“Ong!“.
“Ong!“.
Ờ giữa vòng vây, Thác Hán bất ngờ phát lực; từ trên người hắn, một cỗ hung khí cấp tốc bành trướng.
Dưới uy áp bức người nọ, Tôn Sở Sở và các vị trưởng lão, cung nhân thủ hộ Tuyết Linh Cung nhất thời buộc phải thoái lui.
Nhưng, cũng chỉ trong thoáng chốc. Bởi liền ngay sau đó, dựa vào công năng pháp bảp cùng các loại thủ đoạn, bọn họ lập tức khắc chế được áp lực, lại tiếp tục phối hợp cùng nhau vây đánh sư yêu Thác Hán.
“Hừ!“.
Kèm theo tiếng hừ lạnh, Thác Hán lúc này mới đem binh khí xuất ra. Cái mà hắn đang cầm, đấy là một cự phủ màu đen, nhìn qua rất chi thô kệch, nặng nề. Quả thật... người thế nào binh khí thế ấy.
“Sát!“.
Trên gương mặt cũng chẳng có bao nhiêu thay đổi, Tôn Sở Sở hét to một tiếng, thanh kiếm trong tay nàng cũng mạnh mẽ hướng địch nhân đâm tới.
“Bổn gia lại sợ ngươi?!“.
Thần tình đã nghiêm túc lên hẳn, sư yêu Thác Hán gầm lớn, cầm cự phủ màu đen bổ dọc một đường.
Tức thì, theo nhát bổ ấy, hư ảnh một con sư tử vàng lao ra, chụp xuống đỉnh đầu Tôn Sở Sở.
Hai mắt mở to, Tôn Sở Sở nội tâm kinh hãi. Từ đạo sư ảnh kia, nàng cảm nhận được nguy hiểm.
Đang tiến buộc phải lui, Tôn Sở Sở lộn một vòng trên không trung, bay ngược về phía sau. Nàng quán thâu toàn bộ linh lực vào bên trong thanh kiếm đang cầm, hướng sư ảnh chém ra.
Lập tức, một kiếm ảnh màu lam xuất hiện, cùng hoàng kim sư ảnh giao tranh.
“Hống!“.
“Ong!“.
...
“Oành... oành...!!“.
...
“Ha ha ha! Nữ nhân ngươi không tệ!” Lẫn trong tiếng nổ đinh tai, một giọng cười thô lỗ cũng cất lên.
Liền tiếp đó, bóng dáng cao lớn của Thác Hán hiện ra. Với hai cánh tay đã vừa được cường hoá, biến thành màu vàng y như là kim loại, hắn vung cự phủ đem các trưởng lão và cung nhân Tuyết Linh Cung đẩy lui, lao thẳng tới chỗ của Tôn Sở Sở.
“Nữ nhân! Tiếp bổn gia một phủ!“.
Biết địch nhân chẳng phải loại tầm thường, so pháp lực thậm chí còn nhỉnh hơn mình một bậc, Tôn Sở Sở đương nhiên sẽ không dám có chút nào khinh suất. Rất thận trọng, nàng đem hết mười thành thực lực xuất ra, cùng đối phương giao chiến.
“Keng!“.
“Keng!“.
...
“Oành!“.
“Ầm...!“.
...
Trận chiến lúc này đã được đẩy đến giai đoạn cao trào, lực lượng tung ra đã không phải dạng như chân nhân sơ kỳ có thể chống đỡ được. Cũng vì lẽ đó mà hiện giờ, các trưởng lão, cung nhân thủ hộ Tuyết Linh Cung buộc phải lui về phía sau, chỉ có thể dùng thủ đoạn viễn trình công kích để hỗ trợ cho Tôn Sở Sở.
Nhưng dù vậy, xem tình hình, Tôn Sở Sở dường như cũng không có nhiều lợi thế lắm. Trái lại, dưới cự phủ của sư yêu Thác Hán, Tôn Sở Sở nàng càng lúc càng trở nên khó khăn, phải chật vật chống đỡ...
Muội muội đang chật vật là thế, các cung nhân đang bất lực là thế, ấy vậy mà lạ lùng thay, tận giờ phút này Tôn Thi Hàn vẫn chưa hề xuất thủ, chỉ lặng im đứng nhìn.
Nàng là đang quan sát. Có nghi hoặc cần phải xác minh chăng?
...
“Keng! Keng!“.
“Keng!“.
“Keng!“.
Tôn Thi Hàn không xuất thủ, Thác Hán thấy được. Nhưng vẻ mặt hắn, tựa hồ cũng chẳng quan tâm gì mấy. Theo như những gì đang thấy thì toàn bộ sự chú ý của hắn lúc này chỉ có duy nhất một mình Tôn Sở Sở. Từng nhát chém, từng cái bổ, và từng câu nói, hết thảy đều là dành cho Tôn Sở Sở nàng.
Khỏi phải nghĩ, trước sự “nồng nhiệt” kia, Tôn Sở Sở đương nhiên đã chẳng vui vẻ gì. Sự “nồng nhiệt” này, Tôn Sở Sở nàng thật là tiếp không nổi. Trải qua một hồi trực diện giao phong thì giờ đây cánh tay phải của nàng đã tê rần, linh lực trong người cũng hao đi không ít...
Thế rồi... Chuyện gì đến rốt cuộc cũng phải đến. Tu vi, đạo thuật đều không bằng người, Tôn Sở Sở cuối cùng thất bại, bị cự phủ chém trúng, phải lui về sau, miệng hộc máu đào.
“Mỹ nhân chớ chạy!“.
Được nước làm tới, sư yêu Thác Hán lao mình theo hướng thoái lui của Tôn Sở Sở, giơ ra yêu trảo toan đem nàng bắt giữ.
Thời điểm hắn tiếp cận, khi cánh tay đã sắp chạm vào người Tôn Sở Sở thì một chút dị biến bỗng chợt nổi lên.
Vốn đang khiếp sợ thoái lui, Tôn Sở Sở bất ngờ há miệng. Từ bên trong miệng nàng, một tia lam quang đột ngột bay ra, đâm thẳng vào mặt Thác Hán.
Có điều, Thác Hán xem bộ còn chưa quá bất cẩn. Hắn đã phản ứng rất nhanh, vừa thấy Tôn Sở Sở há miệng đã liền lách mình tránh đi.
Nhưng... Chính ở khoảnh khắc Thác Hán hắn vừa tránh đi ấy thì từ một hướng khác, một tia lam quang khác cũng đã bay tới.
Tốc độ cực nhanh!
Đối với dị biến lần này, Thác Hán căn bản đã không thể tránh được nữa, chỉ còn cách trực diện nghênh đón.
Bất đắc dĩ, Thác Hán vội vàng triển khai linh quang hộ thể.
“Ong!“.
Tiếc rằng... Tầng linh quang hộ thể được tạo ra một cách vội vã, nó lại kiên cố được bao nhiêu?
Trong khi đó, thứ đang đánh tới đây, nó há đâu đơn giản. Tia lam quang này vốn chẳng phải một đạo linh lực. Thực chất nó là một cây ngân châm, một loại ám khí.
Lại nói, cây ngân châm này, lai lịch cũng không hề nhỏ. Nó chính là bảo vật của Tuyết Linh Cung, đã được các đời cung chủ nối nhau dùng chân nguyên của mình bồi đắp, uy lực thế nào có thể nghĩ. Rất khủng bố.
Nhìn xem. Tầng linh quang hộ thể của sư yêu Thác Hán không phải đã vừa mới bị ngân châm xuyên phá rồi đấy ư?
...
Sau một tiếng hét thất thanh, sư yêu Thác Hán hiện đã từ trên không trung rơi xuống dưới đất.
Dĩ nhiên là Thác Hán hắn đã ngay lập tức đứng lên. Nói sao hắn cũng là một tên chân nhân cảnh trung kỳ đỉnh phong kia mà. Huống hồ... Tôn Thi Hàn - kẻ đã ra tay ám toán hắn còn đang ngay đấy, hắn há có thể nằm yên trên đất được? Biết đâu người ta sẽ lại bồi thêm một đòn hiểm nữa...
Thác Hán thực rất lo ngại trường hợp đó. Nhưng coi bộ lần này hắn đã lo sợ vô ích. Đơn giản là bởi Tôn Thi Hàn đã không hề bồi thêm một đòn hiểm nào nữa cả. Có lẽ nàng cho một lần ám toán thành công như thế là đủ rồi.
Tuyệt Tình Châm - bảo vật truyền lưu qua các đời cung chủ Tuyết Linh Cung - uy lực há lại tầm thường? Châm này, nó không chỉ có sức công phá kinh người mà ẩn chứa bên trong còn thêm cả độc tố cực kỳ ghê gớm nữa...
...
“Ư...“.
Sư yêu Thác Hán đứng dậy chưa lâu thì thần tình đã đại biến. Từ trong miệng hắn, một chút máu tươi rỉ ra. Hơi khác với Tôn Sở Sở ban nãy là máu này, thay vì màu đỏ thì nó lại có màu lam nhạt.
“Độc... Ám khí có độc...” Thác Hán nhìn Tôn Thi Hàn, khuôn mặt đầy sợ hãi.
Đối lập, biểu cảm của Tôn Thi Hàn thì lại rất điềm tĩnh, trong đáy mắt ẩn ẩn còn có vẻ thích thú.
“Ngươi nói không sai, ngân châm của ta quả là có độc.” - Tư thái nhàn nhã, Tôn Thi Hàn chậm rãi bước đi, vừa đi vừa nói - “Chất độc này gọi là Tuyệt Tình Độc, một khi trúng phải thì thân thể sẽ rất nhanh liền hủ bại, đau đớn mà chết...“.
“Tôn Thi Hàn ngươi... ư!“.
...
Liếc nhìn sư yêu Thác Hán giờ phút này ngay cả đứng cũng không vững, Tôn Thi Hàn nhếch môi: “Sao? Có phải rất đau?“.
“Cơ thể bị Tuyệt Tình Châm của ta công phá, lại bị Tuyệt Tình độc của ta hủy hoại, Thác Hán ngươi nghĩ còn có thể phản kháng?“.
“Hừ!” - Thần sắc thay đổi còn nhanh hơn lật sách, từ cười cợt chuyển thành âm lãnh, Tôn Thi Hàn lạnh lùng - “Thứ nam nhân ti tiện như ngươi cũng dám tơ tưởng đến bản cung chủ? Đã muốn chết thì bổn cung chủ thành toàn cho ngươi!“.
Thanh âm vừa dứt cũng là lúc Tôn Thi Hàn lao người đi. Ngón trỏ và ngón giữa hợp lại, nàng lấy chỉ làm kiếm, ý định đem đầu Thác Hán cắt xuống.
Nhưng chính lúc này, khi Tôn Thi Hàn nàng tiếp cận thì dị biến lại bất ngờ nổi lên...