Chu Đại Trù nhanh nhưng lam y thiếu nữ cũng không chậm. Ngay khi vừa thấy đối phương bắt quyết bên kia thì ở bên này, nàng đã lập tức có động thái tương tự. Cùng thời điểm linh kiếm của Chu Đại Trù hiện ra, trên tay nàng, một kiện pháp bảo cũng liền lộ diện. Chẳng phải kiếm hay đao, đó là một cặp hoàn màu vàng kim, trông rất tinh xảo.
Nắm chặt song hoàn, lam y thiếu nữ quán thâu linh lực, giơ lên đón đỡ đường kiếm hung mãnh của Chu Đại Trù.
“Keng!“.
Sau cú va chạm, Chu Đại Trù tức khắc bị đẩy ra. Thế công tạm ngừng.
“Hừm! Pháp bảo khá lắm!” Liếc qua cặp song hoàn trên tay lam y thiếu nữ, Chu Đại Trù nhận xét. Với con mắt lịch duyệt của mình, hắn há không nhận ra uy lực của cặp hoàn tinh xảo kia?
Phẩm cấp khẳng định đã vượt xa linh kiếm của hắn.
Nhưng, kể cả có là thua kém, vậy thì đã sao? Chu Đại Trù hắn không có sợ!
“Ong!“.
Dưới sự thao túng của Chu Đại Trù, thanh kiếm thô dày trong tay hắn ngân lên một tiếng chói tai, thanh quang đại thịnh.
Thân hình mập mạp khẽ động, hắn lần nữa lao mình về trước.
“Xú nữ nhân, tiếp kiếm!“.
“Hừ! Ta há lại sợ ngươi?!“.
Tiếp sau câu nói, lam y thiếu nữ cũng liền triển khai bộ pháp. Song hoàn ánh lên tinh quanh khác lạ, nàng trực tiếp lao vào cùng Chu Đại Trù cận chiến.
“Keng! Keng! Keng!“.
“Keng! Keng! Keng!“.
“Keng! Keng...!“.
...
“Ực...“.
“Ực...“.
Trong khu vực tổ chức Đa Bảo Hội, các đệ tử nội môn và ngoại môn của năm chi mạch khi tận mắt chứng kiến màn đối đầu ác liệt giữa Chu Đại Trù và lam y thiếu nữ thì không ít người đã phải âm thầm rung động, vô thức nuốt xuống những ngụm nước bọt.
Trận đánh kia, nó đã dần vượt quá giới hạn rồi...
“Đại Trù sư huynh...“.
Tại một góc trống, Lăng Tiểu Ngư khẽ thốt, thần tình khá là lo lắng. Hiển nhiên hắn cũng hiểu là trận đánh trước mắt đã đi quá xa...
“Cứ đà này sẽ có người bị thương mất...“.
...
“Keng!“.
“Keng!“.
Mặc kệ bên dưới mọi người nghĩ gì, trên không trung, Chu Đại Trù như cũ, chiến ý vẫn bốc lên ngùn ngụt.
Phải. Hắn muốn đánh. Hắn muốn thay Lăng Tiểu Ngư đòi lại công đạo.
Từ nhỏ tới lớn, hơn mười năm chung sống, tại Trúc Kiếm Phong, Thiên Kiếm Môn này, ngoại trừ sư phụ Lăng Thanh Trúc thì làm gì còn có ai ức hiếp Lăng Tiểu Ngư?
Vị sư đệ này của hắn, ai chả biết xưa giờ đều rất đỗi hiền lành, chất phác. Vậy mà hôm nay... Một nữ nhân không rõ lai lịch lại dám tát vào mặt, lại còn bảo bị đánh là đáng...
“Bị đánh là đáng”, chỉ với bốn chữ này thì đã thừa đủ lý do cho Chu Đại Trù hắn quyết chiến một trận rồi!
“Xú nữ nhân! Ngươi đánh sư đệ ta... Hãy xem ta đánh ngươi thế nào!“.
Lời vừa dứt, Chu Đại Trù liền bắt quyết, hô lớn: “Tốc!“.
Sau tiếng hô, cả người hắn bỗng nhoè đi, kế đấy thì từ tư tan biến.
Xem qua một màn nọ, trong lòng lam y thiếu nữ chợt trỗi lên một cỗ bất an mãnh liệt. Thầm hô không ổn, theo trực giác mách bảo, nàng vội vã thoái lui.
Chính lúc này, khi nàng vừa lui, từ đâu chẳng rõ, một đạo kiếm khí chém tới. Ngay đúng vị trí nàng vừa đứng ban nãy!
“Oành... h... h...!!“.
“Kiếm khí thật đáng sợ“.
Nhìn đám bụi phiêu phù tán loạn, nội tâm lam y thiếu nữ khó tránh bị kinh động, và cả đả kích.
Những năm qua, với thiên tư tuyệt đỉnh, với tốc độ tu luyện vượt xa hơn người, tại Tam Tiên Đảo nàng đây vẫn thường được các vị trưởng bối khen ngợi là kỳ tài ngàn năm có một. Dĩ nhiên, chính bản thân nàng cũng tin vào điều đó, cho rằng trong số những người cùng trang lứa, khó ai hơn được mình.
Nhưng hôm nay...
Một đạo kiếm khí kia, nó đã chém tan sự kiêu ngạo bấy lâu của nàng rồi. Uy lực nhường ấy, chỉ e dù nàng có xuất hết mười thành lực lượng cũng không thể thi triển ra đến.
“Kỳ tài... kỳ tài...“.
Tâm suy sụp, cõi lòng mất mát, lam y thiếu nữ siết chặt song hoàn, thều thào thốt ra.
“Kỳ tài”, hai chữ này bao năm qua vẫn luôn đi theo bên cạnh nàng, trở thành chỗ dựa để nàng kiêu ngạo. Để rồi hôm nay, cũng chính nó đã cướp đi niềm tự hào của nàng...
Thầm cắn răng, lam y thiếu nữ ngẩng đầu nhìn kẻ đang ngự giữa không trung, nơi đối diện.
Bắt gặp ánh mắt của nàng, Chu Đại Trù liền nói: “Xú nữ nhân, ngươi cũng giỏi tránh né đấy chứ“.
Ý khinh thường lộ rõ, hắn mau chóng tiếp lời: “Nhưng ngươi tưởng ngươi nhanh là được sao?“.
Hừ khẽ, Chu Đại Trù bất ngờ buông linh kiếm ra, để nó lơ lửng ngay trước ngực.
Ngón trỏ và ngón giữa hợp lại với nhau, hắn chỉ tay phải xuống đất, tay trái lên trời, hô lớn: “Trọng!“.
Tức thì, một màn thần kỳ xảy ra. Thanh kiếm thô dày vốn đang nằm im bỗng ngân lên một tiếng chói tai, phóng thẳng lên trời. Thoáng chốc, tiểu kiếm hoá thành đại kiếm, chấn nhiếp toàn trường.
“Này...“.
“Cái này...“.
Tận mắt chứng kiến những gì vừa mới xảy ra, các đệ tử ngoại môn lẫn nội môn của năm chi mạch, người nào người nấy đều trợn mắt há mồm. Một vài người đã sớm tiến vào cảnh giới vấn đỉnh nói:
“Cự Kiếm Thuật. Là Cự Kiếm Thuật...“.
“Phải. Đúng là Cự Kiếm Thuật, không thể sai được“.
“Dựa vào kích cỡ hiển hoá ra, chắc chắn đã không phải chỉ là sơ cấp Cự Kiếm Thuật nữa...“.
Một câu tiếp một câu, các đệ tử thuộc tốp đầu nội môn cứ thế mà bình luận. Và bọn họ càng bình luận thì lại càng làm cho những người chú tâm lắng nghe phải âm thầm khiếp sợ.
Đúng vậy, chính là sợ. Rung động, kinh ngạc... đều đã không đủ dùng nữa rồi.
Mười bảy tuổi trở thành tu sĩ vấn đỉnh, lại còn có thể tùy nghi thi triển Cự Kiếm Thuật, Chu Đại Trù thật sự đã đánh vỡ nhận thức của mọi người rồi. Trong suốt lịch sử của Thiên Kiếm Môn, liệu từng có người đạt đến thành tựu ấy ở độ tuổi này hay không?
Chỉ e nếu có thì cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, bất quá hai ba người...
...
Cặp mắt ti hí mà sắc, khuôn mặt phúng phính mà uy, Chu Đại Trù chân ngự tầng không, chỉ tay về trước. Theo động tác của hắn, thanh cự kiếm bên trên cũng chỉa thẳng vào người lam y thiếu nữ.
“Xú nữ nhân! Ta cho ngươi cơ hội cuối cùng: Mau lập tức xin lỗi sư đệ ta!“.
Xin lỗi?
Lam y thiếu nữ liếc mắt nhìn xuống Lăng Tiểu Ngư bên dưới, nhưng hồi lâu vẫn chưa thấy nói năng gì.
Vậy là đã rõ. Nàng không muốn, và sẽ không xin lỗi. Bởi vì... nàng không nghĩ mình sai!
“Cự Kiếm Thuật thì thế nào chứ...“.
Nét mặt âm trầm, lam y thiếu nữ đáp: “Ngươi muốn ta xin lỗi? Mơ tưởng!“.
Lời chưa kịp dứt thì song hoàn trong tay thiếu nữ đã hợp hai thành một, trên bề mặt kim loại, vô số hoa văn tối nghĩa hiện ra.
“Vậy đây là câu trả lời của ngươi?“.
Trông xem động thái của lam y thiếu nữ, Chu Đại Trù đã thừa hiểu quyết định. Hắn biết, trận chiến này, nó nhất định phải triệt để phân ra thắng - bại...
Hít sâu một hơi, Chu Đại Trù tập trung khống kiếm. Chiếu theo ý niệm của hắn, cự kiếm phía trên tức thì nhắm vào đỉnh đầu lam y thiếu nữ chém xuống.
“Keng... g... g... g...!!“.
...
Lần va chạm này quả dữ dội vô cùng. Chưa cần bàn tới phần lớn lực lượng bị trung hoà, tiêu tán, chỉ tính riêng dư âm sót lại thôi cũng đã đủ khiến cho toàn bộ trên dưới đệ tử nội môn và ngoại môn phải kinh hãi thất sắc mà tránh lui rồi.
Kẻ bên ngoài là vậy, tất cả đều đã lùi lại, còn người bên trong trận chiến...
Chu Đại Trù thì chả có gì để nói, vẫn an ổn vững vàng. Nhưng đối thủ của hắn: lam y thiếu nữ...
Tình trạng của nàng không được tốt lắm. Mặc dù hiện tại song hoàn vẫn trụ vững trước cự kiếm, nhưng giới hạn sụp đổ e đã chẳng còn xa nữa. Trong cơ thể nàng, khí huyết đã khó lòng bình ổn...
Khác với đạo kiếm khí vô thanh vô tức ban nãy, kiếm khí do cự kiếm phát ra lần này, bản chất hoàn toàn sai biệt. Không sắc bén, cũng không mau lẹ, hoàn toàn trái lại, nó rất nặng nề, chậm rãi.
Chỉ là, cái áp lực trầm trọng này...
Lam y thiếu nữ có cảm giác thứ mà mình đang đối mặt vốn chẳng phải kiếm mà là một ngọn núi. Và nó đang cố đè bẹp nàng.
“Cứ tiếp tục thế này, sợ rằng ta sẽ thảm bại mất...“.
“Ta đường đường là đệ tử chân truyền của đảo chủ Tam Tiên Đảo, được xưng tụng kỳ tài, đệ nhất tân tinh của tông môn, một khi thảm bại...“.
Nếu đối thủ là một đệ tử thuộc thế hệ tiền bối, một người lớn tuổi hơn thì lam y thiếu nữ tuy bất cam nhưng vẫn có thể tiếp nhận được. Thế nhưng đây lại là Chu Đại Trù...
Kẻ đứng trước mặt, xem hình dáng, tướng mạo thì rõ ràng tuổi cũng chỉ xấp xỉ nàng. Nàng thua, vậy có khác nào Tam Tiên Đảo thua?
Nàng biết ăn nói sao với sư phụ, với các vị trưởng bối đây?
Lùi một bước, cứ cho là họ không trách, thế thì... nàng cũng không muốn!
“Kỳ tài”, “đệ nhất tân tinh”, những danh tự ấy, chúng đã theo nàng quá lâu rồi!
Bất cam, sợ hãi xen lẫn vài tia oán hận, lam y thiếu nữ rốt cuộc đã đưa ra quyết định. Nàng một bên cố chống đỡ kiếm khí trầm trọng đè ép, một bên âm thầm xuất động thần niệm...
Giữa bầu không khí nặng nề u tối, chợt, một tia sáng loé lên. Nháy mắt sau, ánh sáng toả rộng, hoá thành một con chim lửa bay thẳng về phía Chu Đại Trù.
Nguy!
Thầm hô bất ổn, Chu Đại Trù vội vàng buông bỏ việc thao túng cự kiếm, cấp tốc triển khai phòng ngự.
Tiếc rằng... hắn đã chậm. Màn chắn còn chưa kịp hình thành thì hoả điểu của lam y thiếu nữ đã đánh lên ngực, làm hắn bị thương, ngã nhào xuống đất.