...
“Ly sư muội, muội nói Lăng sư huynh có phải rất lợi hại hay không? Năm nay huynh ấy chỉ mới có hai mươi hai tuổi thôi a“.
“Đó là tất nhiên“.
Người được gọi Ly sư muội nhanh chóng tiếp lời: “Mặc dù tư chất của Lăng sư huynh không được cao, chỉ là trung phẩm mộc hệ linh căn, thế nhưng tốc độ tu hành của huynh ấy so với bậc thiên tài sở hữu cực phẩm linh căn còn muốn nhỉnh hơn vài phần. Đủ thấy ngộ tính của Lăng sư huynh là cỡ nào đáng sợ“.
“Ngộ tính của Lăng sư huynh cực cao, đó là điều chẳng cần bàn cãi. Tuy nhiên, để đạt tới thành tựu như hiện nay, trừ ngộ tính ra thì sự kiên trì nỗ lực của sư huynh thiết nghĩ mới càng thêm đáng khâm phục“.
“Lương sư tỷ nói không sai“.
Cô gái ban nãy - người đã hỏi nữ tử họ Ly - gật gù: “Muội có nghe Dĩnh sư tỷ bảo suốt mấy năm vừa qua, vì chuẩn bị cho kỳ Đại hội Thiên nhân luận pháp, Lăng sư huynh mỗi ngày đều lui tới Phị Tinh Đới Nguyệt Động để tu tập. Mà cổ động kia, theo lời kể của Dĩnh sư tỷ thì áp lực nghiền ép bên trong rất kinh khủng, người thường khó lòng chịu đựng nổi. Hơn hai ngàn năm qua, chỉ có mỗi một mình Lăng sư huynh là có thể kiên trì được trong thời gian dài tới vậy...“.
“Chưa hết đâu. Dĩnh sư tỷ còn cho muội biết ngoài áp lực nghiền ép ở Phị Tinh Đới Nguyệt Động ra thì Lăng sư huynh cũng từng ngâm mình trong những loại nước thuốc rất đáng sợ. Những loại nước thuốc này, chúng sẽ khiến cho người ngâm đau đớn khôn cùng, cảm giác so với bị xẻ thịt róc xương còn muốn kinh khủng hơn nhiều“.
“Chuyện đó muội cũng nghe Lâm sư huynh kể rồi.” - Nữ tử họ Ly chen vào - “Huynh ấy còn lấy tính mạng ra đảm bảo đó là sự thật mười mươi“.
“Lẽ nào còn có thể giả?“.
Lương Ngọc - người lớn tuổi nhất trong nhóm - nói với cái nhìn xa xăm: “Thành tựu của Lăng sư huynh không phải tự nhiên mà đến, tất cả đều là thành quả của sự nỗ lực kinh người. Kỳ tích huynh ấy tạo nên, trừ ngộ tính thì ý chí kiên định cũng rất quan trọng. Huynh ấy chính là tấm gương để chúng ta học hỏi...“.
“Hì hì...“.
Đứng kế bên, nữ tử họ Ly ngó thấy sư tỷ mình có biểu hiện khác lạ, mắt nhìn xa xăm như vậy thì không khỏi lên tiếng trêu đùa: “Lương sư tỷ, thế nào? Sư tỷ có phải là động tâm rồi không?“.
Lương Ngọc nghe xong liền quay sang trách cứ: “Ăn nói linh tinh!“.
“Đâu có linh tinh.” - Nữ tử họ Ly chẳng cho là đúng - “Lương sư tỷ, mặt tỷ đỏ lên rồi đây này. Sư tỷ rõ ràng là có ý với người ta...“.
“Không có! Ta chỉ là... chỉ là khâm phục ý chí phi thường của Lăng sư huynh thôi“.
“Trước khâm phục, sau thì ái mộ phải không? Hì hì...“.
“Ly sư muội, muội... Hứ, ta không nói chuyện với muội nữa!“.
“Lương sư tỷ! Tỷ đừng chạy a! Nếu không động tâm thì sao phải chạy đâu này?!“.
...
Mấy lời của nữ tử họ Ly, tuy xuất phát từ ý tứ trêu đùa nhưng xét kỹ bên trong, nhận định của nàng thực cũng không phải vô căn cứ. Lăng Tiểu Ngư hôm nay đã khác xa Lăng Tiểu Ngư của ngày xưa, được người ái mộ âu rất bình thường.
Đúng là trong thế hệ trẻ hiện nay của Thiên Kiếm Môn, người đứng đầu, được ngưỡng vọng nhất vẫn là hai đại thiên kiêu Tô Đông Vũ và Dương Tiểu Ngọc, nhưng bọn họ ở quá xa tầm với, khiến cho người ta có cảm giác chỉ có thể nhìn mà không thể chạm. Trong khi đó, Lăng Tiểu Ngư lại khác...
Hắn xuất thân từ chốn cô thôn, tư chất trung đẳng, vốn là một kẻ bình phàm. Thái độ sống của hắn cũng là như vậy, trước nay đều rất biết an phận thủ thường. Nói cách khác, hắn rất tương đồng với đại đa số môn nhân, những đệ tử thuộc tầng lớp bên dưới. Chính sự tương đồng ấy nên các đệ tử nội môn và ngoại môn mới cảm thấy hắn gần gũi, mới dành nhiều thiện cảm hơn cho hắn...
Theo khía cạnh nào đó thì Lăng Tiểu Ngư chính là hình ảnh phản chiếu của tầng lớp đệ tử cấp dưới. Hắn đại biểu cho họ. Duy nhất khác biệt là hắn có ý chí kiên cường hơn, có ngộ tính cao hơn, và... tất nhiên là cũng may mắn hơn.
Thân phận chân truyền đệ tử, thiết nghĩ nó đã đem tới không ít quyền lợi cho Lăng Tiểu Ngư hắn.
Trước đây, cũng chính bởi sự “bất công” này mà có nhiều người trong lớp đệ tử nội môn - ngoại môn đã sinh lòng ganh ghét đối với Lăng Tiểu Ngư. Bọn họ chẳng xem trọng hắn như những vị chân truyền khác. Nhưng, giờ thì khác rồi. Bất kể là ganh ghét hay khinh thị thì hết thảy đều đã tan thành mây khói. Mà cho dù còn, tin tưởng con số cũng nhỏ nhoi không đáng nhắc.