử” của mình nhắc nhở, Lăng Tiểu Ngư lúc này mới nhận ra sự thiếu sót, vội đưa tay với lấy bình trà, rót ra một ly mời Tô Vinh.
Tô Vinh cũng không khách sáo, cầm uống ngay.
Uống xong, hắn đưa mắt nhìn Lăng Thanh Trúc, ra vẻ vừa ý: “Ừm, khí sắc của Thanh Trúc cô nương hôm nay thật sự đã tốt lên rất nhiều, thêm nữa còn có thể xuống giường đi lại... Hmm, ta nghĩ bệnh tình của cô nương đã sắp được trị khỏi rồi“.
“Tô Bá, người cứ gọi con là Thanh Trúc đi ạ. Hai chữ “cô nương” con nghe không quen đâu“.
“Chuyện này...“.
Tô Vinh lắc đầu: “Không được không được. Ta không thể gọi thẳng tên như vậy được. Ta thấy cứ thêm hai chữ “cô nương” vào sẽ tự nhiên hơn“.
“Tô Bá, người thật là...“.
Tô Vinh đã nói thế nên Lăng Thanh Trúc không miễn cưỡng thêm làm gì. Nàng vươn tay nhấc bổng bình trà, rót thêm cho đối phương một ly, đoạn nói: “Tô bá, bệnh tình của Thanh Trúc có thể thuyên giảm như hiện tại, hết thảy đều là nhờ thuốc thang của Tô bá. Nếu không có người tận tình cứu chữa, chỉ e cái mạng này của Thanh Trúc đã xong“.
“Thanh Trúc cô nương đã nặng lời“.
Cầm tách trà trên tay nhưng chưa vội uống, Tô Vinh lắc đầu, chẳng cho là đúng: “Nói tới công lao, lão Tô ta sao có thể bì được với Tiểu Ngư huynh đệ. Suốt hai tháng qua, hắn đã luôn túc trực bên cạnh cô nương. Nếu không có sự chăm sóc ân cần của hắn, ta e dù mình có dốc hết tinh lực cũng chưa chắc chữa được“.
Lăng Thanh Trúc thoáng liếc qua vị tướng công tạm thời của mình, rồi bật cười: “Tô bá nói cứ như thể chàng ấy mới là y sư vậy“.
“Ha ha...“.
Theo sau tiếng cười, Tô Vinh bảo: “Thanh Trúc cô nương, Tiểu Ngư huynh đệ không phải y sư, nhưng so với y sư thì hắn còn giỏi hơn“.
Thu liễm tiếu ý, Tô Vinh nói tiếp, giọng điệu đã nghiêm túc lên nhiều: “Thanh Trúc cô nương, thật không dám giấu, căn bệnh mà cô nương mắc phải quả là rất kỳ lạ. Mạch tượng, khí huyết, chúng cứ thay đổi liên tục, khiến cho ta chẳng tài nào xác định được, chỉ có thể kê đơn cầm chừng“.
“Những thang thuốc mà cô nương đã uống, chúng vốn không phải loại đặc trị gì, bất quá chỉ có tác dụng cải thiện thể chất, nâng cao sức đề kháng của cơ thể mà thôi... Vốn dĩ ban đầu ta cũng không mấy hi vọng, nhưng sau mấy ngày điều trị, trông thấy bệnh tình của cô nương có dấu hiệu thuyên giảm thì ta mới an lòng tiếp tục“.
Nói một thôi một hồi, sau cùng, Tô Vinh chốt hạ: “Thanh Trúc cô nương, trải qua hai tháng trời điều trị, đến hôm nay ta có thể khẳng định một điều: Sự khang phục của cô nương, công không nằm ở thuốc, đa phần đều nhờ vào ý chí của bản thân cô nương. Ta nghĩ chính tấm chân tình của Tiểu Ngư huynh đệ đã giúp cô nương khao khát cầu sinh, từ đó mới vượt qua được bệnh tật“.