Tiên Môn

Chương 377: Chương 377: Dễ hơn dự kiến




“Hống!“.

Âm nối âm, ngay khi chữ cuối cùng vừa ra khỏi miệng Lăng Tiểu Ngư thì một tiếng gào thét đinh tai đã liền cất lên. Tiếp đấy, một thân ảnh màu đen xuất hiện. Đúng là Huyền Long đã từng cùng giao đấu với Thiên Hồ Nguyệt. Nếu có gì khác thì đó là so với lúc trước, kích thước Huyền Long bây giờ đã nhỏ hơn khá nhiều.

Tuy nhiên, nói thế không có nghĩa là Huyền Long đã yếu hơn. Trên thực tế, sức mạnh của nó vẫn giống y như cũ, chẳng hề giảm đi tí nào. Sở dĩ nhỏ đi, hết thảy là bởi do ý nguyện của chính nó mà thôi.

Ngẫm cũng phải. Không gian chỗ này, rộng tuy có rộng, nhưng chung quy vẫn nằm trong khuôn khổ một hang động, há đủ cho Huyền Long nó thoả thích tung hoành? Nếu vẫn giữ kích cỡ to lớn ban đầu, chỉ e khả năng di chuyển sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều.

Trái với đội quân xương cốt trước mặt, Huyền Long không phải vật chết. Nó có ý thức riêng của mình. Đó cũng chính là lý do vì sao mà ban nãy Lăng Tiểu Ngư lại bảo với Thiên Hồ Nguyệt rằng “Không phải một mình“.

Sát cánh cùng hắn, trừ bỏ Gia Gia thì vẫn còn có một kẻ đồng hành khác nữa.

“Huyền Long! Tiêu diệt tất cả!“.

“Hống!“.

Nhận mệnh chủ nhân, thân ảnh hắc long kêu lên một tiếng đinh tai. Miệng há rộng, vuốt giơ cao, nó xông thẳng vào đám cốt binh mà càn quét. Tốc độ hạ sát địch nhân vậy mà chẳng hề thua kém so với Lăng Tiểu Ngư trước đó, khi hắn dùng hắc thủ một mình phá hủy hơn bảy trăm cốt binh ở không gian cửa động thứ hai.

Thần dũng? Gọi cũng không sai.

...

“Oa! Con rồng đen này ghê gớm như vậy?!“.

Đang giao chiến cùng một đám xương xẩu, Gia Gia liếc thấy cái oai của Huyền Long thì thốt lời cảm thán. Tâm sinh chủ ý, nó nở một nụ cười tinh quái, bất ngờ dụng lực đá mạnh vào tên cốt binh ở bên trái, khiến hắn bay thẳng về phía Huyền Long.

Như thấy còn chưa đủ, nó lại xoay người xuất thêm một cước nữa.

“Rồng đen! Cho ngươi một tên nữa nè!“.

...

“Hống!“.

Đối với việc làm của Gia Gia, Huyền Long chẳng những không chút nào phật ý mà còn tỏ ra phấn khích. Nó há miệng kêu to một tiếng đáp lại Gia Gia, long trảo không quên bắt lấy kẻ địch.

Rồi, đầu nó cúi xuống, hai hàm răng sắc nhọn mở ra. Phập một phát, tên cốt binh xấu số hoàn toàn vỡ vụn.

“Oa! Lợi hại! Lợi hại!“.

Dành ra một giây để vỗ tay tán thưởng, Gia Gia lại tiếp tục tung quyền múa cước đem cốt binh đẩy qua chỗ Huyền Long.

“Rồng đen! Tiếp nữa này!“.

...

“Cho ngươi thêm một tên nữa!“.

...

“Crắc!“.

Cách sau Huyền Long một đoạn, Lăng Tiểu Ngư đem một tên cốt binh đánh nát, ngó xem tình huống phát sinh phía trước mà không biết phải nói gì.

Gia Gia và Huyền Long, một kẻ tung xương một người hứng xương, cảnh tượng này... sao mà giống hình ảnh một đứa trẻ và một con chó đang cùng nhau chơi đùa.

Gia Gia sắm vai một đứa trẻ, thôi cũng được đi. Dù sao hình dạng của nó là như vậy. Nhưng còn Huyền Long, nó đâu phải chó. Nó là rồng đấy.

“Hai cái tên này... Thật không biết các ngươi có ý thức được mình đang trong cuộc chiến không nữa“.

Lăng Tiểu Ngư âm thầm lắc đầu thêm một cái nữa, rồi lại tiếp tục ra tay tiêu diệt những cốt binh trước mặt, hoàn toàn không có ý can thiệp vào trò chơi tung hứng của Gia Gia và Huyền Long.

Hắn thấy điều đó là không cần thiết. Bởi lẽ hiện giờ, sau khi trải qua một hồi giao đấu, hắn đã nhận ra tình cảnh cũng chả có gì đáng để khẩn trương, lo ngại.

Năm tên cốt binh chân nhân cảnh hậu kỳ, hơn hai mươi tên chân nhân cảnh trung kỳ cộng thêm một đám sơ kỳ, vấn đỉnh, tổng số ngàn tên, nghe thì to lớn thật, tuy nhiên thực tế, chỉnh thể sức mạnh lại chẳng đáng bao nhiêu. Chí ít là trong mắt của Lăng Tiểu Ngư hắn.

Lúc nãy, khi ước lượng thực lực, Lăng Tiểu Ngư hắn đã quên mất một điều: Cốt binh là vật chết. Bọn chúng vô tri.

Đến suy nghĩ còn chẳng có thì làm sao chúng có thể phối hợp hành động? Nói gì hỗ trợ lẫn nhau, ngay đến sức mạnh của chính bản thân mình, bọn chúng còn không thể phát huy được hết nữa là.

...

“Thực lực có cao mà không biết dùng, chung quy cũng chỉ là thứ vô dụng“.

“Sự tồn tại vô nghĩa này của các ngươi, hôm nay cũng nên chấm dứt rồi“.

Đã nhận thức rõ tình hình, Lăng Tiểu Ngư chẳng ngại ngần chi nữa. Tả thủ vung ngang, hữu thủ quét dọc, hắn phóng tay chém giết.

“Thập Tự Thủ!“.

“Uỳnh!“.

...

“Ma Thủ Già Thiên!“.

“Ầm...!”

“Ầm...!“.

...

...

“Chậc...“.

Phía trước, Gia Gia đang vui vẻ chơi trò tung hứng với Huyền Long, lúc này nghe được thanh âm bạo tạc, ngó xem lại thấy Lăng Tiểu Ngư một đường chém giết thì tặc lưỡi chép môi, trong miệng lầm bầm: “Cái tên này thật là không hiểu phong tình gì hết“.

“Hống!“.

Trong lúc Gia Gia đang tạm ngơi tay thì ở chiều đối diện, một tiếng gào uy nghiêm đột ngột cất lên.

Thần thái loáng cái đã quay ngoắt một trăm tám mươi độ, Huyền Long bất ngờ bạo tăng khí thế, há miệng bắn ra một đạo hắc quang quét sạch cả trăm tên cốt binh trước mặt mình. Và dĩ nhiên, đấy mới chỉ là một đòn khởi đầu. Bởi tiếp ngay sau đó, cũng giống như Lăng Tiểu Ngư, nó điên cuồng tàn sát.

Thấy thế, Gia Gia mới càng thêm bất mãn: “Hừ, cái con rồng đen này cũng vậy nữa. Học ai không học lại đi học Tiểu Ngư hắn...“.

“Chém giết rất là không tốt, các ngươi có biết không?“.

Hậm hực quay đi, Gia Gia nhanh chóng thúc động tử tinh cầu, triển khai đạo thuật.

Từ trong lòng bàn tay nó, tử quang tức thì sáng lên. Rồi, nó lật tay, hướng đám cốt binh đang xông về phía mình ném ra.

“Uỳnh!“.

“Uỳnh...!“.

Chỉ trong nháy mắt, hơn trăm cốt binh tan thành mảnh vụn.

...

Miệng thì bảo chém giết là không tốt, vậy mà vừa mới quay lưng đi đã liền vung tay tiêu diệt hơn trăm tên cốt binh, biến bọn chúng thành mảnh vụn, không thể không nói, Gia Gia nó rõ ràng đã tự mình phản bội quan điểm mình.

Ngôn hành bất nhất. Đúng là ngôn hành bất nhất.

Khỏi phải nghĩ, đối với điều ấy, ngoại nhân tuyệt chẳng thể nào tán dương cho được. Hoàn toàn trái lại, Thiên Hồ Cổ, nàng đã mở miệng phê phán. Câu nói cụ thể như sau:

“Vậy mà nói chém giết rất không tốt, Gia Gia ngươi đúng là không có nhân phẩm“.

...

“Không có nhân phẩm”, bốn chữ này nói nặng không nặng, nhưng nói nhẹ thì cũng không phải nhẹ. Cảm nhận còn tùy ở mỗi người. Riêng với Gia Gia...

Đừng nói giữa tràng cảnh chém giết, do chẳng chú tâm mà không nghe được, lùi một bước, thậm chí có rõ ràng câu nói của Thiên Hồ Cổ đi chăng nữa, thiết nghĩ nó cũng sẽ dửng dưng thôi.

Trách cứ? Hờn dỗi?

Tại sao chứ?

Nhân phẩm là dành cho con người, trong khi Gia Gia nó, nó lại đâu phải con người. Nó là từ trong trứng chui ra a.

Nhân phẩm? Ai cần nhân phẩm chứ?

Một chút hậm hực như cũ vẫn vẹn nguyên, Gia Gia tiếp tục đem trút lên đội quân cốt binh. Lần này, thay vì tiểu binh tiểu tốt, nó tiến thẳng về phía tên cốt binh có khí tức chân nhân cảnh hậu kỳ.

Thân xác vô tri, tên cốt binh kia nào có suy nghĩ gì. Vừa trông thấy Gia Gia lao đến thì hắn liền vung đại đao trong tay lên mà ứng chiến.

“Xí hụt!“.

Đã sớm biết cốt binh “ngu đần”, không thể phát huy ra được những đòn đánh hung hiểm nên Gia Gia cũng chẳng thèm e ngại nữa. Sau khi tránh đi đòn tấn công của tên cốt binh nọ, nó lè lưỡi trêu.

“Ta ở bên đây này!“.

“Keng!“.

...

“Bên đây! Bên đây!“.

“Keng!“.

“Keng!“.

...

...

Cuộc chiến cứ vậy mà tiếp diễn. Thế trận hoàn toàn thuộc về mấy người Lăng Tiểu Ngư, Gia Gia, Huyền Long. Hết thảy đều do bọn họ làm chủ. Tình huống tốt hơn rất nhiều so với dự kiến. Thậm chí còn chẳng cần Thiên Hồ Nguyệt ra tay thì chiến cục đã được định đoạt rồi.

Hơn hai ngàn cốt binh, chỉ sau chưa đầy nửa giờ thì toàn bộ đều bị đánh thành xương tàn cốt lụi, vô phương cử động.

À, mà không.Tính đến thời điểm hiện tại, trong đội ngũ hơn hai ngàn cốt binh kia thì vẫn còn sót lại một tên. Lúc này, nó vẫn đang cùng Gia Gia “giao chiến“.

Đứng phía dưới, sau khi đã đem Huyền Long thu lại, Lăng Tiểu Ngư mới ngước lên nhìn tràng cảnh đuổi bắt giữa không trung, cảm thấy đau đầu.

“Gia Gia, đừng chơi nữa! Giải quyết hắn đi!“.

“Thì ta đang đánh này!“.

“Đánh? Ngươi gọi đó là đánh?“.

“Ừ, đang đánh a!“.

“Haizz...“.

Lời nói không có tác dụng, Lăng Tiểu Ngư đành phải triển khai hành động. Hắn đạp nhẹ lên đất, tung mình lên không.

Với Linh Ngục Trường Qua trong tay, hắn quán thâu linh lực, mượn oai năng của nó mà chém đoạn tên cốt binh đang cùng Gia Gia chơi trò đuổi bắt.

Chóng vánh vô cùng.

...

“Này...“.

Mắt thấy cốt binh linh động là vậy thế mà giờ đã bị cắt thành hai khúc, nằm luôn trên đất, Gia Gia bất mãn cau mày: “Tiểu Ngư ngươi làm cái gì vậy? Hắn là đối thủ của ta a!“.

“Giúp ngươi giải quyết thôi“.

“Nhưng mà ta đâu có cần ngươi giúp!“.

“Ồ, vậy thì cho ta xin lỗi“.

Xin lỗi?

Gia Gia lập tức phùng mang trợn má. Cốt binh cũng bị giết rồi, xin lỗi thì được gì chứ?

“Đồ cá ươn... Đồ cá thối...“.

...

Chả buồn chấp, Lăng Tiểu Ngư đưa mắt nhìn vô vàn xương cốt gãy nát chung quanh, vài giây sau thì nâng cánh tay phải lên, bàn tay xoè rộng.

Tức khắc, một cỗ lực lượng màu đen tuôn ra, nhanh chóng đem tất cả xương cốt cuốn sạch.

Mười giây bất quá, không gian cửa động thứ ba đã hoàn toàn trống rỗng.

Liếc xem một màn như vậy, ở phía sau, Thiên Hồ Cổ nhất thời khó nhịn, buột miệng thốt ra một câu: “Đến xương cốt mà cũng thôn phệ...“.

Đằng trước, vốn đang bực bội, Gia Gia nghe thế liền xẵng giọng nói luôn: “Đâu chỉ xương cốt, Lăng Tiểu Ngư hắn còn từng thôn phệ cả người sống nữa a. Nhân loại này, yêu quái này, rồi thậm chí cả kỳ trân dị bảo, linh hoa linh quả gì đấy, hết thảy hắn đều đã thôn phệ qua. Trên đời này, bất kể thứ gì Tiểu Ngư hắn cũng có thể thôn phệ được hết a“.

“Tất cả?” - Thiên Hồ Cổ cảm thấy khó tin - “Bộ hắn là Thao Thiết chắc...“.

Đang nói, Thiên Hồ Cổ bỗng ngưng. Chẳng biết tại sao, hai chân nàng lại liên tiếp thoái lui.

Thần tình thì... dường như sợ hãi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.