Tiên Môn

Chương 138: Chương 138: Đại Thần Tha Mạng!




Sát ý bỗng chốc lan tràn, từ trên người Thiên Tà, một cỗ khí tức âm lãnh tức tốc bành trướng. Mắt lộ rõ hung quang, trong tiếng gào đinh tai nhức óc, hắn lao thẳng về phía trước, vung tay đấm xuống đỉnh đầu Chu Đại Trù.

Chính tại lúc này, dị biến chợt phát sinh. Nó đến từ Chu Đại Trù.

Chẳng rõ bởi do quá sợ hãi hay gì mà hai mắt Chu Đại Trù đột nhiên co rút lại, tiếp đấy thì chuyển đổi màu sắc, từ đen - trắng hợp lại thành duy nhất một màu. Tối tăm còn hơn cả mực.

Nhưng, còn chưa hết. Sau đôi mắt thì những bộ phận khác trên cơ thể hắn cũng mau chóng biến đổi. Đầu, mình, tay, chân, từ trên xuống dưới, từ trước ra sau, chỗ nào cũng đều thay đổi cả...

Tả thì chậm nhưng trên thực tế diễn biến lại nhanh vô cùng. Tính từ lúc quyền thứ tư được Thiên Tà đánh ra, chỉ nháy mắt sau, khi quyền đầu còn chưa chạm được vào người Chu Đại Trù thì quá trình biến đổi của hắn đã hoàn tất rồi.

Và, khi sự chuyển hoá đã xong xuôi...

Hình ảnh mập mạp quen thuộc của Chu Đại Trù đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó, kẻ đang hiện diện đây lại là một sinh vật vô cùng đáng sợ.

Sinh vật này mặt mày dữ tợn, hai mắt sáng ngời, dáng vẻ thịnh nộ, mũi lồi ra, hai tai như hai cục thịt; trên đầu có một đôi sừng uốn lượn, khá giống sừng trâu, hai chân cũng uốn lượn vô định phương hướng, móng sắc như móng hổ; miệng lớn nhe ra, răng nhọn như lưỡi cưa, miệng hơi cong vào bên...

Ác thú! Rành rành là một ác thú!

Tuy chưa biết tại sao ý thức của Chu Đại Trù lại biến thành hình dạng hung ác này, nhưng chắc chắn, sự chấn nhiếp mang lại tuyệt đối không nhỏ chút nào.

Ngoa ư? Không, đấy là sự thật. Hãy nhìn kiếm linh Thiên Tà mà xem, hắn... đang sợ hãi.

Đường đường là kiếm linh của một thanh Đại bảo kiếm, nắm giữ sức mạnh chẳng kém gì chân nhân lại khiếp sợ trước Chu Đại Trù - một tên tu sĩ vấn đỉnh hậu kỳ, thoạt nghe đúng thật vô lý. Tuy nhiên, nói đi cũng phải nói lại. Chu Đại Trù bây giờ, hắn vẫn còn là Chu Đại Trù mà mọi người biết nữa sao?

Hiện tại, Chu Đại Trù đã không phải Chu Đại Trù nữa. Hắn là một quái thú với khí tức phát ra sặc mùi chết chóc, cực kỳ hung lệ. “Ác”, một chữ này chỉ e còn chưa đủ để hình dung...

“Grừ... rừ... ừ...“.

“Grừ... ừ... ừ...“.

Trong tiếng gầm gừ ghê rợn, Chu Đại Trù, hoặc có lẽ nên gọi là quái thú do Chu Đại Trù biến thành từng bước tiến về phía kiếm linh Thiên Tà. Bốn chiếc răng nanh mở to, nó kêu kên một tiếng chói tai, đồng thời dùng chân đạp xuống.

“Ầm!“.

Cái đạp tưởng giản đơn mà tác động lại lớn đến không ngờ. Chính nó đã vừa khiến cho không gian vô định nơi này rung lên dữ dội.

Quá khó tin. Thật sự là quá khó tin...

Ở trong hình hài quái thú này, Chu Đại Trù vậy mà sở hữu khí lực kinh hồn tới như vậy. Nên nhớ ban nãy, kể cả có là Dương Tiểu Ngọc với trạng thái thân thể tối cường của mình cũng chẳng làm ra động tĩnh lớn được nhường này. Một nửa e còn chưa đến.

Có thể khẳng định lai lịch của Chu Đại Trù tuyệt không đơn giản. Hình hài quái thú hắn đang hoá thành đây, dám cá hẳn phải liên hệ gì đó. Nói không chừng đấy lại là bản thể chân chính của hắn cũng nên

Nếu sự thật đúng là như thế, rằng gốc tích của Chu Đại Trù đại biểu cho sự tà ác thì tương lai sau này, chỉ sợ sẽ có rất nhiều phiền toái bủa vây hắn. Tình huynh đệ, nghĩa sư đồ, mọi thứ rồi sẽ ra sao? Khó còn nguyên vẹn.

...

Tạm gác chuyện mai sau mà quay về thực tại.

Lúc này, dưới hung uy của quái thú do Chu Đại Trù hoá thành, kiếm linh Thiên Tà buộc phải liên tiếp thoái lui. Không phải hắn không muốn đánh trả mà là... hắn không dám. Hắn không đủ can đảm.

Ngay khoảnh khắc nhìn thấy diện mạo hung ác kia thì bao nhiêu dũng khí của hắn đều tan thành mây khói cả rồi. Mặc dù hắn là kiếm linh, nhưng sau mấy đời chủ nhân, kiến thức về thế sự hắn ít nhiều cũng có hiểu biết. Hắn nhận ra được mình đang đối mặt với thứ gì.

Thiên địa quỷ thần ơi! Trước mắt Thiên Tà hắn đây vậy mà lại là... lại là...

Hung thú! Hồng hoang đại hung thú!

Tuy chỉ là ý thức hiển hoá ra nhưng khí tức này, nhân loại tuyệt đối sẽ không thể nào có được. Yêu ma cũng là như thế, không thể có!

Đây... quá nửa là hàng thật!

Tại sao một hung thú của thuở hồng hoang lại từ ý thức của một tên nhân loại hiển hoá ra?

Tên nhân loại này, hắn đến cùng là có mối liên hệ gì với vị hung thần cổ xưa kia? Lẽ nào hắn chính là nhân dạng chuyển thế của hung thần?

Nếu là bình thường, kiếm linh Thiên Tà hẳn sẽ âm thầm tự hỏi những câu như thế. Có điều hiện tại, hắn làm gì còn lòng dạ đâu mà nghi vấn. Toàn bộ tâm trí hắn đều bị chấn nhiếp cả rồi.

Xuất phát từ ham muốn sinh tồn, kiếm linh Thiên Tà quyết định bỏ đi mọi tôn nghiêm, quỳ sụp xuống: “Thao Thiết đại thần tha mạng!“.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.