Lưu Cảnh Thiên đã tự rời khỏi Ngũ Kiếm Đài. Hắn đã nhận thua. Có lẽ hắn đây là vì muốn cảm tạ Chu Đại Trù, cũng có thể hắn chỉ đơn thuần là không muốn vì tiến vào chung kết mà phân tâm để rồi bỏ lỡ cơ hội lĩnh ngộ phong chi ý cảnh. Cần biết sự cảm ngộ không phải dễ dàng chạm tới, một khi bỏ qua, chưa biết chừng cả đời cũng chẳng tìm lại được nữa.
Nhưng, bất kể nguyên do là gì đi nữa thì kết quả đưa tới vẫn chỉ có một: Thay vì Lưu Cảnh Thiên thì người đã tiến vào vòng chung kết là Chu Đại Trù. Còn Lưu Cảnh Thiên, hắn sẽ cùng với Giang Hạc của Liệt Kiếm Phong và Lăng Tiểu Ngư của Trúc Kiếm Phong tranh đoạt vị trí thứ tư và năm.
Tại vòng đấu của nhánh thua này, nếu như Lăng Tiểu Ngư rút được phiếu trống thì không nói làm gì, tối thiểu hắn sẽ giữ được vị trí tốp năm, vừa vặn với mục tiêu ban đầu; tuy nhiên, nếu người rút được phiếu trống không phải hắn, cũng không phải Lưu Cảnh Thiên, như vậy chỉ e là... khó lòng sở nguyện.
Lăng Thanh Trúc, nàng chính là lo đến vấn đề này.
“Hy vọng chuyện không xấu tới mức đó. Tiểu Ngư Nhi chắc là sẽ chẳng đen đủi đến thế đâu nhỉ...“.
...
Trận thi đấu thứ hai của vòng thi đấu thứ hai đã kết thúc trong bất ngờ như vậy. Bằng một cách mà ngay đến chính bản thân mình cũng không tài nào mường tượng nổi, Chu Đại Trù đã chen chân vào tốp ba của kỳ đại hội này.
Điều đó là may mắn? Hay là bất hạnh với Trúc Kiếm Phong?
Cũng chỉ có thể đợi thời gian trả lời...
Còn bây giờ, Thiên nhân luận pháp đã lại tiếp tục.
Chẳng một sự kinh thán, bất ngờ nào xảy ra nữa. Trong trận đấu thứ ba, cũng là cuối cùng của vòng thi đấu thứ hai này, Dương Tiểu Ngọc đã rất dễ dàng đánh bại Giang Hạc của Liệt Kiếm Phong, từ đó chính thức cùng Tô Đông Vũ và Chu Đại Trù góp mặt ở tốp ba.
Chốc lát nữa vòng chung kết sẽ lập tức được bắt đầu. Chu Đại Trù, Tô Đông Vũ, Dương Tiểu Ngọc, trong ba cái tên, ai mới thực là đệ nhất thiên kiêu, hết thảy sẽ mau chóng rõ ràng. Còn trước đó...
Hiện tại, toàn bộ sự chú ý đều đang đặt trên người Lưu Cảnh Thiên. Bọn họ rất muốn biết liệu trong vòng đấu tranh đoạt vị trí thứ tư và thứ năm sắp sửa diễn ra đây, Lưu Cảnh Thiên liệu có tham gia hay không, có thể hiện một chút những gì mà bản thân đã lĩnh hội hay không...
...
Một lúc sau, đáp án đã có. Chẳng để mọi người phải thất vọng, Lưu Cảnh Thiên đã quyết định sẽ tham gia thi đấu.
Đối với việc này, khỏi phải nghĩ, Lăng Thanh Trúc tất nhiên rất không vừa ý. Dẫu vậy, nàng cũng chỉ đành chấp nhận. Làm sao hơn được nữa chứ?
“Tới đâu hay tới đó vậy...“.
Mang theo lo ngại, Lăng Thanh Trúc tiếp tục dõi mắt nhìn lên Ngũ Kiếm Đài, nơi đệ tử nàng đang đứng đợi...
Giữa đài cao, trong bộ trường bào màu xám cũ kỹ, Đồ Tự lấy từ tay áo ra ba chiếc thẻ ngọc, nhìn đám người Lăng Tiểu Ngư, Giang Hạc, Lưu Cảnh Thiên, nói:
“Theo quy tắc đã công bố, bây giờ ba người các ngươi hãy tiến thành rút thăm. Trên tay ta có ba tấm thẻ, hai cái có khắc chữ “Đấu” còn một cái thì được để trống. Ba người các ngươi, nếu ai rút được thẻ trống thì sẽ tiến thẳng vào trong; phần hai người còn lại, lẽ dĩ nhiên sẽ phải chạm trán cùng nhau trước...“.
“Được rồi. Các ngươi ai muốn rút trước?“.
“Sư huynh, để ta“.
Liếc sang Lưu Cảnh Thiên, người vừa lên tiếng, Đồ Tự gật đầu, giơ ba tấm thẻ về phía hắn: “Vậy xin mời sư đệ“.
Không chút chần chừ, Lưu Cảnh Thiên rất nhanh đem một tấm thẻ rút ra. Rút xong, lúc này hắn mới sử dụng đạo thuật để giải khai.
Hắn nhìn chữ “Đấu” vừa mới hiện ra, giọng lãnh đạm: “Xem ra ta không được may mắn lắm“.
Bên cạnh, Đồ Tự nghe vậy thì mỉm cười, chẳng cho là phải: “Lưu sư đệ rút được thẻ chữ hay là thẻ trống thì lại có gì khác nhau?“.
Cánh tay dời đi, Đồ Tự đưa hai tấm thẻ còn lại về phía Lăng Tiểu Ngư và Giang Hạc: “Hai vị sư đệ, tới lượt các ngươi rồi“.
“Sư huynh, đệ sẽ rút trước“.
Lời ra khỏi miệng thì tay Lăng Tiểu Ngư cũng liền được nâng lên. Hắn thoáng do dự, nhưng rồi cũng rút ra một tấm thẻ. Giống như Lưu Cảnh Thiên, hắn cũng tự mình dùng đạo thuật giải khai.
Kết quả thì... chẳng có gì khác biệt. Hệt người đi trước, trên tấm thẻ của Lăng Tiểu Ngư hắn hiện ra vẫn là một chữ “Đấu“. Điều đó đồng nghĩa hắn và Lưu Cảnh Thiên sẽ phải chạm trán nhau trong trận đầu tiên của nhánh thua này.
...
“Sao lại xui xẻo như vậy chứ...“.
Chỗ Trúc Kiếm Phong, Chu Đại Trù trông thấy kết quả rút thăm thì tâm tình không khỏi trở nên lo lắng. Theo bản năng, hắn đưa mắt nhìn ân sư.
“Ngươi nhìn ta thì ích gì?“.
Phát hiện ra ánh mắt trông mong của Chu Đại Trù, Lăng Thanh Trúc chuyển lo thành bực: “Thẻ là do Tiểu Ngư Nhi tự rút, làm sao đổi được...“.
“Trước gặp Tô Đông Vũ, giờ lại đụng Lưu Cảnh Thiên, số Tiểu Ngư Nhi hắn đúng là không phải đen bình thường“.
“Lão nhân gia, vậy bây giờ phải làm sao? Lưu Cảnh Thiên kia lúc nãy đã lợi hại như vậy, hiện tại còn lĩnh ngộ xong phong chi ý cảnh, tu vi tăng tiến thêm một bậc...“.
“Làm sao? Ngươi hỏi ta thì ta biết hỏi ai?“.
Lăng Thanh Trúc, nàng thật tình là không biết. Chiếu theo tình cảnh trước mắt, sau những gì mà Lưu Cảnh Thiên kia đã thể hiện thì rõ ràng Lăng Tiểu Ngư chẳng thể nào là đối thủ của hắn được. Đồ nhi của nàng, tu vi bất quá mới là vấn đỉnh trung kỳ trong khi Lưu Cảnh Thiên... chỉ e đã đặt một chân vào cánh cửa chân nhân rồi.
Chênh lệch nhiều như vậy, đánh, làm sao đánh?
Chủ động nhận thua, đấy mới là quyết định sáng suốt nhất.
Nhưng, Lăng Tiểu Ngư hắn sẽ chịu thua sao?
Thân là sư phụ, đã chung sống cùng nhau bao nhiêu năm, Lăng Thanh Trúc nàng há lại không hiểu tâm tư đồ nhi. Lăng Tiểu Ngư, đứa đệ tử này của nàng xưa giờ đều luôn rất cố chấp, phàm việc hắn đã quyết tâm thì nhất định sẽ làm cho kỳ được mới thôi.
Vì muốn hoàn thành lời giao ước tiến vào tốp năm ở kỳ đại hội lần này mà mấy năm qua hắn đã ngày đêm nỗ lực tu hành, cắn răng chịu đựng...
Áp lực nghiền ép ở Phị Tinh Đới Nguyệt Động, những cơn đau thắt ruột gan mỗi lần ngâm mình trong thuốc... Hình ảnh hắn run rẩy, răng nghiến chặt, môi rướm máu... và cả những giọt nước mắt lắng đọng bờ mi... Tất cả... tất cả Lăng Thanh Trúc nàng đều thấy.
Cũng bận lòng lắm chứ. Lăng Tiểu Ngư hắn là đệ tử của nàng mà. Đã từng có lúc nàng im lặng đứng ở một góc khuất, nhìn hắn đau đến ngất đi trong thùng thuốc, lòng bất giác nhói lên...
Vì lo sợ, nàng đã phải chủ động nói với hắn rằng lời giao ước kia nàng không cần hắn phải thực hiện. Rằng tại Thiên nhân luận pháp, bất kể hắn có tiến vào tốp năm hay không thì nàng đều sẽ đi lấy Trường Sinh Quả, giúp Lăng Ngọc Yến kéo dài thọ mệnh. Nhưng...
Hắn đã từ chối. Mặc dù hắn không nói nhưng nàng biết, từ trong tâm khảm, Lăng Tiểu Ngư hắn chẳng cam nguyện làm một kẻ vô dụng, mãi dựa vào người khác. Hắn... không muốn thẹn với Lăng Ngọc Yến, không muốn thẹn với nàng.
Lăng Tiểu Ngư, hắn chính là loại người “ngu ngốc” như vậy đấy.
...
Một kẻ đã nếm chịu biết bao đau đớn để chứng minh, cho nàng và cho bản thân hắn, rằng hắn xứng đáng để nhận được thì thử hỏi Lăng Thanh Trúc nàng làm sao có thể lên tiếng bảo hắn hãy nhận thua?
Khác cuộc chạm trán với Tô Đông Vũ, trận đấu này đã là cơ hội cuối cùng rồi. Nếu từ bỏ, vậy có khác nào những nỗi đau hắn gánh chịu suốt mấy năm qua, toàn bộ đều biến thành vô nghĩa?
“Tiểu Ngư Nhi...“.
Năm ngón tay siết lại, Lăng Thanh Trúc ngước mặt nhìn lên thân ảnh Lăng Tiểu Ngư trên đài, thầm nhắn gửi: “Dù kết quả có thế nào thì sư phụ cũng sẽ tận lực giúp ngươi đi đoạt lấy Trường Sinh Thụ kia về...“.
...
Lời đáng ra nên nói Lăng Thanh Trúc đã không nói. Thay vì lên tiếng thay đồ nhi nhận thua như ở trận đấu với Tô Đông Vũ thì lần này nàng chỉ im lặng dõi theo, dù biết Lăng Tiểu Ngư chắc chắn sẽ thua.
Mà, chẳng riêng bản thân, ngay đến Chu Đại Trù, Mộng Kiều, Lâm Chí Viễn Lăng Thanh Trúc nàng cũng đã ngăn cản, không cho phép bọn họ hé môi bảo Lăng Tiểu Ngư từ bỏ. Đây... là sự tôn trọng nàng dành cho đồ nhi.
Tâm ý ấy, nỗi lòng ấy, Lăng Tiểu Ngư hẳn cũng ít nhiều cảm nhận được. Bằng chứng là mới rồi hắn đã quay xuống nhìn Lăng Thanh Trúc, nhẹ gật đầu bày tỏ sự cảm kích với ân sư.
Đúng như những gì sư phụ hắn đã nghĩ, trận đấu này Lăng Tiểu Ngư hắn không muốn thua.
Lưu Cảnh Thiên rất mạnh, Lăng Tiểu Ngư hắn biết chứ. Nhưng, dẫu có mạnh hơn nữa thì cũng vậy thôi. Cho tới thời khắc cuối cùng, khi bản thân đã vô lực tung chiêu thì hắn tuyệt đối sẽ không đầu hàng. Cùng lắm... hắn sẽ dùng đến “nó“.