Tiên Môn

Chương 424: Chương 424: Chốn Cũ Người Xưa (2)




Có tiếc nuối, có ân hận, tự trách và ngờ vực... Lăng Thanh Trúc, nàng đã như thế. Hơn mười năm rồi.

Đêm nay không phải lần đầu tiên nàng một mình trên mỏm đá cheo leo cất lời than thở. Và chắc chắn cũng chưa phải cuối cùng. Có lẽ chỉ khi nào nhận được tin tức của Lăng Tiểu Ngư, trông thấy mặt hắn, biết hắn vẫn bình an vô sự thì tâm Lăng Thanh Trúc nàng mới ổn định lại được. Còn bây giờ... Thỉnh thoảng mắt nàng vẫn dõi chốn xa xăm, dạ nàng vẫn day dứt muộn phiền...

Kể ra thì Lăng Thanh Trúc nàng quả rất có tình có nghĩa. Chí ít, so với Cơ Thành Tử, so với Lý Ngọc Thường - những người cũng mất đi đồ nhi mình yêu quý năm đó, Lăng Thanh Trúc nàng đau xót, dằn vặt nhiều hơn.

Là bởi tình cảm sư đồ giữa nàng và Lăng Tiểu Ngư quá sâu đậm? Hay vì trong lòng nàng, Lăng Tiểu Ngư không chỉ đơn thuần là một tên đệ tử? Như nàng vẫn nghĩ?

Thật khó mà trả lời được. Lăng Thanh Trúc chưa bao giờ là một người dễ hiểu cả. Trái với dáng vẻ phóng khoáng, tùy tiện thường ngày, bản chất của nàng vô cùng sâu sắc, cực kỳ phức tạp.

Đơn giản, dễ đoán có chăng là nghĩa muội của nàng: Lăng Ngọc Yến.

Không lầm, đích xác là Lăng Ngọc Yến. Thoạt nghe có chút kỳ lạ nhưng nếu đã biết rõ đầu đuôi, thiết nghĩ hết thảy đều sẽ cảm thấy bình thường. Hơn mười năm trước, sau khi Lăng Tiểu Ngư đột ngột biến mất khỏi ngục thất Kim Kiếm Phong, Lăng Thanh Trúc tỉnh dậy biết được liền nhanh chóng tự mình chạy đến Đào Hoa thôn, đem Lăng Ngọc Yến đưa lên trên đỉnh Trúc Kiếm để bảo đảm cho an nguy của nàng.

Năm đó Lăng Tiểu Ngư bị kết tội phản đồ, thân phận đệ tử Thiên Kiếm cũng bị tước bỏ, điều ấy đồng nghĩa hắn đã chẳng còn điểm gì cho người phải cố kỵ nữa. Nói cách khác, nếu có kẻ muốn động tay động chân gì đó, thực rất đỗi bình thường. Biết đâu vì hiềm khích, vì ngờ vực cộng chút tham lam của một ai đấy mà Lăng Ngọc Yến sẽ phải chịu cảnh tai nương...

Lăng Thanh Trúc thực rất lo ngại điều đó. Không chỉ chính giáo mà cả bên phía tà đạo. Cần biết, Âm Tiểu Linh chính là Thánh nữ của Huyết Sát Giáo...

Vì sự an toàn của Lăng Ngọc Yến, cũng là vì lời hứa với Lăng Tiểu Ngư, Lăng Thanh Trúc đã đứng ra bảo vệ, thông qua việc kết nghĩa mà thông cáo cùng thiên hạ, để cho người người đều biết rằng Lăng Ngọc Yến là nhân vật không thể đụng vào. Dám đụng ắt phải trả giá.

Tuy nhiên, nói đi thì cũng nên nói lại. Lăng Thanh Trúc đã lo nghĩ nhiều như thế, đã biểu thị ý tứ cùng thiên hạ, ấy vậy mà riêng với Lăng Ngọc Yến - nhân vật được nàng chú tâm bảo vệ, lạ lùng thay lại chẳng hay biết chút gì. Thậm chí kể cả khi đã hơn mười năm trôi qua.

Lỗi, không phải do nàng. Căn nguyên như cũ, đều bắt nguồn ở Lăng Thanh Trúc. Chính Lăng Thanh Trúc đã che đậy tất cả. Từ việc âm thầm bảo hộ cho tới chuyện của Lăng Tiểu Ngư...

Đúng vậy. Sự tình năm đó, toàn bộ đều được giấu kín. Dưới lệnh của Lăng Thanh Trúc, Trúc Kiếm Phong không một ai dám hé môi nói ra sự thật. Mãi đến hôm nay, Lăng Ngọc Yến vẫn đinh ninh rằng cháu trai mình ngụ tại Trúc Kiếm, hiện còn đang bế quan đột phá cảnh giới chân nhân...

...

...

Li Tinh Động, ngoài cửa...

Hiện giờ, giữa trời đêm u tịch, một thân ảnh đang lặng im đứng nhìn. Là một nữ tử.

Nàng mặc một bộ hoàng y, kiểu cách đơn giản, trên người cũng chẳng có thứ gì quý giá. Cây trâm nàng cài, vòng tay nàng đeo, hết thảy đều rất ư bình dị.

Lăng Ngọc Yến, nàng vẫn luôn như vậy, bao giờ cũng đạm mạc. Y hệt cái tính cách thiện lương, hiền thục của mình...

So với hơn mười năm trước, Lăng Ngọc Yến hôm nay không có gì thay đổi cả. Mái tóc, cánh mũi, làn môi,..., mọi thứ vẫn y chang thuở nào. Nàng không già đi.

Tất nhiên, đây không phải vì do tu luyện. Lăng Ngọc Yến, nàng chỉ là một phàm nhân. Dung nhan bất biến, hết thảy đều nhờ vào công năng của Trường Sinh Đan - thứ đan dược mà năm đó Lăng Thanh Trúc đã vì đồ nhi nhọc công chế luyện.

...

Bất suy, bất lão, với phàm nhân thế tục mà nói, quả đáng mơ ước vô cùng. Phận nữ nhân thì lại càng khao khát mong cầu. Thân là nữ tử vô duyên tu đạo, nay bằng vào Trường Sinh Đan mà sở hữu thân bất suy bất lão, có thể sống đến năm sáu trăm tuổi, theo lý, Lăng Ngọc Yến phải nên tự thấy hân hoan. Vậy mà không. Đối với thân này, Lăng Ngọc Yến chẳng có bao nhiêu vui sướng hết. Thời điểm tiếp đan phục dụng, nàng bất quá cũng chỉ nhẹ nhõm đôi chút mà thôi.

Trường sinh, đấy đâu phải những gì Lăng Ngọc Yến nàng ao ước. Điều nàng ngóng trông trước giờ đều luôn chỉ một, đó là Lăng Tiểu Ngư. Nàng không cần gì cả, chỉ muốn được ở bên cạnh hắn, nhìn thấy hắn vui vẻ hạnh phúc, vậy là đủ rồi.

Bất suy? Bất lão? Với Lăng Ngọc Yến nàng mà nói thì cũng chỉ là phương tiện mà thôi.

...

“Tiểu Ngư, đã hơn mười năm rồi...“.

Trước cửa động Li Tinh - nơi mà Lăng Ngọc Yến vẫn ngỡ đứa cháu trai hiếu thuận của mình đang bế quan đột phá, một giọng trầm thấp cất lên, vương đầy nhung nhớ.

“Sư phụ con nói thời gian của kẻ tu đạo khác với thường nhân, năm mười năm bất quá cũng chỉ như một cái chớp mắt, bế quan đột phá tận mấy chục năm cũng là bình thường. Thế nhưng... lâu quá...“.

“Tiểu Ngư à, Yến cô cô chỉ là người trần mắt thịt. Nay dù tuổi thọ có nối dài năm sáu trăm năm, lòng của cô cô cũng mềm yếu như trước thôi...“.

...

Cúi nhìn chậu hoa đang cầm trên tay, Lăng Ngọc Yến tiếp tục thều thào: “Sư phụ con nói Hoa Tư Mệnh này là một loại kỳ hoa, có thể thấu hiểu tâm tư con người, lại cảm nhận được huyền cơ. Nàng bảo rằng nếu như mong ước của cô cô là được gặp mặt con thì bao giờ cánh hoa chuyển sang màu đỏ, cành lá đổi thành màu xanh, khi ấy ước mong sẽ thành sự thật“.

“Tiểu Ngư, là thật phải không?“.

...

“Yến cô cô...“.

Trong lúc đằng trước Lăng Ngọc Yến đang cúi mặt nhìn hoa mà tỏ bày tâm tư, thốt lời thương nhớ thì ở phía sau, cách độ ba mươi thước, có một kẻ cũng đang lặng lẽ siết tay, khe khẽ gọi tên.

Kẻ này, hắn cũng chẳng phải ai xa lạ, đích xác Chu Đại Trù - người huynh đệ chí cốt thuở nào của Lăng Tiểu Ngư.

Giống như năm ấy, Chu Đại Trù vẫn là mập mạp như vậy, hình dáng không khác gì ngày xưa. Nhưng... cũng chỉ hình dạng. Bằng như cõi lòng, nó đã thay đổi nhiều lắm rồi.

Giống làm sao được khi mà năm đó, vì hắn mà huynh đệ phải gánh oan tội tình?

Kết giao ma nữ, sát hại đồng môn, phản bội chính giáo... Tất cả... Tất cả đều là nỗi hàm oan!

...

“Tiểu Ngư...“.

Chu Đại Trù dùng tay gạt đi hàng lệ, hướng hư không nhắn gửi nỗi lòng: “... Ngươi yên tâm. Ta sẽ hết lòng chăm sóc, bảo hộ cho Yến cô cô. Khi nào tìm được ngươi, Đại Trù ta nhất định sẽ đứng ra nói hết tất cả sự tình...“.

“Ta là Thao Thiết chuyển thế, là mối hoạ của thương sinh, chết cũng chẳng có gì đáng tiếc. Nhưng ngươi thì khác. Tiểu Ngư ngươi không đáng phải gánh chịu hàm oan như vậy“.

“Tiểu Ngư, ngươi nhất định không được xảy ra bất trắc gì, nếu không Đại Trù ta...“.

Nói tới đó, nét mặt Chu Đại Trù bỗng biến đổi. Xem chừng bất hảo.

Hắn đặt một tay lên ngực, miệng mũi thở gấp, nấn ná vài giây liền vội vàng xoay lưng, hoá thành một đạo tàn ảnh chạy đi.

Nơi mà hắn tới, nó cũng là một thạch động. Nhưng không như những động phủ khác trên đỉnh Trúc Kiếm, chỗ này xa xưa hơn và ẩn chứa nhiều huyền cơ hơn hẳn.

Phị Tinh Đới Nguyệt, đấy là danh tự nơi đây.

Sau khi từ Li Tinh Động chạy đến Phị Tinh Đới Nguyệt Động, Chu Đại Trù liền khẩn trương tiến thẳng vào không gian cửa động thứ hai. Tại đây, hình dáng của hắn, nó bắt đầu biến đổi.

Hoá thành Thao Thiết?

Chưa tới mức ấy. Đổi thay bất quá chỉ một vài chi tiết nhỏ. Ví như cặp mắt trở nên đen ngòm, những chiếc móng tay bỗng hoá thánh vuốt sắc...

“Khốn kiếp!“.

“Khốn kiếp!“.

Trong sự bất lực trước cỗ lực lượng hung lệ đang ngày một bành trướng trên thân thể mình, Chu Đại Trù nghiến răng, liên tục dùng tay đấm vào bức tường đối diện.

Hắn thật là hận lắm.

Lão trời già. Tạo hoá. Số mệnh... Chu Đại Trù hắn hận!

Tại sao?!

Tại sao lại là hắn?!

“Thao Thiết... Ta không muốn làm Thao Thiết!!“.

“Ta là Chu Đại Trù!“.

“Ta là Chu Đại Trù!!“.

...

“A a a...!!“.

“A a a...!! Nghiệt súc! Cút khỏi người ta!!“.

...

“Chủ nhân!“.

“Chủ nhân!“.

Lẫn trong những tiếng la hét, mắng chửi của Chu Đại Trù, một thanh âm trầm đục chợt cất lên.

Là của kiếm linh Thiên Tà vừa mới từ không gian giới chỉ bay ra.

“Chủ nhân! Ngài không thể chống lại ma tính đâu! Xin hãy phục dụng máu huyết!“.

“Cút!“.

Thẳng chân đá văng bảo kiếm xong, Chu Đại Trù lại tiếp tục ôm đầu kêu la, dáng vẻ khổ sở vô cùng.

“Chủ nhân!“.

Chưa chịu từ bỏ, kiếm linh Thiên Tà nói mà như hét: “Chủ nhân ngài đã hứa với Lăng Tiểu Ngư sẽ chăm sóc cho Lăng Ngọc Yến! Ngài đã quên rồi sao?!“.

Cả người tức thì khựng lại. Trong cơn thống khổ, Chu Đại Trù run rẩy gọi tên: “Tiểu Ngư...“.

“A a a a...!!!“.

...

Vì lời hứa với huynh đệ, vì Lăng Ngọc Yến, Chu Đại Trù rốt cuộc lại một lần nữa đành khuất phục trước ma tính của mình. Hắn đem túi linh thú lấy xuống, rồi nhanh chóng mở ra.

Từ bên trong túi, một con yêu lang tức thì xuất hiện. Nhưng còn chưa kịp định thần thì một đôi tay đã vươn ra giữ chặt lấy nó.

“Grào... ào...!!“.

Mặc cho yêu lang ra sức giãy giụa, Chu Đại Trù vẫn như cũ ghìm chặt. Thế rồi, “soạt” một tiếng, hắn há miệng cắn vào cổ yêu lang, đem máu tươi nuốt lấy nuốt để...

“Ừng ực...“.

“Ừng ực...“.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.