Tiên Môn

Chương 546: Chương 546: Cực âm chi thủy




“Tôn Thi Hàn ngươi muốn hay không thì liên quan gì tới ta?“.

Lăng Tiểu Ngư hờ hững nói, nói xong lập tức mang theo Tôn Thi Hàn lao thẳng xuống vực sâu.

“A a a...!!“.

...

Tôn Thi Hàn đã la rất lớn, nhưng cũng không được bao lâu thì liền dừng lại. Đáy vực, Tôn Thi Hàn nàng chạm tới rồi.

“Tôn Thi Hàn, ta đang có một thắc mắc.” Sau khi buông nữ nhân trong lòng mình ra, Lăng Tiểu Ngư chợt nói: “Với lá gan bé như thế, rốt cuộc làm sao mà ngươi có thể leo lên làm cung chủ Tuyết Linh Cung được vậy?“.

Tôn Thi Hàn xấu hổ cúi đầu. Biết là người ta đang chế giễu mình đấy, nhưng phản bác thì lại không được. Kể từ lúc tiến nhập Quỷ Lâm, đi tới Quỷ Vực này, biểu hiện của Tôn Thi Hàn nàng quả đúng có chút...

“Tôn Thi Hàn ta rốt cuộc là bị làm sao vậy chứ?“.

Tôn Thi Hàn, nàng cũng không hiểu được. Nhớ lúc trước, Tôn Thi Hàn nàng vốn dĩ là một nữ nhân rất mạnh mẽ, trong cung ngoài cung, hầu như đối diện với bất cứ chuyện gì thì nàng đều chưa bao giờ tỏ ra khiếp hãi.

Là bởi Quỷ Lâm này quá đáng sợ ư? Trong quá khứ, địch nhân cường đại, trận chiến sinh tử, nàng há lại chưa từng trải qua...

“Đi thôi.” Chẳng thấy đối phương nói năng gì, Lăng Tiểu Ngư cũng thôi không dây dưa nữa. Hắn xoay người, hướng phía nam Quỷ Vực bước đi.

Còn lại đằng sau, Tôn Thi Hàn cũng nhanh chóng thu xếp tâm tình, rồi nối gót bước theo.

Ở đây là Quỷ Vực - nơi hung hiểm nhất của Quỷ Lâm. Cách Lăng Tiểu Ngư quá xa mà nói... không tốt lắm đâu.

...

Mặc dù có một thần nhân bên cạnh nhưng dọc đường đi Tôn Thi Hàn vẫn rất chú tâm quan sát xung quanh, bộ dáng khá là thận trọng. Có điều là sự thận trọng này của nàng, nó hình như đã thừa thải mất rồi. Bởi lẽ kể từ khi nàng đặt chân xuống Quỷ Vực cho tới khi đi đến nơi cần đến, nàng vẫn chưa nhìn thấy thêm một u linh quỷ vật nào nữa cả. Loại cao, loại thấp đều không thấy.

“Hẳn là Hôi Diện đã âm thầm xuất ra thủ đoạn nào đó.” Trong đầu mình, Tôn Thi Hàn thầm nghĩ. Nàng thật sự rất bội phục năng lực thần nhân của Lăng Tiểu Ngư hắn.

Ánh mắt ngưỡng mộ kia, một giây trước Lăng Tiểu Ngư chưa thấy, nhưng giờ thì đã thấy. Dù vậy, hắn chẳng buồn lưu tâm.

“Chúng ta đến rồi.” - Hắn nói - “Thứ mà ngươi cần hiện chính là đang nằm bên dưới cái hồ này“.

Thần sắc bình thường trở lại, Tôn Thi Hàn bước thêm vài bước. Đứng cạnh Lăng Tiểu Ngư, nàng cúi xem hồ nước trước mặt.

Hồ này tính ra cũng không lớn, rộng vài mươi thước bất quá. Bên trong hồ, nước có màu đen, bốc lên một mùi hôi tanh khó ngửi. Càng kỳ lạ hơn nữa là khi sử dụng thần thức tra xét, Tôn Thi Hàn nàng vậy mà lại vô pháp xuyên qua được.

“Chuyện này...” - Tôn Thi Hàn nhíu mày - “Âm khí kinh khủng như vậy...“.

“Đó là dĩ nhiên“.

Lăng Tiểu Ngư tiếp lời: “Tuy ta không biết cụ thể thế nào, nhưng theo như những gì đã tra xét được, ta tự tin khẳng định Quỷ Vực này từng là một bãi chiến trường. Tại đây, một trận đại chiến đã nổ ra, cao thủ ngã xuống có rất nhiều. Vô số thi hài hiện đang ẩn sâu bên dưới những lớp đất đá này“.

“Ngươi thấy cái hồ này chứ? Nước ở bên trong chính là âm thủy. Lần trước tới đây ta đã dùng chút thủ đoạn đem đại lượng âm khí hội tụ về đây“.

Nghe tới đó, Tôn Thi Hàn không khỏi thắc mắc: “Hôi Diện, ngươi đem âm khí hội tụ như vầy rồi rời đi, rủi có kẻ nào thừa cơ thu lấy... Dù sao ở đây quỷ vật cũng nhiều“.

“Thừa cơ thu lấy?” - Lăng Tiểu Ngư nhếch môi, giọng hàm ý - “Ta e bọn chúng có muốn lấy cũng không được“.

Tâm khẽ động, Tôn Thi Hàn thử đoán: “Hôi Diện, ngươi đã giăng cấm chế chỗ này?“.

Trái với suy đoán của Tôn Thi Hàn, Lăng Tiểu Ngư lắc đầu: “Ở đây chẳng có cấm chế nào cả“.

Không có cấm chế? Tôn Thi Hàn càng thêm nghi hoặc.

Dường như cũng không muốn để nàng khó nghĩ, bên cạnh, Lăng Tiểu Ngư giải thích luôn. Hắn nhìn xuống hồ nước đen ngòm trước mặt, nói:

“Tôn Thi Hàn, ngươi cho tại sao âm khí hội tụ về đây lại nhiều như vậy?“.

“Thật ra ở trong hồ này, âm thủy được hình thành không chỉ có mỗi âm khí từ sáu phương đông, tây, nam, bắc, phương trên và phương dưới của Quỷ Vực. Một phần khác, ta chính là thu lấy từ chính những u linh quỷ vật mà ngươi vừa nhắc“.

Tôn Thi Hàn trố mắt. Nàng bị làm cho ngạc nhiên đấy.

“Bảo sao suốt cả quãng đường lại không thấy một bóng u linh quỷ vật nào, thì ra đều đã bị hắn bắt giết hết rồi...“.

Tôn Thi Hàn vô thức nuốt xuống ngụm nước bọt, theo phản xạ lần nữa cúi nhìn hồ nước đen ngòm trước mặt.

Đây chính là “thứ” mà Lăng Tiểu Ngư đã nói sẽ cho nàng dùng. Nhưng, dùng như thế nào đây? Không phải đem nàng quẳng vào bên trong, bắt nàng ở giữa mớ hôi tanh nồng nặc chứa đầy thịt da xương cốt u linh quỷ vật này mà hấp thụ đấy chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.