Tiên Môn

Chương 749: Chương 749: Dừng Tại Nam Xương




“Tố Tâm, thuần âm chi hồn chính là âm hồn có thể tu thành Quỷ tu“.

“Quỷ tu?“.

“Không sai“.

Tố Tâm bước lên tiên lộ chưa lâu, những kiến thức này có thể không biết chứ Ngọc Vô Tâm thì đã từng xem qua. Nàng đem giải thích cho Tố Tâm hiểu.

Theo như lời nàng thì Quỷ tu hoàn toàn khác với Lệ quỷ. Lệ quỷ chính là linh hồn của người đã chết còn mang đầy oán khí nên không muốn tiến vào luân hồi. Theo năm tháng thực lực được tăng cường nhưng lại mất đi linh trí, giống như dã thú.

Còn Quỷ tu thì giống như tu tiên giả, không những có linh trí mà khi tu vi tinh thâm có thể ngưng thành thân thể. Tu tiên giả có thể trở thành tiên nhân thì quỷ tu sau khi độ kiếp thành công cũng có thể thành Quỷ tiên.

Nói cách khác âm hồn là thuần âm chi hồn tương đương với nhân tộc có linh căn hơn nữa rất hiếm có, hơn mười vạn âm hồn mới có được một. Đương nhiên âm hồn muốn trở thành quỷ tu thì cần phải có người dẫn tiến nhập môn.

“Thì ra Quỷ tu chính là như vậy“.

Tố Tâm nghe qua, trong dạ cũng phấn chấn hẳn: “Ngọc sư tỷ, nói vậy là Tố Tâm có thể trở lại làm người phải không?“.

“Chỉ cần ngưng được thân thể thì muội cũng sẽ không khác gì người bình thường“.

Ngọc Vô Tâm kéo Tố Tâm ngồi xuống, hỏi: “Tố Tâm, mau nói cho ta nghe. Sau khi muội chết, linh hồn muội đã đi đâu? Tại sao lại đột ngột hiện ra chỗ này?“.

“Cái đó... muội cũng không rõ lắm“.

Tố Tâm hồi tưởng: “Sau khi bị cái tên kia siết cổ chết, linh hồn muội đột nhiên bị kéo vào một không gian tối đen. Rồi muội nhìn thấy có một vầng sáng...“.

“Lúc đầu muội định đi vào, nhưng lại nghe tiếng của tỷ gọi nên không đi nữa. Muội loay hoay ở đó một đỗi thì âm hồn tự dưng thoát ra khỏi không gian đó, xuất hiện ở đây“.

“Là như vậy sao...“.

Đối với cái gọi là luân hồi tu tiên giả xưa nay không lý giải rõ ràng thành thử Ngọc Vô Tâm cũng nhanh chóng dẹp đi một chút vướng mắc trong lòng. Như nghĩ tới gì đó, nàng đem chiếc giới chỉ của Đông Phương Ngọc cùng mấy túi trữ vật của ba nữ cung nhân Thiên Cực Cung kia lấy ra, bắt đầu tìm kiếm.

“Ngọc sư tỷ, tỷ tìm gì vậy?“.

“Công pháp“.

“Công pháp? Công pháp gì?“.

“Quỷ đạo công pháp.” Ngọc Vô Tâm vừa kiếm vừa đáp “Tố Tâm muội bây giờ đã là quỷ hồn, cần có pháp môn quỷ đạo để tu luyện“.

“Vậy tỷ mau kiếm đi“.

Ngọc Vô Tâm tiếp tục tìm, qua thêm một đỗi thì nàng ngưng lại. May mắn, bên trong túi trữ vật của một cung nhân Thiên Cực Cung có cất chứa pháp môn quỷ đạo, cấp bậc còn không tệ.

Vốn Ngọc Vô Tâm cũng chỉ muốn thử vận may, kiếm được thì tốt mà không được cũng chả sao. Pháp môn quỷ đạo cao cấp không dám nói chứ loại cấp thấp, ngay chính trong Tàng Thư Các của Ma Thần Tông cũng có bảo lưu. Nói sao thì cũng là tà tông kia mà.

Song, lần này vận khí không tệ, chẳng những tìm được công pháp quỷ đạo cao cấp mà còn thu được một cái dưỡng hồn quán. Chỉ cần để Tố Tâm trú ngụ bên trong, âm hồn của cô bé chẳng những không bị suy yếu mà còn được tẩm bổ nữa.

“Ngọc sư tỷ, bên trong hình như còn có mấy quỷ hồn.” Tố Tâm ghé mắt nhìn vào bên trong dưỡng hồn quán, nói.

Ngọc Vô Tâm tất nhiên cũng nhìn ra: “Bọn chúng chỉ là Lệ quỷ, bồi dưỡng chưa lâu. Để ta đem luyện hoá“.

Nói rồi nàng xuất ra một cây tiểu phiên màu đen, đem tế nó lên không trung. Tức thì hắc vụ nổi lên, âm phong rít gào.

Ngọc Vô Tâm kết nhanh pháp quyết, hướng Bách Hồn Phiên đánh lên. Kế đó, nàng đem dưỡng hồn quán ném vào bên trong quỷ vụ.

“A!“.

“A a a!“.

Những tiếng kêu thảm liên tục vang lên, thấp thoáng có thể thấy được một đám Lệ quỷ đang bị ma phiên hút vào, rồi đem luyện hoá.

“Chậc...“.

Tố Tâm đứng bên cạnh nhìn xem, rợn người le lưỡi. Bây giờ cô bé cũng là âm hồn quỷ vật a.

“Cũng may đây là Ngọc sư tỷ chứ không phải kẻ tà tu nào xa lạ, nếu không có khi mình sẽ bị mang ra tế luyện cũng nên“.

...

“Sư tỷ, xong rồi hả?” Trông thấy Ngọc Vô Tâm đem Bách Hồn Phiên thu hồi, Tố Tâm lúc này mới lên tiếng hỏi.

Đáp lại cô bé là một cái gật nhẹ: “Ừm, đã đem chúng luyện hoá hết rồi“.

“Tố Tâm, chúng ta đi thu dọn một chút, tối nay rời khỏi Nam man luôn“.

“Đi khỏi Nam man?“.

“Ừ. Ma Thần Tông đã không còn nữa rồi“.

...

...

Thâm canh bán dạ, từ trong Ma Thần Tông một đạo phi kiếm vừa mới bay lên. Ngự không phi hành chính là Ngọc Vô Tâm. Mang theo âm hồn Tố Tâm, nàng nhắm thẳng phương bắc bay đi.

Thành thật mà nói thì mục tiêu của Ngọc Vô Tâm cũng chẳng rõ ràng lắm. Thực ra nàng còn chưa xác định được. Nàng chỉ biết là trước hết mình phải rời khỏi Nam man, kế đó tìm một nơi yên tĩnh để đột phá vào Vấn đỉnh kỳ rồi mới tính tiếp. Có thể nàng sẽ đến Bái Hoả Giáo nương nhờ Phỉ Thúy, cũng có thể nàng sẽ tự mình lăn lộn, làm phận tán tu...

Một tháng sau...

Trải qua ba mươi ngày đêm trong cảnh màn trời chiếu đất, rốt cuộc thì hôm nay Ngọc Vô Tâm cũng quyết định tiến vào thành trấn phàm nhân để tìm chỗ trú chân.

Nơi đây gọi Nam Xương thành, là một trong sáu mươi bốn thành của Lương Châu, thuộc tại phương nam, là chỗ yếu đạo giao thông, dân cư tập trung đông đúc.

Sau khi thoáng tìm hiểu qua về Nam Xương Thành, Ngọc Vô Tâm khá là vừa ý. Theo nàng thấy thì ở chỗ này đột phá Vấn đỉnh là một lựa chọn tuyệt hảo.

Thông thường tu sĩ khi bế quan đều lựa chọn nơi vắng tránh bị người quấy rầy. Thậm chí có kẻ đem động phủ khai mở ở chốn thâm sơn, tận nơi cùng cốc, song đã có trường hợp mặc dù tránh được ngoại nhân quấy nhiễu nhưng vô tình lại biến thành thức ăn của yêu thú.

Trùng kích vào Vấn đỉnh với Ngọc Vô Tâm mà nói là một chuyện hệ trọng. Vì lẽ đó nàng cần phải cẩn thận suy nghĩ. Và rồi sau nhiều lần cân nhắc trước sau, cuối cùng nàng quyết định tìm đến Nam Xương Thành này.

Đại đa số tu sĩ bế quan đều chọn nơi sơn cùng thủy tận, nếu vậy sao Ngọc Vô Tâm nàng không làm ngược lại, chọn một thành thị phồn hoa nào đó?

Tu tiên giả theo đuổi thiên đạo, kẻ thích ở tại hồng trần chỉ đếm được trên đầu ngón tay, nếu Ngọc Vô Tâm nàng ở đây trùng kích Vấn đỉnh thì nguy hiểm sẽ ít hơn.

“Ngọc sư tỷ, tới rồi hả?“.

Ngọc Vô Tâm dừng ở trước cổng thành nam, dùng thần niệm đáp lại Tố Tâm: “Ừ, chúng ta tới rồi“.

“Tố Tâm có thể ra ngoài không?” Bên trong dưỡng hồn quán tiếng Tố Tâm lại cất lên.

Cô bé thực muốn đi ra lắm. Thời gian này ở mãi trong dưỡng hồn quán khiến cho cô bé cảm thấy có phần bức bối.

“Chưa được.” Đáng tiếc mong muốn của Tố Tâm đã bị người từ chối “Trời còn chưa tối, nha đầu ngươi ra ngoài sẽ không tốt“.

“Không sao đâu. Tố Tâm đã bắt đầu tu luyện lại, cảm thấy thân thể rất tốt“.

“Thân thể?” Ngọc Vô Tâm chê cười “Một âm hồn như ngươi thì đào đâu ra thân thể?“.

“Ngọc sư tỷ...“.

“Không cần nói nữa, nha đầu ngươi tạm thời ở yên trong đó“.

Thái độ miễn cưỡng, Tố Tâm “Vâng” dài một tiếng rồi im lặng...

...

Dưới ánh tà dương Ngọc Vô Tâm chậm rãi bước vào thành. Chỉ thấy thành cao hào sâu, tường thành dùng cự thạch kiên cố xây nên, nơi cửa thành có một đội lính đứng nghiêm uy phong lẫm lẫm...

Tiến vào trong thành, trước mắt là những kiến trúc san sát nối tiếp nhau, dòng người rộn ràng tấp nập khiến Ngọc Vô Tâm có chút cảm khái. Từ khi bước vào tu tiên đạo đến nay, đây là lần đầu tiên nàng quay lại hành tẩu tại thế tục.

“Cũng hơn mười năm rồi“.

...

“Túy Hương Lầu“.

Dừng chân đứng trước tiểu lâu, Ngọc Vô Tâm nhìn tấm biển nhẩm đọc. Nàng suy nghĩ một chút rồi quyết định tiến vào. Tuy nói tu sĩ Trúc cơ hậu kỳ như nàng đã có thể ích cốc, nhưng cứ ăn một bữa hồng trần thì cũng chẳng chết ai. Thêm nữa, mấy chỗ như khách lâu, tửu điếm này, tin tức thường là nhanh nhạy nhất. Ngọc Vô Tâm nàng vốn cũng đang tính thăm hỏi vài điều.

Sau khi gọi một bàn đầy sơn hào hải vị, thưởng thức hồi lâu, Ngọc Vô Tâm lúc này mới gọi một tên tiểu nhị tới hỏi chuyện.

“Tiểu nhị, trong thành này có trang viện nào muốn bán không?“.

Đối với tướng mạo khác người của Ngọc Vô Tâm, nếu nói tiểu nhị không e ngại thì chính là nói dối. Hắn có cảnh giác đấy. Mà không riêng mình hắn, hầu hết khách nhân ở đây ai nấy cũng đều đang âm thầm lưu ý Ngọc Vô Tâm. Đại bộ phận đều cho nàng chẳng phải kẻ thiện lương. Rất có thể là một thành phần trong ma môn tà giáo...

“K-Khách quan muốn mua cư xá sao?” Tiểu nhị có vẻ khẩn trương, mắt không dám nhìn thẳng Ngọc Vô Tâm.

Ngọc Vô Tâm thì không để ý lắm. Nàng gật đầu: “Phải, ta cần một chỗ dừng chân“.

“Hmm... Cư xá thì có rất nhiều. Ở phía nam thành có Trương gia, tây thành có Chương gia, Lý viên ngoại… “.

Ngọc Vô Tâm khoát tay nói: “Ta muốn tìm một chỗ an tĩnh không ai quấy rầy“.

“Điều này..” Tiểu nhị trầm ngâm, hẳn đang cố hồi tưởng “Cư xá yên tĩnh không người quấy rầy tiểu nhân có biết một nơi, song...“.

“Ngươi ấp úng cái gì, chỉ cần thỏa mãn yêu cầu của ta ngân lượng không thành vấn đề.” Nói đoạn Ngọc Vô Tâm lấy ra một lượng bạc đưa cho tiểu nhị.

Nhất thời hai mắt tiểu nhị sáng lên, khách nhân hào phóng như vậy thật sự là hiếm khi gặp được. E sợ giảm đi mấy phần, tiểu nhị vẻ mặt vô cùng cung kính nói: “Tạ ơn khách quan ban thưởng“.

“Hồi khách quan, theo tiểu nhân biết thì ở phía bắc thành chừng mười dặm có một tòa trang viên, đình đài lầu các hoa viên tiểu hồ cái gì cũng có, nơi đây trước kia vốn là của Lâm viên ngoại. Trang viên này vô cũng an tĩnh, bình thường không có ai đến quấy rầy, chỉ là...“.

“Sao?” Ngọc Vô Tâm cau mày. Cái kiểu ấp úng này nàng khó mà ưa được.

Tiểu nhị cũng biết thế nên chẳng dám dong dài, nói luôn: “Chỉ là trang viên này có chút kỳ lạ, mấy năm trước người ở bên trong tự dưng sinh ra các loại ảo giác, có người nói bên trong có quỷ vật“.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.