“Bì bõm” mãi một đỗi lâu, Lăng Thanh Trúc cuối cùng cũng quyết định dừng lại, thôi không bơi lội chi nữa. Từ dưới hồ, nàng chậm rãi tiến vào trong bờ. Theo mỗi bước nàng đi, mặt nước cũng nối nhau dao động liên hồi. Nhưng, cái đáng để chú ý, nó lại chẳng phải mặt nước, chẳng phải âm thanh hay một thứ nào khác mà chính là bản thân Lăng Thanh Trúc: Nàng hiện đang không mặc gì cả.
Hai cây trâm cài đầu đã gỡ, quần áo hai lớp trong ngoài cũng đã sớm trút đi, Lăng Thanh Trúc hiện giờ, trừ bỏ chiếc giới chỉ đang đeo ra thì trên người chả còn ngoại vật nào nữa hết. Nàng trần như nhộng.
Bình thường, Lăng Thanh Trúc đã đẹp, nay trút xuống xiêm y, sắc đẹp lại càng được nhân lên gấp bội. Bởi đơn giản là vì thân thể nàng, nó quyến rũ lắm.
Khuôn mặt thì chả nói làm gì, trước giờ mọi người đều đã thấy, “phong hoa tuyệt đại” chưa chắc đủ để hình dung. Nhưng thân thể thì khác...
Từ nào giờ, thế nhân đã ai được xem qua cảnh Lăng Thanh Trúc khoả thân? Nữ nhân không một ai, nam nhân lại càng không có. Thứ mà mọi người thấy được, nhiều lắm cũng chỉ là hai cánh tay trần trắng nõn mỗi khi nàng đem tay áo xắn lên thôi.
Còn hiện tại...
Đâu chỉ mỗi hai cánh tay, cả đôi chân thon dài, bờ mông cong cong, vòng eo nhỏ nhắn, cặp tuyết lê căng tràn nhựa sống cũng đều đang phơi bày lồ lộ. Hơn nữa, mỗi một nơi, mỗi một bộ phận, dù trên hay dưới, trước hay sau thì đều rất bắt mắt, rất chi gợi cảm...
Hình ảnh của Lăng Thanh Trúc lúc này... thật khiến người phải động tâm nghĩ ngợi.
Đáng tiếc... cảnh đẹp nhường ấy lại chẳng ai được xem, chẳng người được thấy.
...
...
“Haaa... Tiết trời oi bức, tắm xong mới thấy đúng là thoải mái thật.” Cạnh hồ nước, trên đám cỏ xanh, sau một hồi đứng dang tay khép mắt, Lăng Thanh Trúc thở mạnh một hơi, rồi thốt.
Nàng quả đang cảm thấy thư thái lắm. Trên tất cả, trừ bỏ những thời điểm cảnh giới tăng tiến hay thu được thiên tài địa bảo thì tắm gội chính là niềm vui thích nhất của nàng. Tuy nói nàng đã thành tựu chân nhân, thân thể khác xa người nơi thế tục, dẫu một hai tháng không tắm rửa cũng chả dơ đi đằng nào, thế nhưng... nàng sẽ khó chịu.
Vấn đề ở đây không phải sạch sẽ thơm tho hay bốc mùi dơ bẩn, đơn giản chỉ là bởi nàng thích sống như vậy. Nếu đang trong giai đoạn bế quan tu luyện hay đi làm đại sự gì đó thì thôi, Lăng Thanh Trúc nàng sẵn lòng chấp nhận; nhưng còn những lúc thường nhật, bảo nàng hai ba tháng mới tắm một lần thật đúng chẳng khác nào tra tấn cả.
Đừng nói hai ba tháng, dù là hai ba ngày cũng không được!
Ngẫm lại trước đây, khi mà hai đứa đồ đệ của nàng là Lăng Tiểu Ngư và Chu Đại Trù còn chưa quá bận bịu việc tu hành thì mười ngày như một, hôm nào nàng cũng giao “nhiệm vụ” xách nước cho bọn chúng lo a.
Mục đích ư? Một phần rất nhỏ là dùng để nấu cơm, rửa bát, phần lớn còn lại thì... nghiễm nhiên đều được đổ vào chiếc thùng gỗ to bên trong phòng của Lăng Thanh Trúc nàng.
Cơm Lăng Thanh Trúc nàng có thể không ăn nhưng nước thì nhất định phải có để tắm gội.
Chỉ tiếc năm tháng qua nhanh, hai đứa trẻ ngày nào giờ đã lớn. Mà người lớn thì vướng bận nhiều thứ, tâm trí cũng chẳng còn được trong sáng như thuở nhỏ nữa. Đôi lúc muốn sai bảo chúng, miệng chưa kịp nói thì chúng đã viện trước lý do, nhanh chân chạy trốn rồi.
Đối với việc đó, thú thật là nhiều khi Lăng Thanh Trúc cũng thấy bất mãn lắm. Nàng rất tiếc nuối. Nàng tiếc cái quãng thời gian mà Lăng Tiểu Ngư và Chu Đại Trù còn nhỏ. Khi ấy, hai đứa bọn chúng dễ sai dễ bảo biết bao nhiêu, xinh xắn đáng yêu biết nhường nào...
Ôi những tháng năm đẹp đẽ...
Quá khứ, nó là như vậy, vẫn thường khiến cho con người ta hoài niệm...
...
“Haizz...“.
“Nhớ lại ngày xưa, trừ lúc mình bế quan tu luyện thì hầu như hôm nào cũng được hai đứa chúng nó hầu hạ. Luyện đan nóng nực liền có người quạt mát, muốn ăn tráng miệng liền có người chạy ra vườn hái trái trên cây mang vào, nhưng quan trọng nhất vẫn là thùng nước trong phòng mình hôm nào cũng được đổ đầy...“.
“Năm tháng sao mà trôi nhanh quá. Biết trước thế này, hồi đó ta đã luyện chế ra một ít đan dược Trì Cốt Đan, Hoãn Cốt Hoàn gì gì đấy cho hai đứa chúng nó uống, như vậy thì chúng nó sẽ không thể lớn lên được“.
“Chậc, để cho chúng nó bé mãi chẳng phải tốt hơn không. Đâu như bây giờ, nhiều lúc muốn sai bảo cũng khó...“.
“Trúc cơ, vấn đỉnh đã như vầy, đợi tới khi hai đứa chúng nó, rồi cả Tiểu Chí và con bé Mộng Kiều đều tiến vào cảnh giới chân nhân, chừng đó... Mỗi đứa sẽ có động phủ riêng của bản thân, chẳng còn ai bên cạnh hầu hạ mình nữa hết...“.
“Haizz... Chắc phải sớm thu thêm vài tên đồ đệ nữa thôi“.
Sau những giây phút chợt hồi niệm, rồi lặng lẽ suy tư, Lăng Thanh Trúc chốt lại bằng một tiếng than nhẹ.
Nàng xếp lại hồi ức, khẽ động thần niệm, từ giới chỉ lấy ra một bộ y phục. Tương tự cái nàng đã thay ra, bộ đồ này cũng có màu tím, cũng kiểu cách tinh kỳ quý phái; khác, có chăng là hoạ tiết bên trên nhiều hơn một chút mà thôi.
Xem ra Lăng Thanh Trúc nàng rất thích mặc loại y phục như vầy: tử sắc tinh kỳ.
...
Quần áo đã mặc, trâm hoa đã cài, Lăng Thanh Trúc thoáng nhìn ngắm, sửa sang đôi chút, chừng khi vừa ý thì liền xoay chân cất bước. Đích đến chính là hướng Tĩnh Hương Đường, hay đúng hơn là nhà ăn nằm bên cạnh Tĩnh Hương Đường.
Hôm nay, Chu Đại Trù rất rảnh rỗi, vì vậy nên đã sớm được Lăng Thanh Trúc nàng giao phó cho nhiệm vụ xách nước nấu cơm. Tính tới thời điểm hiện tại, cơm trưa thiết nghĩ cũng đã được chuẩn bị xong rồi.
Một ngày là đệ tử thì suốt đời là đệ tử. Thân là sư phụ, Lăng Thanh Trúc nàng có nghĩa vụ phải chỉ bảo cho chúng hiểu thế nào là tôn sư trọng đạo a. Cái gì sư phụ muốn thì đệ tử phải làm, sư phụ cần thì đệ tử phải nghe. Xách nước, nấu ăn, luyện đan, chế dược, sai được cái nào thì sai cái ấy. Cần tranh thủ nha.
“Hì hì... Mình đúng là một vị sư phụ tốt“.
Rất không biết xấu hổ, Lăng Thanh Trúc vui vẻ buông ra một câu. Nói xong, nàng cũng lập tức gia tăng cước bộ...
Quãng đường tính cũng chẳng xa xôi gì lắm nên khá nhanh, Lăng Thanh Trúc đã về đến Tĩnh Hương Đường. Chân rẽ sang phải, nàng tiếp tục tiến vào bên trong nhà ăn.
Ngay khi vừa trông thấy nàng, vốn đã đợi sẵn, Chu Đại Trù liền mang theo thân hình mập mạp của mình chạy ra đón, miệng cười còn tươi hơn hoa: “Hì hì... Lão nhân gia cuối cùng cũng về rồi. Nãy giờ con đợi lão nhân gia mãi...“.
“Có cái gì mà ngươi phải đợi. Nếu thấy đói bụng thì cứ việc ăn trước, chờ ta làm gì“.
Ăn trước?
Chu Đại Trù thầm khinh bỉ: “Toàn nói cho có“.
Trong lòng mình, Chu Đại Trù ác cảm với những câu nói chứa đầy “lời hay ý đẹp” của Lăng Thanh Trúc ghê lắm. Còn nhớ trước đây, khi mà tâm trí còn “thơ dại”, chính bởi vì tin vào sự “khoan hồng rộng lượng, chẳng chấp tiểu tiết” của Lăng Thanh Trúc nàng mà hắn đã phải nếm không ít đau khổ rồi a.
“Sau bao tháng ngày được mài dũa như thế, lão nhân gia người nghĩ còn có thể dùng mấy lời này để lừa gạt con nữa sao...“.
Trong bụng cười một, ngoài miệng cười ba, Chu Đại Trù lắc đầu nguầy nguậy, đáp: “Lão nhân gia, vậy đâu có được. Lão nhân gia thân là trưởng bối, Đại Trù con chỉ là tiểu bối, sao dám ăn trước. Với lại...“.
“Hì hì... Lão nhân gia không biết đấy chứ, Đại Trù con đối với người rất chi là tôn kính. Con yêu quý lão nhân gia còn hơn yêu quý tổ tiên phụ mẫu của mình nữa. Lão nhân gia mà chưa ăn, đánh chết Đại Trù con cũng chẳng dám ăn đâu“.
“Ồ, vậy sao?“.
Lăng Thanh Trúc bĩu môi, vừa tiến đến bàn ăn vừa nói: “Tiểu tử ngươi yêu quý ta như vậy mà sao ta lại không cảm nhận được chút gì hết nhỉ? Chắc hẳn là tại ngươi không có thành ý rồi“.
“Nào có nào có! Sư phụ lão nhân gia, mỗi lời con nói đều rất chân tâm thật dạ. Trước tuệ nhãn sáng như đuốc của lão nhân gia, con đây sao dám to gan bịa chuyện chứ...“.
“Cái thằng mập ngươi miệng lưỡi ngày càng trơn tru, đúng là hết nói nổi“.
Tâm trạng đang tốt, bụng lại đang kêu gọi đòi ăn nên Lăng Thanh Trúc cũng chẳng hơi đâu đứng cà kê dê ngỗng với Chu Đại Trù. Nàng đưa tay tự mình kéo ghế rồi hạ thân ngồi xuống.
Thấy thế, Chu Đại Trù cũng kéo ghế ngồi theo. Hết sức biết điều, hắn bới cơm ra, cầm lên một chiếc đĩa đựng đầy thịt cá, đặt ở trước mặt của Lăng Thanh Trúc: “Lão nhân gia, cá này con đã làm sạch lắm, lúc nấu cũng tốn kha khá công phu, bảo đảm ngon cực kỳ. Lão nhân gia ăn để bồi bổ ạ“.
“Hmm... Nghe ngươi nói ta mới để ý. Mấy con cá này nhìn quả rất bắt mắt, mùi cũng rất hấp dẫn...“.
“Hì hì... Lão nhân gia hãy nếm thử đi. Con đảm bảo người sẽ không thất vọng đâu“.
“Để ta xem“.
Nói đoạn, Lăng Thanh Trúc nâng tay cầm đũa, nhưng còn chưa gấp thì đã dừng. Nàng liếc qua một cái ghế trống khác, hơi nghi hoặc: “Đại Trù, thằng ngốc Tiểu Ngư Nhi đâu rồi, sao không thấy ra dùng cơm?“.
“Tiểu Ngư...“.
Chu Đại Trù cũng tỏ ra nghi hoặc không kém: “Lão nhân gia, Tiểu Ngư không phải vẫn đang ở trong phòng để củng cố cảnh giới sao?“.
“Hôm qua nó đã hoàn tất việc ổn định tu vị và bắt đầu tiến vào Phị Tinh Đới Nguyệt Động tu luyện tiếp rồi“.
“Vậy à...“. - Chu Đại Trù tiếp nhận thông tin xong, theo quán tính gật gù - “Nếu vậy chắc giờ Tiểu Ngư vẫn đang tu luyện bên trong Phị Tinh Đới Nguyệt Động“.
“Xoảng!“.
Lời Chu Đại Trù vừa dứt thì tiếng đổ vỡ liền vang lên. Bát cơm trên tay Lăng Thanh Trúc, nó vừa mới rơi xuống.