Tiên Môn

Chương 111: Chương 111: Đại Giới




Vì cái gì? Vì cái gì chứ?!

Lăng Tiểu Ngư kia là ai? Bất quá một tên linh căn trung phẩm, một kẻ tư chất bình phàm mà thôi!

Tại sao tất cả đều yêu mến hắn như vậy?!

Đồng môn của hắn, sư phụ của hắn, thậm chí cả bậc thiêu kiêu kinh tài tuyệt diễm, vị nữ thần trong lòng chúng đệ tử là Dương Tiểu Ngọc của Mặc Kiếm Phong cũng...

Lăng Tiểu Ngư thì có gì tốt? Bì được với Tô Đông Vũ hắn sao?!

Tô Đông Vũ, hắn thật là không vui một chút nào. Đáng ra, cảm giác của hắn phải khác hoàn toàn thế này mới đúng. Đáng ra, trên đài cao kia, Tô Đông Vũ hắn sẽ cùng Dương Tiểu Ngọc phân tranh cao thấp, Đại bảo kiếm Toái Vũ của hắn sẽ đả bại nàng. Khi đó hắn sẽ nói cho nàng biết ai mới là thiên kiêu chân chính, ai mới xứng đáng với Dương Tiểu Ngọc nàng...

Tất cả vinh vang đều sẽ là của hắn. Vị trí người đứng đầu thế hệ trẻ của tông môn như cũ vẫn sẽ là của hắn. “Tô Đông Vũ”, cân lượng ba chữ ấy sẽ càng được củng cố, xem trọng.

Nhưng bây giờ thì...

Vị trí quán quân đúng vẫn dành cho Tô Đông Vũ hắn, nhưng thực sự khiến mọi người chú mục, khắc ghi lại là một kẻ khác. “Lăng Tiểu Ngư”, đấy mới là cái tên đã và đang tồn đọng trong tâm trí của những đệ tử, của các bậc trưởng bối.

Quán quân ư?

Sau khi cả Chu Đại Trù lẫn Dương Tiểu Ngọc đều lên tiếng từ bỏ thì cái ngôi vị quán quân này cũng trở nên vô nghĩa rồi. Tiếp nhận nó chỉ tổ càng biến Tô Đông Vũ hắn thành trò hề mà thôi.

Vị trí đó, Tô Đông Vũ hắn đâu có giành được. Là người khác “tặng cho” đấy chứ.

Quán quân? Quán quân như vậy thì quán quân làm gì?! Nó chả có một tí vinh quang nào hết!

“Tất cả đều chỉ vì Lăng Tiểu Ngư...“.

Dạ âm thầm nảy sinh ác niệm, Tô Đông Vũ hướng nhìn Trúc Kiếm Phong phía xa xa, hai mắt thật lâu cũng không chớp lấy một lần...

...

Trước hôm nay, Tô Đông Vũ vốn vẫn rất khinh thị Lăng Tiểu Ngư. Trong mắt hắn, Lăng Tiểu Ngư căn bản chẳng có tư cách xếp cùng danh phận chân truyền đệ tử với mình. Đối với một kẻ tầm thường như thế, đáng lý ra Tô Đông Vũ sẽ không bận tâm làm chi cho mệt. Nhưng vì Dương Tiểu Ngọc đã thẳng thừng từ chối hắn trong khi lại dành nhiều tình cảm cho Lăng Tiểu Ngư nên hắn mới bắt đầu dụng chút tâm tư để tính toán.

Nắm bắt hành vi bất minh, dựa vào nó, Tô Đông Vũ đã khống chế Lưu Cảnh Thiên, yêu cầu vị sư đệ này phải đánh cho Lăng Tiểu Ngư thừa sống thiếu chết, thậm chí phế hẳn hòng đả kích Dương Tiểu Ngọc, buộc nàng phải suy nghĩ lại.

Những tưởng mọi thứ sẽ rất dễ dàng, ngờ đâu...

Lăng Tiểu Ngư kia chẳng yếu nhược giống với nhận định của hắn một chút nào. Đối phương đã liên tiếp đưa đến cho hắn những bất ngờ, làm hắn động dung kinh ngạc, tất nhiên tức giận càng nhiều hơn. Tại một khoảnh khắc ngắn ngủi thoáng qua, Tô Đông Vũ hắn đã cảm thấy bị uy hiếp...

Không như trước, khi Thiên nhân luận pháp chưa diễn ra, giờ đây Tô Đông Vũ đã có một cái nhìn khác về Lăng Tiểu Ngư. Hắn quyết định sẽ chính thức “lưu tâm” đến vị sư đệ này.

Kể từ hôm nay, hắn để ý Lăng Tiểu Ngư sẽ không đơn thuần chỉ bởi vì mối quan hệ thân thiết với Dương Tiểu Ngọc nữa. Hắn để ý... là vì chính bản thân Lăng Tiểu Ngư - kẻ đã che mờ vầng hào quang của hắn tại đại hội năm nay.

...

...

Tại một góc khác...

Đối lập với bộ dạng âm trầm của Tô Đông Vũ, hiện giờ Lăng Tiểu Ngư - đối tượng bị oán độc và mưu tính - lại khá an nhiên chìm vào giấc mộng. Trên khuôn mặt hắn, máu me dẫu còn đọng nhưng thần thái thì rõ ràng mười mươi thanh thản bình an.

Có lẽ hắn vui vì mình đã hoàn thành được lời giao ước, đã chứng minh được rằng bản thân không hề vô dụng...

...

Mục tiêu tưởng chừng vô pháp đạt tới nay rốt cuộc thoả nguyện, Lăng Tiểu Ngư có vui cũng là nên đấy. Chỉ là... hắn vui không có nghĩa người khác cũng vui. Ít nhất thì lúc này, Lăng Thanh Trúc, nàng vui không nổi.

Kể từ khoảnh khắc đem đồ nhi rời khỏi Ngũ Kiếm Đài thì nàng đã một mạch chạy thẳng về đây - động Huyền Âm này. Nàng cần phải mau chóng cứu chữa cho hắn...

Bởi do đã sử dụng quá nhiều cốt nguyên mà giờ đây căn cơ của Lăng Tiểu Ngư đang bị tàn phá, chiếu theo tình huống, chỉ sợ nội trong một khắc nữa thì cảnh giới của hắn sẽ liền đại giảm. Nói không chừng hắn sẽ rớt xuống hẳn một đại cảnh giới, từ vấn đỉnh trung kỳ biến thành trúc cơ sơ kỳ mất.

Để từ trúc cơ đi lên vấn đỉnh, mấy năm qua Lăng Tiểu Ngư hắn đã phải vất vả nhường nào. Biết bao nhiêu là đau đớn, khổ cực mới có được chút thành tựu như hôm nay, nếu thực phải trùng tu lại... e rằng sẽ càng thêm khó khăn, càng thêm vất vả. Bởi lẽ cùng với tu vi suy giảm, căn cơ của hắn chắc chắn cũng sẽ yếu nhược đi nhiều.

Không. Lăng Thanh Trúc nàng không thể để điều đó xảy ra. Bằng mọi giá nàng cũng phải đem đồ nhi chữa trị. Chẳng phải mới đây, chẳng phải thời điểm Lăng Tiểu Ngư đổ gục mà từ trước khi hắn chính thức xuất động cốt nguyên kia. Lúc đó, Lăng Thanh Trúc nàng đã quyết định xong rồi: Nàng... sẽ bảo hộ cho hắn.

Đâu phải tự dưng mà Lăng Thanh Trúc nàng lại nhẫn tâm để đồ nhi làm ra hành động điên cuồng dại dột, tự tổn hại căn cơ như vậy. Nàng vốn dĩ có đủ bản lãnh để xoay chuyển càn khôn, mặc dù cái giá phải trả là rất lớn.

...

Sau lưng Lăng Thanh Trúc, cửa động Huyền Âm đã vừa mới đóng, mấy đạo cấm chế cũng đã được bày ra. Khỏi cần động não cũng biết là tại sao.

Lăng Thanh Trúc, nàng không muốn bị người khác làm phiền.

Âu cũng đúng thôi. Tình trạng của Lăng Tiểu Ngư há đâu lại nhẹ, muốn cứu chữa phải cần dùng tới đại thủ đoạn. Trong lúc thi pháp mà bị ngoại nhân quấy nhiễu thì thật chẳng hay tí nào.

Đối với điều ấy, Lăng Thanh Trúc tự hiểu, phần những người khác, mà cụ thể là đám người Chu Đại Trù, Mộng Kiều, Lâm Chí Viễn, Dương Tiểu Ngọc, bọn họ cũng thừa hiểu được. Và đó là lý do tại vì sao bọn họ lại ngoan ngoãn đứng ở ngoài cửa động, không hề kêu gọi một tiếng nào dù trong lòng rất khẩn trương lo lắng.

...

“Tam sư huynh...“.

Đi qua bước lại một hồi, Chu Đại Trù rốt cuộc cũng tìm đến Lâm Chí Viễn, hỏi: “Sư huynh nói cho đệ biết, Tiểu Ngư sẽ không sao đâu phải không?“.

“Chuyện này...“.

Lâm Chí Viễn nhìn Chu Đại Trù, rồi chuyển mắt qua hai cô gái còn lại là Mộng Kiều và Dương Tiểu Ngọc - những người cũng đang trông đợi, cân nhắc hồi đáp: “Sư phụ đạo hạnh cao thâm, tin tưởng có thể bảo hộ bình an cho lục sư đệ“.

Đối với câu trả lời mập mờ này, Dương Tiểu Ngọc chưa mấy vừa ý. Nàng truy vấn: “Lâm sư huynh, vậy còn cảnh giới của Tiểu Ngư? Lăng sư bá liệu có thể...?“.

“Phải rồi.” - Bên cạnh, Chu Đại Trù bồi thêm - “Lúc nãy Tiểu Ngư đem cốt nguyên thiêu đốt nhiều như vậy, khẳng định cảnh giới chắc chắn sẽ... Tam sư huynh, lão nhân gia, người sẽ ngăn được đúng không?“.

“Ưm... Cái đó...“.

Lâm Chí Viễn cau mày khó nghĩ: “Cốt nguyên chính là cái lõi cội nguồn sức mạnh của tu sĩ, một khi bị tổn hao nghiêm trọng, muốn ngừa đại giảm tu vi thì chỉ có một cách, đó là lấy cốt nguyên bù đắp cốt nguyên. Cũng tức là nói, sư phụ nếu muốn bảo toàn cho lục sư đệ, như vậy chắc chắn buộc phải dùng tới chính cốt nguyên của mình“.

“Nền tảng đạo pháp của sư phụ và lục sư đệ đều là Trường Sinh Tiên Thuật nên hẳn sẽ không xảy ra sự bài xích. Vấn đề chỉ là...“.

“Tam sư huynh, là cái gì? Huynh mau nói đi!“.

Dưới sự thúc giục của Chu Đại Trù, Lâm Chí Viễn rốt cuộc cũng nói ra: “Cốt nguyên không dễ bù đắp“.

Nhẹ hít một hơi, Lâm Chí Viễn nói tiếp: “Quá trình bù đắp cốt nguyên này rất phức tạp, đòi hỏi một lượng lớn hơn nhiều lần so với con số đã mất đi. Mặc dù Tiểu Ngư chỉ là tu sĩ vấn đỉnh còn sư phụ đã là một vị chân nhân hậu kỳ, nhưng để chữa trị, không phải tùy tiện liền xong. Huống hồ ngoài việc bù đắp cốt nguyên, sư phụ còn phải quan tâm đến sự tổn hại căn cơ của lục sư đệ nữa. Chỉ sợ cái giá sẽ chẳng nhỏ...“.

...

Ba người Chu Đại Trù, Mộng Kiều, Dương Tiểu Ngọc nghe xong thì trầm mặc. Bọn họ đang âm thầm tự hỏi, rằng Lăng Thanh Trúc, nàng liệu có nguyện ý trả giá vì Lăng Tiểu Ngư hay không?

Tuy nàng là sư phụ của Lăng Tiểu Ngư, nhưng điều đó đâu có nghĩa nàng phải vì đồ nhi mà bỏ ra đại giới...

Tu luyện càng lên cao thì cảnh giới tăng tiến càng khó khăn, xưa nay mấy người lại nguyện ý vì kẻ khác mà tự tổn hại căn cơ của mình... Đệ tử thì bất quá cũng chỉ là đệ tử, nào phải con cái hay ruột rà máu mủ, cũng nào phải luyến ái chi nhân, tình cảm dẫu có lại sâu đậm được bao nhiêu?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.