Tiên Môn

Chương 464: Chương 464: Đều trúng kịch độc




Chu Đại Trù cúi nhìn chiếc lọ nhỏ trên tay, nhất thời không biết nên nói sao cho phải. Sư phụ hắn, nàng vậy mà...

“Lão nhân gia, tại sao?“.

“Tại sao ư...“.

Lăng Thanh Trúc nhìn thẳng vào mắt Chu Đại Trù, nở nụ cười yếu ớt: “Bởi vì Chu Đại Trù ngươi là đệ tử của ta. Bởi vì ta biết ngươi là người trọng tình trọng nghĩa. Bởi vì...“.

Lăng Thanh Trúc quay mặt đi, giọng đã nhỏ lại càng thêm nhỏ: “... Bởi vì cách đây hơn mười năm, một đứa đệ tử khác của ta đã câm nín mà cam chịu tội tình, phải mang nỗi hàm oan lặng lẽ ra đi“.

...

“Năm đó, Tiểu Ngư Nhi đã vì ngươi mà hi sinh nhiều như vậy, hôm nay ta lẽ nào lại lấy mạng ngươi?“.

“Mau đi đi. Đừng để cho sự hi sinh của Tiểu Ngư Nhi trở thành vô ích. Hãy đưa Ngọc Yến đi tìm hắn, giúp ta nói với hắn rằng... Bao nhiêu năm qua ta vẫn luôn tin hắn vô tội. Trong lòng ta, Tiểu Ngư Nhi hắn vẫn luôn là đứa đệ tử mà ta yêu quý“.

...

“Lão nhân gia... Cảm ơn người“.

“Trúc tỷ, đa tạ tỷ“.

Lăng Thanh Trúc xoay người lại: “Được rồi. Không còn nhiều thời gian đâu, các ngươi hãy mau... ư!“.

Đang nói, Lăng Thanh Trúc bỗng ngưng. Từ trong miệng nàng, máu tươi nhanh chóng trào ra, bất kể nàng đã rất cố gắng kiềm chế đi nữa.

Chứng kiến cảnh ấy, Lăng Ngọc Yến và Chu Đại Trù không khỏi khẩn trương.

“Lão nhân gia!“.

“Trúc tỷ, tỷ làm sao vậy?!“.

“Ta...“.

Thần tình tái nhợt, trong sự nâng đỡ của Lăng Ngọc Yến và Chu Đại Trù, lạ lùng thay, Lăng Thanh Trúc lại bỗng nở một nụ cười khó hiểu.

“Nguy!“.

Trong lòng thầm hô bất ổn, Chu Đại Trù ngay lập tức kéo Lăng Ngọc Yến lui lại.

Tiếc rằng đã muộn.

Từ phía Lăng Thanh Trúc, một làn khói đen kết hợp với ngân châm đã được đánh ra.

“Chủ nhân!“.

...

Chu Đại Trù dù đã cố tránh nhưng rốt cuộc vẫn là không cách nào tránh nổi. Khói độc lẫn ngân châm, cả hai hiện đều đã có trong cơ thể hắn. Mà, không chỉ hắn, Lăng Ngọc Yến cũng đều là như vậy, trúng phải độc thủ của Lăng Thanh Trúc. Đáng nói hơn nữa là độc này lại còn là kỳ độc, mạnh đến kinh người.

Tưởng tượng mà xem. Ngay đến Chu Đại Trù - một chân nhân sơ kỳ - hiện còn bị độc tố lan toả khắp kỳ kinh bát mạch thì một phàm nhân yếu ớt như Lăng Ngọc Yến, tình trạng của nàng còn tệ hại tới độ nào?

Ngân châm vừa xuyên qua cơ thể thôi, một giây chưa đến thì Lăng Ngọc Yến nàng đã liền bị độc tố công tâm luôn rồi.

Tình trạng hết sức nguy kịch.

...

“Yến cô cô!“.

Miệng hô gọi nhưng tay cũng không chậm, Chu Đại Trù vội vàng lấy từ giới chỉ ra một lọ đan dược, trút liền hai viên rồi đem cho luôn vào miệng Lăng Ngọc Yến, giúp nàng nuốt xuống.

...

“Bộp bộp...“.

Kèm theo những tiếng vỗ tay, Lăng Thanh Trúc tán thưởng: “Đường đường là hung thần thượng cổ Thao Thiết lại có thể vì một nhân loại nhỏ bé mà hết lòng lo lắng như vậy... Thật là hiếm thấy. Hiếm thấy...“.

Giao Lăng Ngọc Yến lại cho kiếm linh Thiên Tà dùng linh lực trấn áp độc tố, Chu Đại Trù run run đứng dậy.

“Ngươi... không phải lão nhân gia“.

“Nói! Ngươi rốt cuộc là ai?!“.

“Ta là ai?“.

“Lăng Thanh Trúc” nhếch môi, thâm ý mà rằng: “Trên thế gian này, Thao Thiết ngươi không phải là kẻ nhận thức ta rõ ràng nhất hay sao?“.

“Soạt!“.

“Lăng Thanh Trúc”, cũng chính là Hỗn Độn mới nói câu thứ nhất, câu thứ hai lời chỉ vừa tới bên miệng thì Chu Đại Trù đã bất ngờ phát động tấn công.

Tốc độ cực nhanh!

Nhưng... Chu Đại Trù hắn nhanh, Hỗn Độn há đâu lại chậm. Với một kẻ mưu mô xảo quyệt như hắn, lý gì lại không lường được một chuyện đơn giản như vầy?

Trên thực tế, trước đòn công kích của Chu Đại Trù, Hỗn Độn hắn không những đã rất dễ dàng tránh thoát mà còn rất nhanh phản kích lại nữa.

Từ trong khách điếm Lưu Ly, cả hai hiện đã di chuyển ra bên ngoài.

Trên con đường rộng, trải qua một hồi lâu giao thủ, Hỗn Độn và Chu Đại Trù lúc này đều đã tạm ngơi tay. Vẫn trong dáng hình Lăng Thanh Trúc, Hỗn Độn nhìn Chu Đại Trù ngay đến đứng còn không vững, tặc lưỡi lắc đầu:

“Chu Đại Trù. Thao Thiết... Ta khuyên ngươi đừng nên kích động. Độc mà ngươi trúng phải chính là hai trong mười loại kỳ độc trứ danh, hi hữu của Tây vực đấy“.

“Thế nào? Có phải bây giờ ngươi không thể điều động chân nguyên được nữa?“.

Tay run, chân run, cả người đều run, Chu Đại Trù quỵ xuống.

“Chủ nhân, ngài thấy sao rồi?!“.

Liếc qua Thiên Tà, hay đúng hơn là người đang được Thiên Tà bồng lấy, Chu Đại Trù cắn răng. Hắn hướng Hỗn Độn, nói mà như gằn:

“Thuốc giải... Đưa ta thuốc giải...“.

...

“Thật là nực cười. Có nằm mơ ta cũng chưa bao giờ hình dung ra được cảnh này. Một hung thần bạo ngược như Thao Thiết ngươi lại có thể đi quan tâm tới loại phàm nhân nhỏ bé này“.

“Thao Thiết à Thao Thiết, xem ra ngươi thật là đã đầu thai chuyển thế sai chỗ mất rồi“.

...

“Khốn kiếp!“.

Chủ nhân mình đã bị ám toán, nay kẻ ám toán lại còn thốt lời giễu cợt, kiếm linh Thiên Tà trong lòng khó nhịn mắng to. Hắn buông Lăng Ngọc Yến xuống mà xách bản thể của mình lao lên.

“Hừ!“.

Trông cảnh ấy, Hỗn Độn hừ lạnh một tiếng. Chỉ thấy hắn vung tay một cái thì kiếm linh Thiên Tà đã liền bị kết giới phong toả ngay.

“Khốn kiếp! Thả ta ra! Thả ta ra!“.

...

“Một kiếm linh nho nhỏ lại dám thách thức ta, thật đúng là không biết lượng sức“.

“Thứ nhãi nhép ngươi cứ ở yên đấy, sẽ tới lượt ngươi sớm thôi“.

Chuyển mắt nhìn sang Chu Đại Trù vừa cố gượng người dậy, Hỗn Độn nhếch môi tiến lên một bước.

Tức khắc thân ảnh hắn liền tiêu thất, đến khi lần nữa hiện ra thì đã ở ngay sát bên Chu Đại Trù.

Giơ chân giẫm đạp lên lưng kẻ từng suýt tí nữa đã đem mình thôn phệ trong quá khứ, Hỗn Độn ngạo nghễ mà rằng: “Thao Thiết, sao vậy? Không phải lúc ở Hình Đài Thiên Kiếm ngươi rất uy phong, có thể một mình chống lại tứ đại tông môn ư? Tại sao bây giờ ngay cả đứng ngươi cũng đứng không nổi?“.

“Thuốc giải... Đưa ta thuốc giải...“.

...

“Thuốc giải? Vẫn muốn cứu nữ nhân này?“.

Hỗn Độn tặc lưỡi thêm lần nữa. Hắn thả Chu Đại Trù lúc này đã bị độc tố khiến cho máu huyết tự trào ra miệng, bước đến chỗ Lăng Ngọc Yến.

“Ồ, vẫn còn sống à. Coi bộ thứ đan dược lúc nãy Thao Thiết ngươi cho nàng uống cũng chẳng phải vật phàm“.

Đặt tay lên khuôn mặt đã tím tái của Lăng Ngọc Yến, Hỗn Độn tỏ ra thích thú, hỏi Chu Đại Trù: “Thao Thiết, nữ nhân này quan trọng với ngươi tới vậy sao?“.

“Không được...!“.

Liếc xuống bàn tay vừa vươn ra nắm lấy chân mình, Hỗn Độn càng thêm đắc ý: “Không được? Thao Thiết, ngươi không cho ta thương tổn nữ nhân này?“.

“Thôi được. Thấy ngươi đáng thương như vậy, ta sẽ buông tha cho nàng“.

“Thuốc giải...” Chu Đại Trù dù đã bị độc tố khiến cho toàn thân gần như tê liệt nhưng vẫn cố mở miệng ra nói.

Cứu Lăng Ngọc Yến, đấy là điều duy nhất hắn nghĩ đến lúc này.

Tiếc rằng, Hỗn Độn, hắn lại chằng phải kẻ có lương tâm. Lòng trắc ẩn, nó vốn chưa bao giờ tồn tại trong hắn.

Hết sức phũ phàng, hắn cho Chu Đại Trù biết đáp án: “Thao Thiết, tin ta đi. Ta cũng muốn giúp ngươi cứu nữ nhân này lắm. Nhưng tiếc là độc này, nó vốn dĩ là không có thuốc giải“.

“Ngươi...“.

“Thao Thiết ngươi không cần phải ngạc nhiên đâu. Hai loại độc này đều là kỳ độc a. Nếu mà có thuốc giải thì nó đâu có gọi là kỳ độc“.

Mặc cho Chu Đại Trù bi phẫn, lệ tuôn thành hàng, Hỗn Độn vẫn tiếp tục xoáy vào nỗi đau: “Cho dù thứ ngươi cho nàng uống có là thánh đan chuyên trị bách độc thì cũng vô dụng, bất quá giúp nàng ta kéo chút hơi tàn. Càng thêm đau đớn mà thôi“.

“Nữ nhân này chắc chắn sẽ chết. Chắc chắn sẽ chết... Ha ha ha... Ha ha ha ha...!“.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.