“Sư phụ đừng a!“.
Cùng thời điểm khuôn mặt Lăng Tiểu Ngư phải nếm chịu cú đấm thứ tư thì từ ngoài cửa phòng, một tiếng hô hoán cất lên. Chủ nhân chả ai xa lạ, đích xác nữ tiên gia đã vừa rời đi ban nãy.
Bằng tốc độ cực nhanh, chỉ chớp mắt nàng đã liền có mặt bên trong căn phòng, dùng tay đỡ lấy Lăng Tiểu Ngư đang sắp ngã xuống. Trông thấy khuôn mặt nó bắt đầu sưng phù, quanh mũi vương đọng vết máu, hai mắt lại lim dim lờ đờ thì dạ nàng bỗng chợt xót xa: “Tiểu Ngư! Tiểu Ngư! Đệ sao rồi...“.
Nằm trong lòng nữ tiên gia, mũi ngửi được mùi hương thoang thoảng, tai nghe được thanh âm lo lắng của nàng, Lăng Tiểu Ngư cố đem mắt mở ra, rồi gượng dậy.
“Thần tiên tỷ tỷ...“.
“Ừ, tỷ đây! Tiểu Ngư, đệ cảm thấy trong người ra sao? Có đau chỗ nào không?“.
Đau? Lăng Tiểu Ngư mới đầu còn chưa để ý, nhưng là bây giờ, sau khi nghe nữ tiên gia nhắc đến thì liền cảm nhận được ngay. Chiếc mũi, hai má, cái trán, rồi thêm cả cái mông nữa, hầu như tất cả đều đang ê ẩm đau nhức. Nhớ tới nguyên do, nó bất giác sụt sùi.
Kiên cường mấy thì xét cho cùng Lăng Tiểu Ngư nó vẫn chỉ là một đứa bé sáu tuổi, trước sau liên tục bị người ức hiếp, đánh đập, uất ức thương cảm làm sao chẳng có?
Ấy vậy mà kẻ đã ra tay đánh nó, đối phương lại không hề áy náy ăn năn một tí nào. Trái với dáng vẻ quan tâm, lo lắng của nữ tiên gia vừa mới trở về, cô bé liếc nhìn Lăng Tiểu Ngư hiện đã rươm rướm nước mắt, bĩu môi: “Mới đánh có mấy cái đã khóc rồi...“.
“Thần tiên tỷ tỷ...“.
Bị “hung thủ” khinh bỉ, Lăng Tiểu Ngư càng thêm nghẹn khuất, hướng nữ tiên gia kêu gọi, thần tình rất đỗi trông mong.
Nó đây là muốn nhờ nữ tiên gia giúp mình đòi lại công đạo. Khi nãy, do bất ngờ bị đánh, tâm trí hơi loạn nên nó đã không hề nghe được thanh âm hô hoán “sư phụ” của nàng. Nói cách khác, đến giờ nó vẫn còn chưa biết kẻ đã ra tay đánh mình vốn chả phải “cô bé” cái gì.
Có điều, sự u mê này rất nhanh đã liền sáng tỏ.
Tay ôm Lăng Tiểu Ngư, nữ tiên gia quay sang nhìn “cô bé” mặc tử y, muốn trách lại không dám trách, chỉ đành bày ra gương mặt nhăn nhó mà rằng: “Sư phụ, người tại sao lại xuất thủ với Tiểu Ngư? Đệ ấy mới chỉ là một đứa trẻ...“.
“Nó nhỏ là việc của nó, ta đánh là chuyện của ta, có can hệ gì đâu“.
Nhận được câu trả lời có phần vô sỉ nọ, nữ tiên gia âm thầm cắn môi: “Nhưng mà sư phụ người là đại nhân, thân phận cao vời, ra tay với một đứa bé thì quá khó coi“.
“Mộng Kiều, ngươi cũng không thể nói như vậy được.”
“Cô bé” mặc tử y, cũng chính là Lăng Thanh Trúc - sư phụ của nữ tiên gia Mộng Kiều, đồng thời là phong chủ Trúc Kiếm Phong - chẳng cho là đúng. Nàng dùng ngón tay bé xíu chỉ vào mình, biện minh: “Ngươi nhìn ta xem, có cao hơn tiểu tử nó bao nhiêu đâu? Lúc trước ta có thể là đại nhân thật, nhưng còn bây giờ thì ta đây chỉ là “tiểu nhân” thôi a“.
Bản thân đã nói tới như vậy rồi mà sư phụ vẫn mặt dày mày dạn, nghiễm nhiên tự cho mình phải, nữ tiên gia Mộng Kiều đành bất lực câm nín.
Nàng còn biết làm gì hơn đây? Vị sư phụ kia của nàng xưa giờ đều luôn là cổ quái như vậy, ngay đến chưởng môn và các vị phong chủ khác còn nhiều phen đau đầu, nghẹn khuất thì Mộng Kiều nàng đây lại tính gì?
Một chút kháng nghị vừa loé lên đã chóng lụi tàn, Mộng Kiều quay mặt đi, lấy từ túi trữ vật ra một lọ thuốc nhỏ rồi đem thoa lên mặt đứa trẻ đáng thương hiện còn đang ngơ ngác nằm ở trong lòng.
Một lúc sau...
Lăng Tiểu Ngư đã lấy lại phần nào bình tĩnh, không còn ngây người như trước nữa. Dù vậy, trong đầu nó, khúc mắc thì vẫn cứ vấn vương như cũ. Nó chưa thể tiếp nhận được. Thân phận cao vời của “cô bé” mặc tử y kia thực là quá khác xa so với diện mạo rồi.
Đứng sát bên chân Mộng Kiều, nó nhẹ kéo vạt áo nàng, hỏi nhỏ: “Thần tiên tỷ tỷ, đó thật là thần tiên sư phụ sao?“.
Mộng Kiều khẽ liếc nhìn một thân tử y đang ngồi trầm ngâm trên ghế, đáp lại: “Tiểu Ngư, là sư phụ tỷ đấy“.
“Nhưng mà... thần tiên sư phụ sao lại nhỏ như vậy?“.
Lăng Tiểu Ngư nó thật tình là không hiểu được. Vốn trong suy nghĩ của nó, thần tiên sư phụ phải có dáng vẻ tiên phong đạo cốt, phiêu dật xuất trần, tuổi tác nếu chẳng là lão nhân tóc bạc thì chí ít cũng ngang ngửa Dương đại thúc hoặc Dương đại thẩm. Vậy mà thực tế...
Vị thần tiên sư phụ này chỉ cao hơn nó một gang tay, mặt thì non choẹt, nói năng lại ngang ngược, còn tùy tiện đánh người...
Đây chính là lão tiên gia đạo thuật cao thâm đó ư?
Lăng Tiểu Ngư thủy chung vẫn vô phương tiếp nhận.
Ngặt nỗi, nó không nguyện thì lại thế nào? Ở đây, Trúc Kiếm Phong này, kẻ có quyền định đoạt vốn đâu phải nó. Lăng Thanh Trúc - người đã ra tay hành hung nó - mới là chủ nhân chân chính.
An vị trên chiếc ghế mà chân còn cao hơn cả chân mình một đoạn, Lăng Thanh Trúc hé môi, nói: “Tiểu tử ngươi thì biết cái gì. Đạo thuật tiên gia há là thứ ngươi có thể tưởng tượng ra đến?“.
“Hình dáng của ta đây là bởi do tu luyện đạo thuật, hiện đang trong giai đoạn cải lão hoàn đồng nên mới như vầy, hiểu chưa?“.
Lăng Tiểu Ngư nghe xong, thành thật lắc đầu: “Chưa hiểu“.
Đối với câu trả lời quá đỗi thành thật này của Lăng Tiểu Ngư nó, Lăng Thanh Trúc liền trợn mắt, doạ cho nó phải nép mình vào đôi chân thon dài của Mộng Kiều.
“Sư phụ, Tiểu Ngư vẫn còn nhỏ...“.
Trước sự bênh vực của đồ nhi, Lăng Thanh Trúc hừ khẽ một tiếng. Nàng tạm cho qua, sắc mặt dần hoà hoãn lại.
“Mộng Kiều, những lời ngươi vừa mới kể, toàn bộ đều là sự thật chứ?“.
“Bẩm sư phụ, đệ tử tuyệt không dám có nửa câu lừa dối“.
Mộng Kiều thoáng cúi nhìn đứa trẻ đang còn bám víu chân mình, ngẩng lên thì tiếp: “Sư phụ, gia cảnh của Tiểu Ngư đệ thực rất đáng thương. Phụ mẫu sớm mất, nay thân nhân duy nhất là cô cô của mình lại bỗng mắc bệnh trầm kha... Sư phụ, cầu xin người rủ lòng từ bi ra tay cứu chữa“.
Lăng Thanh Trúc chưa vội hồi âm. Thay vì trả lời đệ tử của mình thì nàng dời mắt ngó qua Lăng Tiểu Ngư: “Tiểu tử, lý do ngươi lên núi không phải là để cầu xin ta ư? Từ nãy giờ ta vẫn chưa thấy ngươi có hành động gì gọi là cầu xin hết a“.
Lăng Tiểu Ngư nghe Lăng Thanh Trúc nói vậy thì cõi lòng khó nghĩ, ngước lên nhìn Mộng Kiều, thấy nàng gật đầu ra hiệu bảo làm theo, lúc này mới chịu buông tay thôi bám víu. Nó đứng đấy, cúi mặt thầm nghĩ: “Mặc dù thần tiên sư phụ rất nhỏ, chỉ cao hơn ta một cái đầu nhưng cũng là thần tiên sư phụ. Thần tiên tỷ tỷ cũng đã xác nhận rồi...“.
“Yến cô cô ở dưới núi còn đang chờ cứu chữa. Ta không được làm thần tiên sư phụ tức giận, phải cầu dược trước...“.
Nội tâm đã thông suốt, Lăng Tiểu Ngư tạm gạt đi vướng mắc, khụy gối quỳ xuống, dập đầu cầu xin: “Thần tiên sư phụ, Yến cô cô con bệnh tình rất nặng. Tiểu Ngư khẩn xin thần tiên sư phụ hãy cứu Yến cô cô con...“.
Như sợ còn chưa đủ, nó bồi thêm: “Thần tiên sư phụ, người cứu Yến cô cô con đi. Chỉ cần người cứu Yến cô cô thì Tiểu Ngư sẽ để cho người đánh, tuyệt đối sẽ không đánh lại đâu“.
“Khì...“.
Trên ghế cao, Lăng Thanh Trúc nghe qua mấy lời vụng dại chân thành ấy thì nhất thời khó nhịn hé môi bật cười. Mặt nồng đậm tiếu ý, nàng hỏi: “Tiểu tử, ngươi chắc chứ? Ta muốn đánh bao nhiêu cũng được?“.
“Vâ...“.
Lăng Tiểu Ngư vốn định đáp “Vâng”, nhưng nghĩ lại tình cảnh ban nãy, nhớ đến bốn cú đấm kia thì liền đem lời muốn nói nuốt ngược trở vào. Lực đạo của mấy cú đấm mà nó đã nếm qua... thật là lớn lắm.
Bộ dạng e ngại, Lăng Tiểu Ngư nuốt xuống một ngụm nước bọt, rụt đầu nói: “Thần tiên sư phụ, hay là thần tiên sư phụ đánh vài cái thôi được không?“.
Cố nhịn cười, Lăng Thanh Trúc làm mặt lạnh: “Sao? Ngươi cho ta đánh nhưng lại đặt ra giới hạn?“.
“Thần tiên sư phụ, Tiểu Ngư...“.
“Đừng nhiều lời.” - Lăng Thanh Trúc vung tay cắt ngang - “Tiểu tử ngươi nếu muốn ta cứu người thì phải chấp nhận hi sinh, để ta đánh đập thoả thích. Dù sao ta trông mặt tiểu tử ngươi cũng rất khó ưa, đánh rất có cảm giác“.
Chứng kiến đối phương một bộ hung ác, Lăng Tiểu Ngư hơi sợ, lần thứ hai ngước nhìn Mộng Kiều.
“Thần tiên tỷ tỷ...“.
Được nó cầu cứu, Mộng Kiều bất nhẫn, lấy can đảm lên tiếng: “Sư phụ...“.
“Mộng Kiều, không phải chuyện của ngươi“.
Thế là xong, lời chưa kịp ra khỏi miệng đành phải đem nuốt ngược trở vào. Mộng Kiều, nàng không giúp được. Định đoạt của ân sư, Mộng Kiều nàng thân là đệ tử, làm sao dám trái?
“Sư phụ sao lại như thế chứ... Tiểu Ngư chỉ là một đứa bé, vậy mà sư phụ lại còn làm khó dễ...“.
“Đường đường là phong chủ Trúc Kiếm Phong, thân phận cao vời, sư phụ cư xử như vầy lẽ nào không thấy khó coi...“.
Đối với sư phụ mình, Mộng Kiều thật tình là vô pháp lý giải. Nàng chẳng tài nào hiểu nổi tại sao một bậc trưởng bối đạo hạnh cao thâm, tuổi tác đã tính bằng hàng thế kỷ như sư phụ mà bản tính lại “tục” đến thế kia.
“Vô sỉ”, hai chữ này đôi khi thậm chí còn chưa đủ để hình dung về sư phụ nàng đấy.