“Ranh con hỗn láo, lại dám xúc phạm ta như thế...“.
“Tỷ tỷ, không cần phải tức giận, Thành Hạo sau khi nói xong những lời kia thì cũng liền bị giết chết rồi“.
“Hắn nếu còn sống ta chắc chắn sẽ đem băm vằm hắn ra thành trăm ngàn mảnh!“.
Cơn giận còn chưa dứt, Tôn Thi Hàn cặn kẽ mà truy: “Sở Sở, nói ta biết. Lúc đó nghe tên nhãi Thành Hạo kia thốt ra những lời như vậy thì hắn phản ứng thế nào? Hắn có nói lời gì không?“.
“Có nói một câu“.
“Là câu gì?“.
“Hmm... Nguyên văn là như vầy: “Thành Hạo ngươi có điều không rõ, tính chiếm hữu của ta vốn dĩ rất lớn. Tôn Thi Hàn, ta thật sự chẳng muốn ai chạm vào. Một tấc da, một sợi tóc cũng không được“. Tỷ tỷ, đó chính là những lời mà hắn đã nói“.
Tôn Thi Hàn lâm vào trầm mặc, trong lòng dường có chút ngọt ngào. Nàng không nghĩ Lăng Tiểu Ngư lại có những lời đối đáp đầy “cảm tình” như thế. Phải biết lúc Thiên Cực Cung và Thần Vũ Môn tìm tới Tuyết Linh Cung gây sự, giữa Lăng Tiểu Ngư hắn và nàng vẫn còn chưa phát sinh quan hệ gì.
Điều này có ý nghĩa gì? Lẽ nào ở trong lòng Lăng Tiểu Ngư hắn sớm đã lưu giữ hình bóng nàng? Hắn nói hắn yêu thích nàng, muốn cùng nàng kết làm đạo lữ, hết thảy đều là thật dạ chân tâm sao?
Tôn Thi Hàn tự hỏi, nhưng hỏi thì hỏi thế thôi chứ thực chất nàng đã có câu trả lời rồi. Mặc dù đáp án này, nó vốn là sai lệch.
“Tỷ tỷ?” Đợi một đỗi lâu cũng không thấy người trước mặt có phản ứng gì, Tôn Sở Sở lúc này mới lên tiếng kêu gọi.
Thoát khỏi suy tư cùng khung cảnh mường tượng, Tôn Thi Hàn nhanh chóng đem tâm tình thu xếp. Giữ cho khuôn mặt mình được tụ nhiên nhất có thể, nàng nói: “Sở Sở, còn có chuyện gì liên quan đến hắn mà ta chưa biết không? Muội kể lại cho ta nghe“.
“Hmm... Để muội nghĩ“.
...
Đêm nay có thể nói là một bước ngoặt lớn đối với Tôn Thi Hàn. Những lời mà Tôn Sở Sở đã nói, những tình tiết mà nàng đã được nghe, chúng khiến Tôn Thi Hàn nàng hiểu ra nhiều hơn, tâm trí cũng trở nên thông suốt hơn. Đối với Lăng Tiểu Ngư, ban đầu nàng oán giận, sau oán giận lại đến hoài nghi. Nàng không chắc, chưa thể xác định được tình cảm của Lăng Tiểu Ngư dành cho mình là chân hay giả, tận đến hôm nay... Bây giờ, Tôn Thi Hàn nàng nghĩ là mình đã tỏ tường rồi.
Mà thật ra thì sáng tỏ cũng không riêng mỗi Tôn Thi Hàn nàng, đêm nay, một nữ tử khác cũng đã sắp sửa tỏ tường: Tôn Tiểu Yến.
...
Bên trong căn phòng vừa được xây lại chưa lâu, tiện nghi căn bản coi như đủ dùng, Tôn Tiểu Yến ngồi bên chiếc bàn, cạnh ngọn minh đăng, trong thứ ánh sáng màu xanh nhạt đưa mắt nhìn nam nhân ở đầu bên kia.
Ca nàng, hắn vẫn như thế, khuôn mặt điềm tĩnh đượm vị phong trần, ánh mắt sâu thẳm khó có ai nhìn thấu được. Từ trên người hắn, dường như lúc nào cũng đều toát lên một cỗ khí chất tang thương lạ thường. Chính nó đã hấp dẫn nàng, khiến Tôn Tiểu Yến nàng không muốn dời đi...
“Tiểu nha đầu, tại sao lại nhìn ca chăm chú như vậy? Bộ trên mặt ca có dính gì sao?“.
Tôn Tiểu Yến có chút xấu hổ lắc đầu. Nàng cười cười: “Không có gì“.
“Chẳng hiểu được trong đầu nữ nhân các muội nghĩ gì“.
Lăng Tiểu Ngư đi vào chính đề: “Được rồi, muội còn nhìn nữa mặt ca sẽ bị bào mòn luôn đấy. Nào, đưa tay ra để ca kiểm tra“.
Đây vốn không phải lần đầu tiên Tôn Tiểu Yến nghe đến hai từ “kiểm tra” này nên chẳng có gì cần thắc mắc cả. Nàng ngoan ngoãn làm theo yêu cầu của Lăng Tiểu Ngư, hướng về phía hắn mà đặt cánh tay phải xuống bàn.
Lăng Tiểu Ngư tiếp lấy, nhẹ nhàng áp ngón trỏ và ngón giữa lên cổ tay Tôn Tiểu Yến, cẩn thận tra xét.
Lát sau...
Lăng Tiểu Ngư thu tay về, tỏ ra vừa ý: “Ừm, không tệ. Cứ theo tiến độ này thì chẳng bao lâu nữa muội sẽ chạm đến cánh cửa chân nhân thôi“.
“Ca, thật không?“.
“Thật“.
Lăng Tiểu Ngư nói tiếp: “Đợi tới lúc đó ca sẽ trợ giúp muội đột phá, tiện thể củng cố căn cơ cho muội“.
“Cảm ơn ca. Ca đối với muội thật tốt.” Tôn Tiểu Yến thật tâm cảm kích. Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ sư phụ ra thì Lăng Tiểu Ngư chính là người đã giúp đỡ cho nàng nhiều nhất. Sự quan tâm hắn dành cho nàng, so với hai vị sư tỷ La Sương - Hàm Yên cũng chẳng thua kém chút nào.
“Tiểu nha đầu, cảm ơn cái gì. Sau này đừng nói mấy lời khách sáo ấy nữa“.
“Vâng...“.
...
Ngoài trời trăng đã lên cao. Trăng phương bắc dường như nhỏ hơn phương nam vài phần. Không biết ở nơi ấy, người xưa có đang ngước mặt nhìn trăng? Liệu có chút gì thương tưởng đến kẻ đã ra đi? Lăng Tiểu Ngư thầm nghĩ, rồi buồn bã cúi đầu.
“Lăng Thanh Trúc, nếu ta không phải đệ tử của nàng, nếu nàng không phải sư phụ của ta, nếu chúng ta không bị lễ giáo ràng buộc, nếu tình yêu này không phải bất luân... liệu nàng có yêu ta không?“.
Lăng Tiểu Ngư hắn thật muốn biết lắm. Đáng tiếc, hắn lại không thể quay ngược thời gian. Suy cho cùng hắn cũng chỉ là một đạo thần hồn chuyển thế trùng sinh, căn bản vô pháp so bì cùng Chí Thượng. Tất nhiên nếu tiếp tục tu luyện thêm, chuyện đảo nghịch càn khôn, can thiệp luân hồi với hắn cũng sẽ hoàn toàn có thể, thế nhưng là... hắn không dư dả thời gian.
“Sư phụ, nếu được lựa chọn lại, ta thà rằng chưa bao giờ gặp người, chưa bao giờ bước vào cánh cửa tiên môn. Nếu được lựa chọn lại, ta tình nguyện chỉ sống được mười sáu năm bên cạnh Yến cô cô, sớm hôm bầu bạn bên cô cô, dưới mái nhà tranh đơn sơ bình dị...“.
...
“Ca“.
Giữa lúc Lăng Tiểu Ngư đang dõi mắt xa xăm nghĩ ngợi bên khung cửa thì từ phía sau, giọng Tôn Tiểu Yến truyền đến. Nàng cũng mau chóng tiến đến bên cửa sổ, khẽ hỏi: “Ca lại nghĩ đến chuyện quá khứ phải không?“.
Lăng Tiểu Ngư cũng chẳng giấu, nhẹ gật đầu.
“Tiểu Yến, ca đang nghĩ đến cô cô. Ca tự hỏi nếu cô cô còn sống, không biết người sẽ phản ứng thế nào khi ca đem về cho người một nương tử“.
Nương tử? Tôn Tiểu Yến nghe đến hai chữ ấy thì chẳng hiểu sao trong lòng lại bỗng khẩn trương lạ kì.
“C-Ca... Ý ca là gì? Nương tử là sao?“.
“À, ta quên vẫn chưa nói với muội“.
Lăng Tiểu Ngư xoay người lại: “Tiểu Yến, ca tính sẽ thành thân“.
“Thành thân? Với ai?” Tôn Tiểu Yến hỏi, dạ lại càng khẩn trương hơn gấp bội.
Không để cho nghĩa muội chờ lâu, Lăng Tiểu Ngư nói ra đáp án: “Nàng ấy muội cũng biết. Phải nói là biết rất rõ. Người mà ca muốn kết thành đạo lữ, nàng ấy chính là cung chủ của muội: Tôn Thi Hàn“.
“Cung chủ? Ca, ca đang đùa muội đúng không?“.
“Không, ca hoàn toàn nghiêm túc. Ca đã hướng nàng ấy cầu hôn rồi“.
Tôn Tiểu Yến im lặng. Nàng muốn nói gì đó, nhưng đôi môi mấp máy vài cái rồi thôi. Nàng nói không được. Câu chữ trong miệng Tôn Tiểu Yến nàng cũng chẳng thể nhớ ra ý nghĩa nữa rồi.
“Tiểu Yến, sao vậy? Có phải muội không thích Tôn Thi Hàn?“.
Lý trí dần quay lại, Tôn Tiểu Yến cố gắng áp chế cảm xúc trong lòng, lắc đầu cười gượng: “Không có. Cung chủ là người tốt, muội làm sao lại không thích người được. Muội chỉ là... chỉ là bất ngờ quá thôi“.
...
“Ca, ca yêu thích cung chủ thật sao?“.
Lăng Tiểu Ngư không trực tiếp trả lời mà nói: “Thi Hàn là một nữ nhân tốt. Ca muốn chăm sóc, yêu thương nàng trong những năm tháng còn lại của mình“.
Những năm tháng còn lại sao? Tôn Tiểu Yến triệt để mất đi hi vọng. Nàng không biết tình trạng của Lăng Tiểu Ngư, bởi thế cho nên nàng chỉ có thể hiểu rằng “những năm tháng còn lại kia” chính là “cả đời”, rằng ca nàng, hắn muốn yêu thương, chăm sóc cung chủ cả đời.
Như vậy là quá rõ rồi...
Nhưng...
“Ca, tại sao... tại sao lại nhanh như vậy? Ca và cung chủ quen biết còn chưa được bao lâu...“.
“Chuyện này...” - Lăng Tiểu Ngư tóm lược đại khái - “Kể từ sau khi Thi Hàn bị Thác Hán ám toán, thân xác bị hủy, ca và nàng đã thường xuyên tiếp xúc. Trong chuyến đi đến Quỷ Lâm, ca và nàng ấy đã trải qua một số chuyện. Ca nhận ra mình không muốn làm tổn thương nàng ấy, trong lòng cũng có tình cảm, vì vậy ca quyết định hướng nàng ấy cầu hôn“.
Tôn Tiểu Yến cật lực đè nén cảm giác nhói đau trong tim, hỏi tiếp: “Vậy còn cung chủ, cung chủ có yêu thích ca không?“.
“Hẳn là có“.
“Nói vậy ca và cung chủ thực sẽ thành thân rồi...“.
Tôn Tiểu Yến thở mạnh một hơi, chợt đưa tay véo mạnh Lăng Tiểu Ngư một cái, trước ánh mắt nghi hoặc của hắn bảo: “Ca đấy, có biết là mình xấu xa lắm không? Chuyện lớn như vậy mà đến bây giờ mới chịu nói cho muội biết, làm người ta chẳng kịp chuẩn bị tâm lý gì hết...“.
“Hứ, người ta khó khăn lắm mới kiếm được một vị ca ca, giờ lại muốn đi thành thân. Người ta sau này biết phải nương tựa ai đây? Thật là xấu xa...“.
“Nha đầu ngốc.” - Lăng Tiểu Ngư đặt tay lên đầu Tôn Tiểu Yến, xoa nhẹ, thanh âm trìu mến - “Ca có thành thân thì vẫn ở Tuyết Linh Cung này mà. Sao lại bảo không có ai để dựa?“.
Tôn Tiểu Yến bĩu môi, chưa mấy vừa ý. Nàng chủ động đem bàn tay đang đặt trên đầu mình gạt ra: “Ca đấy, cứ làm như người ta vẫn là trẻ con. Người ta sớm đã là đại cô nương rồi“.
“Đại cô nương?” - Lăng Tiểu Ngư bật cười - “Muội sao? Muội vẫn chỉ là một tiểu nha đầu thôi“.
Tôn Tiểu Yến không nói thêm gì, chỉ hừ khẽ rồi quay mặt sang hướng khác.
Tiểu nha đầu sao? Phải, ở trong mắt ca nàng vẫn chỉ là một đứa trẻ còn non nớt. Hắn đâu biết rằng...
Đau quá. Trái tim nàng tại sao lại nhói đau thế này?
Trước Tôn Tiểu Yến nàng đúng vẫn chưa biết, nhưng bây giờ thì nàng đã hiểu được rồi. Thì ra... Thì ra ở trong lòng nàng Lăng Tiểu Ngư lại quan trọng tới vậy. Thì ra Tôn Tiểu Yến nàng lại ích kỷ tới như vậy, chỉ muốn hắn là của riêng nàng, chỉ thuộc về một mình nàng...
Thành thân? Tại sao hắn lại muốn thành thân chứ? Tại sao nữ nhân ấy... lại không phải nàng? Tại sao...