..
“Sư phụ chắc không đến nỗi sẽ giết mình đâu...”, đó là những gì mà Lăng Tiểu Ngư đã nghĩ. Và... nó đúng. Lăng Thanh Trúc, nàng quả không định giết hắn.
Tuy nhiên... Đúng chưa hẳn đã may. Đơn giản là vì trên đời này, có nhiều thứ còn đáng sợ hơn cả cái chết nữa.
Thân là người từng trải, một tu sĩ đã sống qua mấy trăm năm, Lăng Thanh Trúc há đâu lại chẳng hiểu điều đó? Hoàn toàn trái lại, nàng rất am tường là khác.
Vẻ nham hiểm càng lúc càng lộ rõ trên khuôn mặt diễm kiều, Lăng Thanh Trúc gọi ra một thanh trủy thủ vô cùng tinh xảo. Nàng huơ qua huơ lại mấy đường, kế đấy thì bước thẳng về phía đồ nhi.
Dự cảm sắp có chuyện không lành xảy ra, Lăng Tiểu Ngư lại lần nữa thoái lui.
“Sư... sư phụ. Người lấy dao ra làm gì?“.
“Hì hì... Tiểu Ngư Nhi, chẳng phải ta đã nói rồi sao. Ta muốn trừng phạt ngươi a“.
“Thế nào? Tiểu tử ngươi đã chấp nhận gánh chịu trừng phạt rồi mà. Tính nuốt lời ư?“.
“Sư phụ, nhưng mà... Con dao này... Sư phụ, người không định sẽ giết đệ tử thật đấy chứ?“.
“Giết ngươi?“.
Lăng Thanh Trúc lập tức phủ nhận: “Tiểu Ngư Nhi, ngươi nghĩ đi đâu vậy. Tiểu tử ngươi tuy rằng không được thông minh, tướng mạo cũng chẳng anh tuấn gì mấy, nhưng tốt xấu gì thì vẫn là đệ tử của ta. Có câu “Hổ dữ không nỡ ăn thịt con”, huống chi con người. Thiên hạ mọi người đều biết Lăng Thanh Trúc ta là một người rất trọng tình nghĩa a“.
“Tiểu Ngư Nhi, yên tâm. Vi sư sẽ không động tới một cộng tóc nào của ngươi đâu“.
Nói đoạn, Lăng Thanh Trúc lại tiếp tục bước tới.
Và, một lần nữa, Lăng Tiểu Ngư lại thụt lùi.
Mặc dù ân sư đã quả quyết là sẽ không động tới một cộng tóc nào, nhưng bộ dáng tươi cười gian ác kia của nàng, nó vẫn làm hắn cảm thấy hết sức bất an.
Liếc qua thanh trủy thủ mà sư phụ mình đang cầm, Lăng Tiểu Ngư truy vấn: “Sư phụ, chẳng phải nói sẽ không động tới cộng tóc nào của đệ tử sao? Người cầm dao như vậy làm gì?“.
“À, cái này à. Hì hì... Tiểu Ngư Nhi, dao thì đương nhiên là dùng để cắt rồi“.
C-Cắt?
Cảm giác bất an càng tăng cao gấp bội, Lăng Tiểu Ngư cố hỏi rõ: “Sư phụ, người... người muốn cắt cái gì?“.
Lần này thì Lăng Thanh Trúc đã không đáp lại. Thay vì trực tiếp giải đáp thì nàng dùng chính cử chỉ để trả lời.
Nụ cười ma quỷ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào dưới hạ thân, bấy nhiêu cũng quá đủ để Lăng Tiểu Ngư hiểu ra vấn đề.
Sư phụ hắn, nàng rành rành đang biểu thị ý tứ: “Tiểu Ngư Nhi, vi sư muốn thiến ngươi“.
...
Cõi lòng chẳng rét mà run, Lăng Tiểu Ngư theo bản năng muốn lui. Chỉ là... hắn đã không còn đường lui nữa rồi. Sau lưng hắn, sót lại hoạ chăng mỗi một chiếc giường.
“Tiểu Ngư Nhi, ngươi không cần phải sợ. Vi sư đảm bảo với ngươi là sẽ ra tay rất nhanh gọn. Lại nói, thanh trủy thủ này rất sắc bén nha“.
“Sao? Ngươi không tin?“.
“Được rồi, để vi sư chứng minh cho ngươi thấy“.
Dứt câu, Lăng Thanh Trúc liền vươn tay với lấy một chiếc ly cầm lên.
“Tiểu Ngư Nhi, người nhìn nhé“.
Tiếng cuối cùng vừa ra khỏi miệng cũng là lúc thanh trủy thủ trong Lăng Thanh Trúc bắt đầu di chuyển. Rất mau lẹ, dưới tác động của nó, chiếc ly bằng gốm tức thì bị cắt làm hai nửa. Vết cắt... ngọt đến không ngờ.
“Đấy. Tiểu Ngư Nhi, ngươi thấy rồi chứ?“.
Đem hai nửa chiếc ly vứt đi, Lăng Thanh Trúc tập trung sự chú ý vào đệ tử của mình.
“Tiểu Ngư Nhi, cởi y phục ra nào“.
“Sư phụ, đừng... đừng đùa nữa“.
“Ai thèm đùa với ngươi? Ta đâu có rảnh“.
“Tiểu Ngư Nhi, ngoan nào. Sẽ không đau lắm đâu“.
...
“Sư phụ, không được!“.
...
“Sư phụ, đừng a!“.
“Á á á...!!“.
Trong gian phòng chật hẹp đã sớm được kết giới bao quanh, một tiếng hét lớn vừa mới cất lên. Thảm thiết vô cùng.