...
..
“Chu tiểu tử, ngươi đứng lại đó cho ta!“.
“Lão nhân gia đại từ đại bi xin tha mạng...!“.
“Đứng lại!“.
...
Trong quá trình “thử kiếm” của Lăng Thanh Trúc, có một việc ngoài ý muốn đã xảy ra: Thanh đại bảo kiếm Thiên Tà đã không vâng lệnh nàng. Thời điểm nàng xách kiếm lao tới, tính dạy dỗ Chu Đại Trù thì kiếm linh Thiên Tà chợt phản kháng, tự động rời khỏi tay nàng mà trở lại với Chu Đại Trù.
Thoát qua một kiếp, Chu Đại Trù nào dám nấn ná đợi chờ, ngay tức khắc mang theo Thiên Tà vội vã chạy đi.
Chỉ là... hắn chạy sao cho thoát khỏi lòng bàn tay Lăng Thanh Trúc. Một kẻ tu vị mới vấn đỉnh hậu kỳ trong khi một người sớm đã đột phá chân nhân hậu kỳ, chênh lệch ấy thật chẳng cách nào khoả lấp được. Dẫu có Đại bảo kiếm Thiên Tà trợ giúp thì cũng như vậy thôi.
Đánh không lại, chạy chẳng xong, kết quả sau cùng đến người ngu cũng biết. Chu Đại Trù, hắn rốt cuộc vẫn bị sư phụ mình đánh đập, giáo huấn cho một trận. Đúng là... oan uổng lắm thay.
...
Cái cảnh gà bay chó chạy nọ diễn ra được một đỗi thì kết thúc. Đỉnh Trúc Kiếm lại trở về với vẻ thanh bình vốn có. Tiếp những ngày sau, sinh hoạt vẫn chả khác gì so với trước. Dường như đối với sự kiện Chu Đại Trù thành công lấy được bảo kiếm Thiên Tà chỉ là một việc bình thường lắm vậy.
Thế mới thấy con người trên đỉnh Trúc Kiếm, bọn họ thực rất chi bình dị.
...
Thiên nhân luận pháp kết thúc, sự kiện Kiếm Mộ cũng đã khép lại, những tưởng bây giờ mọi người sẽ rảnh rỗi hơn thì không, một vài người thậm chí còn bận bịu nhiều hơn trước. Ví như Lăng Thanh Trúc, ví như Cơ Thành Tử chẳng hạn.
Cách đây sáu năm, sau chuyện xảy ra ở Đa Bảo Hội, Lăng Thanh Trúc và Cơ Thành Tử đã có một cuộc đối thoại dài hơi. Trong cái đêm nọ, Lăng Thanh Trúc đã từng hướng sư huynh mình đề cập tới Ô Long Cốc, tới Trường Sinh Thụ... Vốn dĩ ban đầu, bởi e ngại đôi Kim Tước nọ nên nàng không có ý sẽ đi cướp đoạt cái gì, nhưng hiện tại thì khác. Vì lời hứa với Lăng Tiểu Ngư, nàng đã thay đổi quyết định. Gốc Trường Sinh Thụ kia, bằng mọi giá Lăng Thanh Trúc nàng phải lấy được.
Lẽ dĩ nhiên, trước khi chính thức triển khai hành động thì Lăng Thanh Trúc nàng cần chuẩn bị thật chu toàn nhất có thể. Kim Tước là linh chủng sót lại từ thời thượng cổ, nắm giữ sức mạnh to lớn, muốn đối phó cũng chẳng dễ dàng gì.
Theo tính toán của nàng, từ bây giờ cho tới lúc quả Trường Sinh chín chỉ còn khoảng một năm nữa. Nói cách khác, một năm - đó là thời hạn tối đa để nàng chuẩn bị. Tranh thủ là điều cần thiết. Bận bịu âu cũng là nên...
Lăng Thanh Trúc là vậy, đang cùng Cơ Thành Tử khẩn trương luyện chế trận pháp, tìm kiếm trợ lực, trong khi đó, đệ tử của nàng - Lăng Tiểu Ngư thì... Hắn cũng chả rỗi rãi gì.
Đừng hiểu lầm, chả dính dáng gì đến chuyện Trường Sinh Thụ kia đâu. Sở dĩ muộn phiền, hết thảy chỉ bởi vì một món nợ. Hắn từng thiếu, và người ta hiện đã bắt đầu tới đòi.
...
Đỉnh Trúc Kiếm, nơi hậu sơn.
Tương tự cách đây mấy hôm, Lăng Tiểu Ngư lúc này lại phải đang tiếp đón một vị khách không mời, và tất nhiên là cũng chẳng nguyện ý gặp. Nhưng, dù nguyện hay không thì cuối cùng hắn vẫn phải gặp. Chủ nợ đã tìm đến tận cửa rồi, Lăng Tiểu Ngư hắn còn biết trốn đi đâu?
“Lệ sư tỷ.” - Trong dạ có phần bất đắc dĩ, qua một hồi nhìn nhau trong im lặng, Lăng Tiểu Ngư rốt cuộc cũng chủ động lên tiếng - “Sư tỷ đến tìm đệ... có việc gì vậy?“.
“Không có chuyện thì không thể tìm ngươi?“.
Thái độ chả lấy gì làm thân thiện, Lệ Thắng Nam tiếp lời: “Thế nào? Không hoan nghênh ta? Rất chán ghét?“.
Lăng Tiểu Ngư vội lắc đầu: “Không có. Đệ... đệ không phải ý đó...“.
“Thế ý ngươi là gì?“.
“Đệ...“.
Lăng Tiểu Ngư chừng muốn nói, nhưng cuối cùng lại chẳng thể nói được trọn câu, chỉ biết cúi đầu tránh né.
Liếc xem bộ dạng ấy của hắn, Lệ Thắng Nam không hiểu sao chợt cảm thấy trong lòng có chút gì đó thư thái, nhẹ nhõm. Nét mặt dịu đi, nàng đột nhiên hỏi: “Ta nghe Tiểu Ngọc nói mọi chuyện ngươi làm đều là vì Yến cô cô của mình?“.
Yến cô cô?
Lăng Tiểu Ngư ngước mặt nhìn lên, trong đầu thầm tự nghi vấn.
Cái này cũng chẳng thể trách hắn. Ai bảo ai kia tóm lược quá làm gì.
“Mọi chuyện ngươi làm”, nhưng đấy là chuyện gì mới được chứ?
“Rốt cuộc là Tiểu Ngọc đã nói gì với nàng ấy nhỉ...“.
Trong lúc Lăng Tiểu Ngư còn đang mải nghi hoặc thì ở nơi đối diện, Lệ Thắng Nam cũng tự hiểu mà bổ sung rõ ràng:
“Hừm... Ta nghe nói sở dĩ mấy năm qua ngươi nỗ lực ngày đêm tu luyện, muốn tiến vào tốp năm ở kỳ Đại hội Thiên nhân luận pháp vừa rồi, tất cả đều vì mục đích hoàn thành lời giao ước với Lăng sư bá, cầu sư bá ra tay giúp cô cô của mình kéo dài thọ mệnh?“.
Ra là việc này.
Đã hiểu ra, Lăng Tiểu Ngư gật đầu xác nhận: “Ừm“.
...
Lệ Thắng Nam cố đợi thêm một lúc để xem Lăng Tiểu Ngư có nói gì nữa không, nhưng kết quả... Hắn đúng là chả nói gì nữa thật.
“Đúng là tên ngốc...“.
Buột miệng thốt ra một câu, Lệ Thắng Nam đành chủ động dẫn dắt: “Ngươi không cảm thấy việc làm của mình rất ngu ngốc ư?“.
“Chỉ vì muốn tiến vào tốp năm, muốn hoàn thành lời giao ước kia mà ngay đến cốt nguyên ngươi cũng đem ra thiêu đốt... Ngươi lẽ nào không sợ căn cơ bị hủy, cả đời vô pháp tiến nhập cảnh giới chân nhân?“.
“Đệ... Lúc đó đệ đâu có nghĩ được nhiều như vậy. Đệ chỉ muốn Yến cô cô sống lâu hơn một chút, có vậy thì đệ mới...“.
Quay mặt đi, Lăng Tiểu Ngư chuyển mắt nhìn phương vị xa xăm, giọng trầm đi hẳn: “Sư tỷ có lẽ không biết. Thời điểm đệ vừa sinh ra thì mẫu thân liền qua đời. Thậm chí đến diện mạo người đệ còn chưa kịp lưu giữ... Rồi chẳng bao lâu sau, phụ thân đệ bởi quá thương nhớ mẫu thân nên cũng lâm trọng bệnh, nhắm mắt xuôi tay...“.
“Kể từ đó, đệ chỉ còn lại mỗi một mình Yến cô cô là người thân duy nhất. Tỷ biết không, Yến cô cô thương đệ lắm. Người luôn dành cho đệ những gì tốt nhất; vì muốn toàn tâm toàn ý lo cho đệ, người thậm chí đã chẳng màng tình duyên, để mặc thanh xuân của chính mình trôi qua...“.
“... Năm đệ lên sáu, một lần nữa, vì không đành nhìn đệ yểu mệnh, chỉ sống thêm được mười năm đã phải lìa bỏ trần thế, người nén đau để đệ theo sư phụ lên núi tu tiên luyện đạo, dẫu lòng chưa bao giờ muốn thế“.
“Mười sáu năm đệ tu hành trên núi cũng là mười sáu năm Yến cô cô mỏi mắt ngóng trông chốn cô thôn. Người vẫn ở vậy, chỉ một mình, vào ra một bóng...“.
Lăng Tiểu Ngư dừng trong giây lát để bình ổn tâm tình, chừng quay lại thì chốt: “Lệ sư tỷ, Yến cô cô đã hi sinh cho đệ rất nhiều. Đệ chỉ muốn được ở cạnh người, sớm hôm chăm sóc cho người, giống như người đã từng chăm sóc cho đệ. Đệ chỉ muốn cô cô có thể sống lâu thêm một chút...“.
...
Lệ Thắng Nam nghe rõ nhưng qua cả buổi cũng chưa thấy hồi âm. Không phải nàng không muốn nói mà là... nàng nói không được. Cổ họng nàng, nó giống như đang vướng mắc thứ gì đó. Nghèn nghẹn.
Nối gót Lăng Tiểu Ngư ban nãy, nàng quay mặt sang hướng khác để tránh cho ai kia nhìn ra sự xúc động đang trỗi lên trong lòng.
Hít sâu một hơi, Lệ Thắng Nam nói lời hờn dỗi: “Ngươi kể lể cái gì chứ? Từ này giờ ta cũng đâu có hỏi ngươi mấy chuyện đó“.
“Sư tỷ, đệ... Đệ chỉ muốn sư tỷ hiểu“.
“Tại sao? Đó là chuyện riêng của ngươi kia mà. Chúng ta cũng đâu phải...“.
Nói tới đó, Lệ Thắng Nam chẳng biết sao lại đột nhiên nhớ đến đoạn ký ức ở Ngũ Kiếm Đài, cái tràng cảnh thân mật nọ. Khuôn mặt hồng lên trông thấy, nàng vô cớ mắng người: “Đồ thần kinh“.
...
“Chà...“.
Giữa lúc Lệ Thắng Nam và Lăng Tiểu Ngư đang trong cảnh “kẻ hờn trách, người nghi hoặc” thì tại một bụi rậm gần đấy, một thanh âm tặc lưỡi khe khẽ cất lên.
“Chậc chậc... Vị Lệ sư tỷ này thật là, bản thân rõ ràng xúc động lại đi hờn dỗi với Tiểu Ngư. Tâm của nữ nhân đúng là khó hiểu“.
“Hừm...“.
Gần như tức thì, Chu Đại Trù vừa nói xong thì ngay bên cạnh, Mộng Kiều liền phản ứng: “Đại Trù, ta cũng là nữ nhân đấy“.
“À, cái đó...“.
Chu Đại Trù cười giả lả: “Tứ sư tỷ, tỷ và Lệ sư tỷ, hai người không giống nhau a. Lệ sư tỷ đâu có được thành thật, ngoan hiền, người gặp người mến như tứ sư tỷ chứ“.
“Bớt nói nhảm đi“.