Mặc dù tiệc vẫn chưa tan, rượu còn chưa cạn, thế nhưng tân lang thì đã sớm rời đi rồi.
Không. Lăng Tiểu Ngư không trốn chạy. Hắn chỉ làm giống như bao vị tân lang khác, lui gót trở về phòng mình mà thôi. Ở đó, có một vị tân nương đang ngồi đợi hắn...
...
Cửa phòng từ lâu đã khép, dẫu vậy, bên trong căn phòng, bầu không khí vẫn trầm lắng như cũ. Âm Tiểu Linh thì ngồi im trên giường chờ đợi, trong khi Lăng Tiểu Ngư - kẻ nàng đợi chờ - lại cứ mãi suy tư bên chiếc bàn đặt ở giữa phòng.
Chừng không kiên nhẫn thêm được nữa, Âm Tiểu Linh lúc này mới chủ động lên tiếng:
“Tướng công“.
Chưa thấy Lăng Tiểu Ngư phản ứng, Âm Tiểu Linh nói tiếp: “Tướng công, chàng vẫn chưa lấy khăn che xuống cho thiếp“.
...
“Tiểu Linh, ta nghĩ hai chúng ta...“.
“Tướng công, chàng sao vậy? Nghe giọng chàng hình như không được vui. Chàng không thích thiếp ư?“.
“Tiểu Linh, ta... ta cũng không biết. Ta chỉ là cảm thấy chuyện này quá đột ngột“.
Ra chiều cảm thông, Âm Tiểu Linh dịu dàng bảo: “Không sao đâu, thiếp hiểu mà. Thiếp có thể chờ đợi...“.
“Tiểu Linh...“.
“Được rồi, chàng không cần phải nói nữa. Mau tới lấy khăn che xuống cho thiếp đi. Lẽ nào chàng tính để thiếp như vầy suốt đêm sao?“.
“À, xin lỗi...“.
Lăng Tiểu Ngư gãi đầu, rồi nhấc mông đứng dậy, tiến thẳng tới bên giường.
Một cách chậm rãi, hắn với lấy cây gậy Như Ý đặt ở cạnh giường, từ từ đem chiếc khăn che trên đầu Âm Tiểu Linh dỡ xuống.
Một dung nhan diễm kiều lập tức hiện ra.
Dung nhan nọ, nó đã làm cho Lăng Tiểu Ngư ngạc nhiên. Đến độ há hốc nói chẳng thành câu.
Tướng mạo của Âm Tiểu Linh, Lăng Tiểu Ngư nào có lạ lẫm chi. Đáng ra, dẫu đêm nay nàng có rực rỡ thêm bội phần thì hắn cũng không nên quá bất ngờ mới phải. Nhưng thực tế, hắn đã...
Không làm sao được khi mà hiện tại Âm Tiểu Linh đã chẳng còn là Âm Tiểu Linh nữa. Đôi mắt này, bờ môi ấy, chúng vốn dĩ là của một nữ nhân khác. Vô cùng quen thuộc.
“Sư... Sư phụ... Người... Người tại sao lại ở đây?“.
Ngồi trên giường, Lăng Thanh Trúc chớp chớp hàng mi, vấn ngược: “Ý chàng là gì? Tại sao thiếp lại không thể ở đây?“.
Thiếp? Chàng?
Trước lối xưng hô thân mật nọ, Lăng Tiểu Ngư càng thêm mờ mịt, nhất thời chẳng biết nên đối đáp ra sao.
Thần tình bất mãn, Lăng Thanh Trúc tiếp lời: “Tiểu Ngư Nhi, chàng nói cái gì vậy chứ? Sao chàng có thể hỏi thiếp như thế sau khi chúng ta đã bái đường thành thân?“.
“À... Thiếp biết rồi. Tiểu Ngư Nhi, chàng đang muốn trêu đùa thiếp có đúng không?“.
“Sư phụ, không phải. Lúc nãy Tiểu Linh mới là người...“.
“Tiểu Linh? Tiểu Linh nào?“.
Chẳng đợi cho Lăng Tiểu Ngư kịp nói hết thì Lăng Thanh Trúc đã chen ngang. Nàng lục tìm trong ký ức, nhớ ra liền mím môi: “Tiểu Ngư Nhi, chàng mau nói rõ ràng cho thiếp biết. Giữa chàng và Âm Tiểu Linh kia, hai người rốt cuộc là có quan hệ gì?“.
“Đệ tử... Đệ tử và nàng ấy chỉ mới gặp nhau vài lần thôi“.
“Chỉ mới gặp nhau vài lần? Thế tại sao chàng lại nhớ tới nàng ta?“.
“Sư phụ, đệ tử không có. Đệ tử chỉ...“.
“Chàng không nhớ sao mới rồi lại nhắc đến tên của nàng ta?“.
“Đó là vì...“.
Lần thứ ba, Lăng Tiểu Ngư lại bị ngắt lời. Bởi một câu hỏi.
“Tiểu Ngư Nhi, chàng mau nói cho thiếp biết. Chàng... chàng có thích Âm Tiểu Linh kia không?“.
Lăng Tiểu Ngư thoáng ngẫm, ngẫm xong thì nhẹ lắc đầu: “Cũng không hẳn là thích“.
Chưa mấy vừa ý, Lăng Thanh Trúc tiếp tục hỏi: “Vậy còn thiếp? Chàng đối với thiếp thế nào?“.
“Sư phụ, đệ tử... Chúng ta là sư đồ...“.
“Sư đồ thì sao? Ta vẫn là nữ nhân, còn chàng, chàng vẫn là nam nhân“.
Nói đoạn, Lăng Thanh Trúc vươn tay nắm lấy tay của nam nhân đang đứng trước mặt, kéo hắn ngồi luôn xuống giường.
“Sư phụ...“.
Chả thèm bận tâm tới vẻ hoang mang của ai kia, Lăng Thang Trúc nhìn thẳng vào mắt hắn, giọng tha thiết: “Tiểu Ngư Nhi, bây giờ chúng ta đã là phu thê, vì vậy hãy thành thật trả lời cho thiếp biết. Chàng... có yêu thiếp không?“.
“Sư phụ, đệ tử...“.
Lấy tay che miệng đồ nhi, Lăng Thanh Trúc lắc đầu: “Ở đây không có ai là sư phụ của chàng cả. Ở đây chỉ có một nữ nhân bình thường giống như bao nữ nhân khác, cũng biết yêu, cũng cần được yêu...“.
“Nói cho thiếp biết, chàng đối với thiếp thế nào? Có yêu thiếp không?“.