Không phải một mà rất nhiều người, ai nấy đều cho rằng Lăng Tiểu Ngư sẽ bị Lưu Mục đoạt mất trâm ngọc, thậm chí là bị đối phương đánh đập.
Lẽ dĩ nhiên, một vài cá nhân “tốt bụng” rất không đành chứng kiến điều đó xảy ra. Chính vì vậy, bọn họ lựa chọn tránh lui, chẳng màng đến nữa.
Trong khi đó, những kẻ còn ở lại... Ta cũng như ngươi, ngươi cũng như ta, toàn bộ đều chỉ thờ ơ đứng nhìn.
Hợp lý thôi. Đối với bọn họ, Lăng Tiểu Ngư có là gì đâu. Bất quá người dưng nước lã. Bọn họ việc gì phải nhảy ra can thiệp để phải liên lụy. Cần biết, kẻ đang cản đường là Lưu Mục - nhi tử độc nhất của quan tri huyện Thanh Châu này.
...
Chuyện là thế đấy. Không ai can, chẳng ai giúp, họ Lăng chỉ có thể tự trông vào mình.
Mà... hề gì chứ? Một mình đã sao? Lăng Tiểu Ngư hắn là tu sĩ kia mà.
Không bận tâm quá nhiều đến thái độ của những người chung quanh, Lăng Tiểu Ngư chỉ đơn giản bảo với Lưu Mục và đám nô tài của y: “Ta không rảnh chơi với các ngươi. Mau tránh ra“.
...
Lưu Mục im lặng. Cái im lặng của sự bình yên... trước giông bão.
Môi nhếch nhẹ, giọng âm trầm, Lưu Mục buông tiếng: “Tiện dân, xem ra mắt ngươi bị mù, tai ngươi bị điếc rồi... Tốt thôi...“.
“Tiểu Tứ. Các ngươi đem tai của hắn cắt xuống, đem mắt của hắn móc ra cho ta!“.
“Vâng!“.
Phận làm nô tài, Tiểu Tứ dám đâu trễ nãi, nhận lệnh xong thì lập tức lao vào ngay. Với đôi tay lực lưỡng, hắn đang toan bắt giữ Lăng Tiểu Ngư thì...
... “Binh!” một tiếng, cả người hắn đã bị đá bay.
Ngơ ngác vài giây, những tên nô tài còn lại đồng loạt xông lên.
Và kết quả thì...
“Binh! Binh! Binh!“.
“Binh! Binh!...“.
...
Nhanh, gọn, lẹ, chỉ trong nháy mắt, toàn bộ mười hai tên nô tài đều nằm rạp trên đất, liên tục ôm bụng kêu rên.
Lưu Mục thấy vậy thì thần tình không khỏi đại biến. Hắn liên tiếp thụt lùi, miệng lắp bắp: “Ngươi... Ngươi... Ngươi đừng làm bậy! Phụ... Phụ thân ta là tri huyện... Là tri huyện đấy!“.
Lăng Tiểu Ngư chả buồn đáp, chỉ lẳng lặng bươc đi. Chừng chuyển mình áp sát, đem Lưu Mục nắm giữ thì hắn mới mở miệng: “Ngươi thật là nhi tử của quan tri huyện?“.
Cố kiềm chế nỗi khiếp đảm trong lòng, Lưu Mục khẳng định: “Đúng vậy. Ta chính là con trai duy nhất của tri huyện Thanh Châu này“.
“Ngươi... Ngươi biết điều thì mau thả ta ra. Bằng không...“.
“Bằng không thế nào?” Lăng Tiểu Ngư truy vấn.
Lập tức, Lưu Mục cũng đáp ngay: “Bằng không phụ thân ta sẽ tống ngươi vào đại lao, cho người tra tấn ngươi, khiến ngươi sống không bằng chết“.
...
Lăng Tiểu Ngư cúi mặt trầm tư, ngẩng lên thì hỏi lại: “Bình thường ngươi vẫn hay làm như vậy?“.
Cho là đối phương đã bị mình doạ sợ, Lưu Mục tự nhiên can đảm lên hẳn. Hắn hừ lạnh: “Không sai...“.
“Chát!“.
Lời trong miệng Lưu Mục còn chưa kịp nói hết thì đã bị người giáng cho một cái bạt tai. Rất chi vang dội.
Sững sờ, Lưu Mục há hốc, muốn nói nhưng nhất thời lại không làm sao thốt ra nổi. Chính lúc này, giọng Lăng Tiểu Ngư cất lên.
“Hừ! Thế gia vô học, cậy thế làm càn“.
“Chát!“.
...
Trước sau tổng cộng là hai cái bạt tai, đều vang dội như nhau. Vừa đau vừa giận lại vừa sợ, Lưu Mục lắp bắp: “N- Ngươi... Ngươi...“.
Chả buồn bận tâm đến cảm nhận của họ Lưu, Lăng Tiểu Ngư vẫn lạnh lùng như cũ.
“Quen thói ngang tàng, ức hiếp lương dân“.
“Chát!“.
Đó là cái tát thứ ba.
“Nhớ kỹ. Thiện giả thiện báo, ác giả ác báo“.
“Chát!“.
Đấy... là cái tát thứ tư.
Đã hết?
Thật ra thì chưa. Sau tay, Lăng Tiểu Ngư mau chóng giơ chân, đạp thẳng về phía trước, đúng ngay bụng Lưu Mục.
“Binh!“.
...
Xong xuôi đâu đấy, khi mà Lưu Mục cùng đám tay sai đều đã nằm bò lăn trên đất, lúc này Lăng Tiểu Ngư mới phủi tay, tiếp tục bước đi.
Đi được một đoạn, hắn mới âm thầm tự hỏi: “Vừa rồi ta ra tay có nặng quá không nhỉ?”