“Ngừng!“.
Thiên Hồ Đại Mi lớn tiếng bảo, bảo xong thì lấy tay xoa đầu, than: “Thật là hết cách với tiểu nha đầu con. Biết vầy lúc trước ta đã không sinh con ra làm gì“.
“Mẫu thân...“.
“Haizz... Được rồi được rồi. Ta sẽ can thiệp vào chuyện này“.
“Mẫu thân, người nói thật chứ?“.
“Còn có thể giả?“.
Rất chi vui mừng, Thiên Hồ Cổ dang tay ôm chầm lấy mẫu thân mình, cảm ơn rối rít.
Sau đấy nàng hỏi: “Mẫu thân, vậy khi nào chúng ta đi?“.
“Đi?“.
“Thì tới Thiên Kiếm Môn giúp Lăng Tiểu Ngư thanh minh“.
“Không vội“.
Thiên Hồ Đại Mi bổ sung thêm: “Bây giờ cho tới kỳ hạn mà tứ đại tông môn đưa ra, thời gian còn tận hơn nửa tháng nữa. Lăng Tiểu Ngư dù có xuất hiện thì cũng sẽ không lộ diện ngay đâu“.
“Nhưng mà...“.
“Tiểu nha đầu, Thiên Kiếm Môn bây giờ chẳng khác nào long đàm hổ huyệt, để phòng bất trắc thì chúng ta phải chuẩn bị cho kỹ lưỡng. Lại nói, chính sự Thanh Khâu vẫn còn không ít chuyện ta chưa xử lý xong...“.
Đang nói, Thiên Hồ Đại Mi bỗng ngưng. Nàng nhìn một thân ảnh đang hướng bên này tiến lại, bảo với nữ nhi: “Thấy không? Lại có chuyện ta cần giải quyết kìa. Được rồi Cổ Cổ, con trước cứ về phòng mình đi, khi nào xử lý xong sự vụ ta sẽ đến tìm con“.
“Mẫu thân...“.
“Đi đi“.
...
Thân ảnh Thiên Hồ Cổ vừa khuất thì cũng là lúc huynh trưởng Thiên Hồ Bắc Gia của nàng chính thức tiếp cận mẫu thân mình. Vẫn bộ dáng thanh tao, khí chất siêu phàm thoát tục giống thuở nào, hắn cung kính cúi đầu: “Mẫu thân“.
“Ừm.” Thiên Hồ Đại Mi nhẹ gật đầu. “Bắc Gia, tìm ta có việc gì?“.
“Mẫu thân, con vừa xuất quan, được nghe Hà Hoạch kể lại chuyện của quỷ diện nhân kia“.
“Ra vậy“.
Thiên Hồ Đại Mi hỏi: “Con nhận định sao về chuyện này?“.
Thiên Hồ Bắc Gia vốn đang định đáp, nhưng khi ngó thấy mẫu thân có động tác nâng tay hướng đến bình trà trên bàn thì lập tức giữ lại lời nói. Hắn cúi xuống, chủ động cầm bình trà lên rồi rót cho mẫu thân mình.
“Mẫu thân, người dùng trà“.
Mặc dù đã quen với sự hiếu thuận của nhi tử, nhưng trông nét mặt Thiên Hồ Đại Mi thì cũng không có vẻ gì là vui vẻ lắm. Nàng bảo: “Bắc Gia, mấy chuyện nhỏ nhặt này con không cần phải để ý như vậy. Cứ để ta tự làm“.
“Không sao. Hài nhi chỉ muốn làm chút gì đó cho mẫu thân“.
“Bắc Gia, con chỉ cần làm tốt chức trách của mình, cố gắng bảo hộ cho Thanh Khâu này là được rồi“.
“Vâng, mẫu thân“.
“Được rồi, trả lời câu hỏi của ta đi“.
Trong lúc Thiên Hồ Đại Mi đưa tách trà lên môi, nơi đối diện, Thiên Hồ Bắc Gia cũng đem chính kiến nói ra: “Mẫu thân, theo hài nhi nghĩ thì sự việc lần này, quỷ diện nhân chắc chắn là người giật dây. Mục đích của hắn hẳn là vì cỗ quan tài, hay chính xác hơn là bộ thi thể bên trong quan tài“.
“Nói tiếp đi“.
“Vâng“.
Thiên Hồ Bắc Gia tiếp tục nói: “Quỷ diện nhân gây án khắp nơi, thoạt xem có vẻ tùy tiện nhưng thực chất, mục đích của hắn lại rất rõ ràng. Phổ Hạnh thần tăng, Phật châu, Tô Lam,..., đấy đều là nhân vật trọng yếu, bảo vật quan trọng, có ảnh hưởng rất lớn đến cao tầng tứ đại tông môn. Có thể thấy quỷ diện nhân hắn đối với tình hình chính giáo rất đỗi tường minh. Theo con suy đoán, kẻ này nếu không phải người trong chính giáo thì khẳng định cũng có những mối liên hệ nào đó“.
...
“Ừm, không tệ“.
Thiên Đồ Đại Mi đặt ly trà hiện đã cạn xuống bàn, nói: “Vậy con nói xem, bộ tử thi biết đi kia, nó có gì đặc biệt mà quỷ diện nhân phải hao tổn tâm tư đến thế?“.
“Cái này...“.
Thiên Hồ Bắc Gia có chút ngập ngừng: “Con chỉ nghe Hà Hoạch nói bộ tử thi kia là nguồn gốc thái âm chi lực gì đấy, cụ thể cũng chưa rõ ràng lắm“.
“Vậy, thái âm chi lực, bốn chữ này Bắc Gia con đã nghe qua bao giờ chưa?“.
Thiên Hồ Bắc Gia lắc đầu, rõ ràng không biết.
Thiên Hồ Đại Mi chẳng bình luận gì, chỉ nhẹ phẩy tay: “Được rồi, con lui xuống đi“.
“Mẫu thân...“.
“Con còn có chuyện gì muốn nói?“.
Thiên Hồ Bắc Gia hé môi, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn thu hồi: “Dạ không“.
“Nếu đã không có chuyện gì nữa thì lui xuống đi“.
“Vâng“.
...
...
Tầm một khắc sau.
Cũng tại Tây Uyển.
Thiên Hồ Đại Mi như cũ vẫn ngồi đấy, bên chiếc bàn đá màu trắng. Nhưng đối diện cùng nàng thì đã chẳng phải Thiên Hồ Bắc Gia nữa.
Thiên Hồ Nguyệt, đấy mới là kẻ đang hiện hữu.
...
“Nguyệt Nhi.” - Thiên Hồ Đại Mi mở lời - “Lúc nãy Cổ Cổ lại tới nài nỉ ta đi giúp Lăng Tiểu Ngư kia“.
“Vậy mẫu thân quyết định thế nào?“.
“Con cảm thấy ta nên quyết định thế nào?“.
Thiên Hồ Nguyệt thoáng trầm ngâm, rồi đáp: “Theo con, Thanh Khâu ta không nên ra mặt“.
“Tại sao?“.
“Chuyện lần này không chỉ là dính dáng tới quỷ diện nhân mà còn có liên hệ với nữ nhân trong cỗ quan tài kia nữa... Lăng Tiểu Ngư, Gia Gia, quỷ diện nhân, nữ nhân trong quan tài, bọn họ đều chẳng ai là đơn giản. Sắp tới, tại Thiên Kiếm Môn rất có thể sẽ nổi lên một trận giông bão khó lường. Thanh Khâu ta góp mặt, thật... không phải ý hay“.
“Nói vậy là con muốn Thanh Khâu chúng ta mặc kệ chuyện này?“.
“Không“.
Thiên Hồ Nguyệt lắc đầu: “Mẫu thân, Lăng Tiểu Ngư, Gia Gia, quỷ diện nhân, và cả nữ nhân trong quan tài kia nữa, mấy người bọn họ nắm giữ rất nhiều bí mật. Có những thứ mà bọn họ biết nhưng chúng ta lại chẳng tường. Rõ ràng, tri thức của bọn họ đã không nằm trong thời đại này“.
“Ý của con ta nghĩ là mình hiểu được“.
Thiên Hồ Đại Mi lại hỏi: “Nguyệt Nhi, vậy theo con Thanh Khâu ta nên ứng phó thế nào?“.
“Án binh bất động, đợi xem kỳ biến. Nếu có cơ hội thì lập tức ra tay đoạt lấy lợi ích“.
...
“Trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi“.
Thiên Hồ Đại Mi tán thưởng: “Nguyệt Nhi, con quả nhiên không phụ kỳ vọng của ta. Rất tốt“.
...
Tuy là được mẫu thân ngợi khen, nhưng xem nét mặt thì Thiên Hồ Nguyệt chừng cũng chả vui vẻ gì. Trái lại, nàng hình như đang có điều khó nói.
Rất tinh ý, Thiên Hồ Đại Mi chủ động hỏi: “Nguyệt Nhi, sao vậy? Có điều gì khiến con lo nghĩ ư?“.
“Mẫu thân.” - Thiên Hồ Nguyệt nói ra - “Cổ Cổ muội ấy rất có cảm tình với Lăng Tiểu Ngư. Nếu chúng ta không ra mặt giúp Lăng Tiểu Ngư, chỉ sợ...“.
“Hừm...“.
Thiên Hồ Đại Mi thở ra một hơi: “Nguyệt Nhi, nói đến chuyện này ta lại không thể không trách con. Đáng ra con không nên để cho Cổ Cổ phát sinh quan hệ với tiểu tử kia như vậy“.
“Mẫu thân, là lỗi của con. Xin người cứ trách phạt.” Thiên Hồ Nguyệt cúi đầu.
...
“Thôi bỏ đi. Chuyện không nên xảy ra cũng đã xảy ra rồi, trách phạt con lại để làm gì?“.
“Về phía Cổ Cổ, ta sẽ có sắp xếp. Còn phần con...“.
Thiên Hồ Đại Mi chuyển thân đứng dậy, vừa đi vừa bảo: “Theo ta. Ta có vài việc cần con đi làm“.
...
...
Tối hôm ấy, bên trên đỉnh núi...
Chỗ này không phải Thanh Khâu. Nó ở cách Thanh Khâu rất xa.
Dưới trời đêm, trong tiếng gió vi vu thổi nhẹ, sát bên mép vực, lúc này có một thân ảnh đang đứng, bóng hình rất đỗi cô đơn.
Khoác trên mình một bộ hắc y, hắn đứng ngay đấy, hai mắt cúi nhìn thứ đồ vật đang cầm trên tay. Là một tấm truyền âm phù, bên trên có khắc dấu hiệu của Thiên Kiếm Môn. Trùng hợp, dấu hiệu này lại là đặc trưng của đệ tử Trúc Kiếm Phong...
...
“Yến cô cô...“.
Từ trong miệng Lăng Tiểu Ngư, thanh âm khe khẽ cất lên. Nhưng, chỉ ba chữ rồi thôi. Cả một đỗi lâu cũng không nghe hắn thổt ra thêm một tiếng nào nữa.
Tận cho tới khi...
“Tiểu Ngư“.
... một âm thanh khác cất lên.