Ngồi nhìn, đứng lên vẫn còn nhìn, Ngọc Vô Tâm và Liễu Phù Dung, hai người cứ thế giữ nguyên ánh mắt, gắt gao giao kề. Tuy nhiên, không phải quan tâm, cái ý tứ thăm hỏi lẫn nhau mà là sự phòng bị, thậm chí sát cơ.
Ngọc Vô Tâm, nàng đang muốn giết chết Liễu Phù Dung.
Thân phận tà tu của nàng, sự hiện diện của nàng ở Phí Long Sơn, bổn sự của nàng, bảo vật nàng đã đoạt, hết thảy Liễu Phù Dung đều đã biết. Vị Thanh Liên Tiên Tử này nếu mà đem những bí mật của Ngọc Vô Tâm nàng kể cho kẻ khác biết, như vậy tánh mạng nàng sẽ vô cùng nguy hiểm.
“Ngươi muốn giết ta?” Sau một hồi im lặng, Liễu Phù Dung rốt cuộc là người chủ động lên tiếng.
Thông minh băng tuyết như nàng làm sao lại không hiểu ra vấn đề đây. Nhưng cũng chính bởi đã hiểu mà trong lòng Liễu Phù Dung mới cảm thấy có chút thất vọng, hụt hẫng.
Liễu Phù Dung nàng là ai chứ? Chính là một vị thiên tài tu luyện sở hữu Thánh linh căn ưu dị trong truyền thuyết, người được sư trưởng trong môn phái vô cùng ưu ái, trong mắt các đệ tử, đặc biệt nam nhân thì địa vị của nàng lại càng cao vời vợi. Ở trước mặt nàng bọn họ chỉ có thể ngước mắt lên mà ngưỡng vọng, mà hâm mộ. Nàng chính là tiên tử.
Thiên tư tuyệt đỉnh như thế, dung nhan lại càng khỏi nói, băng thanh ngọc khiết, cao quý bất phàm tựa như tiên tử, thử hỏi thế gian có nữ nhân nào thập toàn thập mỹ như nàng? Đừng nói nam nhân, cho dù là nữ nhân khi đứng trước nàng thì bọn họ cũng chỉ biết hâm mộ thầm than, tự thương hại bản thân chứ chẳng mấy người tỏ lòng đố kỵ đâu.
Vậy mà Ngọc Vô Tâm...
Nữ nhân này muốn giết nàng. Sát cơ kia nàng đã nhìn ra. Ở trong mắt đối phương lúc này, Liễu Phù Dung nàng chỉ đơn giản một mối nguy cần loại bỏ không hơn.
“Liễu đạo hữu sao lại hỏi vậy? Chúng ta không phải vừa cùng nhau liên thủ sát diệt cường địch sao?” Đáp lại Liễu Phù Dung là một nụ cười nhàn nhạt, ra chiều hoà nhã.
Song, Liễu Phù Dung đâu phải kẻ ngốc. Sát cơ Ngọc Vô Tâm dù đã thu liễm nhưng nàng dám cá hiện trong thể nội đối phương linh lực đã được thúc động, thần thông, bảo vật tùy thời đều có thể xuất ra để tru diệt mình.
“Ngọc đạo hữu, ngươi liệu có nắm chắc?“.
Liễu Phù Dung chỉ ra vấn đề: “Pháp thuật của Ngọc đạo hữu đúng rất cao thâm, thần thông bảo vật cũng vô cùng ghê gớm, ta hoàn toàn công nhận. Nhưng, Ngọc đạo hữu, Phù Dung không phải nữ tử tầm thường. Với địa vị chân truyền đệ tử được sư tôn thương yêu nhất, một hai thủ đoạn bảo mệnh Phù Dung đây lẽ nào không có?“.
“Cứ cho là Phù Dung đánh không lại, bảo vật thần thông có thua kém, song nếu Ngọc đạo hữu muốn nhanh chóng sát diệt thì đừng hòng. Mà, một khi trận chiến kéo dài, Ngọc đạo hữu đây cũng sẽ lâm nguy đấy“.
Ngọc Vô Tâm nghe qua, chân mày liền khẽ nhíu. Trải qua trận ác chiến với Chung Sĩ Cơ vừa rồi, không khó để thấy Liễu Phù Dung cũng rất ghê gớm. Nàng không chắc đối phương liệu đã dùng hết thủ đoạn hay chưa. Nếu như đối phương vẫn còn con bài ẩn giấu, vậy thì thật sự rất khó để mà giết được. Lại nói nguy cơ đến từ Mạn Đà Sơn Trang chưa phải đã hết...
Trong lúc Ngọc Vô Tâm lặng im suy tính thì bên này giọng Liễu Phù Dung lại cất lên.
“Ngọc đạo hữu, tu sĩ trên người ai cũng đều có một hai bí mật. Thân phận tà tu của ngươi, sự hiện diện của ngươi ở Phí Long Sơn, chuyện ngươi tham dự sát diệt Chung Sĩ Cơ, đoạt lấy bảo vật, hết thảy ngươi đều không cần lo lắng. Phù Dung không phải kẻ nhiều chuyện, thêm nữa bản thân cũng có dính líu vào, ta tuyệt đối sẽ giữ kín toàn bộ“.
“Thật vậy chăng?“.
Liễu Phù Dung quả quyết: “Mỗi câu mỗi chữ đều không giả“.
Thoáng trầm mặc, Ngọc Vô Tâm chậm rãi nói ra: “Ta tin Liễu đạo hữu, nhưng ta lại không thích đem vận mệnh của mình đặt ở trong tay người khác. Người sống thì không giỏi giữ kín bí mật“.
Liễu Phù Dung nhíu mày: “Như vậy theo ý Ngọc đạo hữu thì chỉ có người chết mới thực sự đáng tin? Đạo hữu vẫn quyết tâm giết ta?“.
“Cũng không hẳn“.
Ngọc Vô Tâm đã có cân nhắc, nói ra: “Liễu đạo hữu, chỉ cần đạo hữu phát thệ trước tâm ma của mình, rằng tuyệt đối giữ kín toàn bộ mọi chuyện, như vậy ta lập tức để đạo hữu tự do rời đi“.
Tu tiên chính là nghịch thiên, mỗi tu tiên giả đều có tâm ma của mình. Nếu đã phát thệ trước tâm ma thì tuyệt đối không thể ngược lại, nếu không hậu hoạ khôn lường, nhẹ tu vi cả đời không tiến, nặng thì thậm chí chỉ đơn thuần ngồi đả toạ hấp thu linh khí tu luyện thôi cũng rất dễ tẩu hỏa nhập ma, phát điên phát khùng.
Mấy vạn năm qua chưa từng nghe có một tu tiên giả nào có can đảm đi ngược lại lời thề trước tâm ma của mình.
Liễu Phù Dung tất nhiên cũng hiểu được sự hệ trọng của lời thề tâm ma. Nét mặt chẳng lấy gì làm vui, nàng hỏi: “Nếu ta không phát thệ thì thế nào?“.
Đáp lại là một khuôn mặt kiên định lạnh lùng: “Ta và đạo hữu sẽ chỉ có một người được rời khỏi đây“.
Ngọc Vô Tâm đã chẳng nói chơi, nàng làm thật. Ngay khi lời vừa ra hết thì từ trên người nàng một cỗ uy áp cũng lan toả, tư thế sẵn sàng tung đòn công kích.
Thấy vậy Liễu Phù Dung không khỏi đắn đo. Nàng cúi đầu trầm ngâm một đỗi, chừng khi ngẩng lên thì đột nhiên hé môi lộ ra hai lúm đồng tiền nho nhỏ.
Liễu Phù Dung bẩm sinh đã có khí chất băng lãnh, hầu như không biết cười, nhưng một khi nụ cười đã nở thì trăm hoa còn phải kém thua, ánh trăng trên trời còn phải thấy thẹn. Nụ cười ấy, nó giống như ánh dương quang chiếu rọi một vùng băng tuyết trắng xoá mênh mông, mị lực vô cùng. Sức hấp dẫn lớn tới nỗi khiến cho Ngọc Vô Tâm cũng bất giác có chút thất thần.
“Tỉnh táo!“.
Thầm mắng bản thân thiếu nghị lực, Ngọc Vô Tâm hít sâu một hơi để ổn định tâm thần. Dù vậy trong dạ cũng phải ngầm cảm thán về cái gọi thiên sinh lệ chất của Liễu Phù Dung. Xem ra cái danh tiên tử mà thế nhân gán cho nàng cũng chẳng ngoa chút nào.
Bên này, Liễu Phù Dung vốn cũng lưu tâm, ngó thấy sắc diện Ngọc Vô Tâm mới rồi có chút ngẩn ngơ vì mình thì âm thầm đắc ý. Coi bộ trong lòng ai kia cũng không phải là không để ý chút gì.
“Thôi được. Ta sẽ theo ý Ngọc đạo hữu phát thệ trước tâm ma của mình“.
Hả?
Đã sắp sửa ra tay, nay nghe đối phương nói vậy thực khiến Ngọc Vô Tâm cảm thấy bất ngờ. Vốn nàng cho với bản tính cao ngạo cùng thân phận tôn quý của mình thì quá nửa Liễu Phù Dung sẽ không chịu bị áp chế, vậy mà...
Có gian dối gì chăng?
Ngọc Vô Tâm âm thầm cảnh giác.
“Ngọc đạo hữu không cần hoài nghi. Phù Dung nói đồng ý phát thệ thì chắc chắn sẽ phát thệ. Chỉ là... Phù Dung có điều kiện“.
“Điều kiện gì?“.
“Bí mật của Ngọc đạo hữu Phù Dung đúng là đã biết khá nhiều, song bí mật của Phù Dung Ngọc đạo hữu cũng đã biết không ít. Nếu như chỉ có một mình Phù Dung phát thệ thì thật không công bằng“.
“Tốt, ta sẽ cùng ngươi phát thệ.” Đề nghị của Liễu Phù Dung cũng là hợp tình hợp lý nên Ngọc Vô Tâm chấp thuận ngay.
Nàng đang toan bảo đối phương phát thệ thì...
“Ngọc đạo hữu, Phù Dung còn một điều kiện nữa“.
Ngọc Vô Tâm nhíu mày. Nữ nhân này đúng là được nước làm tới a.
Coi như chưa nhìn thấy khuôn mặt cau có của ai kia, Liễu Phù Dung nhanh chóng nói ra điều kiện thứ hai của mình: “Ngọc đạo hữu, gặp gỡ là có duyên, ta và đạo hữu lại còn cùng nhau liên thủ đối phó cường địch, bảo vật xuất thế cũng là mỗi người thu lấy một nửa, có thể nói là có phúc cùng hưởng có hoạ cùng chia. Duyên nợ của chúng ta rõ ràng rất sâu đậm, đã vậy, tại sao chúng ta không kết bái, chân chính trở thành tỷ muội?“.
Thêm một lần nữa Ngọc Vô Tâm lại bị Liễu Phù Dung làm cho ngạc nhiên. Nàng còn tưởng đối phương sẽ đưa ra yêu sách gì, không ngờ lại là cái loại sự tình này.
Kết bái tỷ muội? Giữa một thiên kiều chi nữ trong chính đạo với một ác nhân thuộc giới tà đạo? Đây không nghi ngờ chính là cấm kỵ của danh môn chính phái. Rốt cuộc thì trong đầu Liễu Phù Dung nàng đang nghĩ cái gì vậy?
“Kết bái tỷ muội? Liễu đạo hữu hình như đã quên mất mình là đệ tử danh môn thì phải“.
Liễu Phù Dung lắc đầu: “Nguồn gốc của mình Phù Dung sao có thể quên. Phù Dung chỉ là không muốn tự trói buộc mình. Huống hồ đối với Ngọc đạo hữu Phù Dung có ấn tượng rất tốt. Thiên hạ này, xét trong thế hệ trẻ hiện nay, đáng để Phù Dung kết giao cũng chỉ có mình Ngọc đạo hữu“.
“Liễu Phù Dung ngươi đánh giá ta cao quá rồi“.
Liễu Phù Dung từ chối bình luận, chỉ hỏi: “Ngọc đạo hữu, Phù Dung thật sự rất có thành ý. Không biết đạo hữu có nguyện nhận người tỷ muội này hay không?“.
Ngọc Vô Tâm trầm mặc. Thoạt đầu nàng còn tưởng đối phương nói đùa, nhưng xem ra không phải.
Đến cùng thì trong hồ lô của nữ nhân này đang chứa thuốc gì?
Suy tư hồi lâu, sau cùng thì Ngọc Vô Tâm đã đưa ra lựa chọn.
“Có một tỷ muội là Thanh Liên Tiên Tử đỉnh đỉnh đại danh dường như cũng không tệ. Được, ta đồng ý“.
Liễu Phù Dung mỉm cười, nhanh chóng phát thệ trước tâm ma. Ngọc Vô Tâm cũng nối gót làm theo. Sau đấy, cả hai cùng quỳ, ở trước thiên địa thần minh kết thành tỷ muội. Song lạ một điều là các nàng lại chẳng ai thề thốt gì thêm ở lần kết bái này.
“Ngọc tỷ tỷ, kể từ giờ chúng ta đã chính thức là tỷ muội. Sau này mong tỷ tỷ chiếu cố cho.” Liễu Phù Dung đứng lên liền nói.
Ngọc Vô Tâm cũng tươi cười đáp lại: “Liễu muội muội, tỷ tỷ đây cũng rất mong được muội chiếu cố“.
“À, phải rồi Liễu muội. Nhân dịp kết bái, tỷ tỷ có một món quà muốn tặng cho muội“.
Quà?
Liễu Phù Dung có chút hiếu kỳ: “Quà Ngọc tỷ tỷ muốn tặng hẳn là trân quý“.
“Đó là dĩ nhiên.” Ngọc Vô Tâm bảo: “Nào, muội hãy nhắm mắt lại đi“.
Trong lòng Liễu Phù Dung liền nổi lên cảnh giác: “Ngọc tỷ tỷ, có cần như thế? Chúng ta đâu còn nhỏ, lại chẳng phải thường nhân thế tục“.
“Sao? Sợ tỷ tỷ hại muội?“.
“Nào có. Tỷ tỷ nói đùa“.
“Nếu không phải thì hãy nhắm mắt lại. Chúng ta đã là hảo tỷ muội, Liễu muội lẽ nào chẳng có chút lòng tin với tỷ?“.
“Muội...“.
Đối phương đã nói đến như vậy, nếu còn từ chối e rằng không thoả. Liễu Phù Dung đành miễn cưỡng làm theo. Tất nhiên là trong khi nhắm mắt nàng cũng đã âm thầm điều động linh lực, chỉ cần có biến động thì sẽ lập tức ra tay ngay.
Ngọc Vô Tâm ghê gớm thì Liễu Phù Dung nàng cũng chẳng phải dạng vừa. Ai hơn ai còn khó nói đấy.
“Hừm...“.
Ngó thấy hàng mi giai nhân đã đóng, trong ánh mắt Ngọc Vô Tâm lúc này mới lộ ra một tia gian xảo. Nàng hé môi, khẽ nghiêng đầu.
Ngay lập tức, hai mắt Liễu Phù Dung mở toang, ngập tràn dấu hỏi. Vốn nàng còn tưởng Ngọc Vô Tâm sẽ giở trò gì, không nghĩ...
Môi chạm môi, cái này... hình như là hôn a.