“Tiểu Linh, ta đang nói chuyện với con, sao con có thể bỏ đi như vậy?“.
Đồ Tam Nương tỏ rõ sự bất mãn của mình: “Tiểu Linh, vì một tên nam nhân mà con nỡ đối xử với mẫu thân mình như thế, con coi mà được à?“.
“Mẫu thân, người tránh ra“.
“Nếu ta không tránh đâu này?“.
Lời đã vô dụng, Âm Tiểu Linh dứt khoát ra tay. Từ trong không gian giới chỉ, nàng đem một kiện pháp bảo gọi ra. Pháp bảo này có dạng ấn tín, bề mặt được điêu khắc hoa văn hình quỷ dữ, thoạt trông khá là rùng rợn.
Chẳng nghi ngờ gì nữa, thứ vừa được lấy ra chính là Bách Quỷ Binh Phù - một trong hai kiện bảo vật lợi hại nhất của Âm Tiểu Linh.
“Khặc khặc...“.
“Khặc khặc...“.
Dưới sự thúc động của chủ nhân là Âm Tiểu Linh, từ bên trong Bách Quỷ Phù Binh, sáu bóng đen nhanh chóng lao ra. Cùng những tiếng cười ghê rợn, chúng đồng loạt lao đến tấn công Đồ Tam Nương.
“Nữ sanh ngoại tộc! Đúng là nữ sanh ngoại tộc!“.
Ẩn ẩn tức giận, Đồ Tam Nương vừa tránh né vừa lớn tiếng chỉ trích.
“Tiểu nha đầu! Con đây là đang phạm tội thích sát giáo chủ, sẽ bị xử tội lăng trì đấy có biết không?!“.
Âm Tiểu Linh nghe rõ, nhưng chẳng buồn đáp. Thay vì dừng, nàng lại tiếp tục triển khai đại thủ đoạn.
Một lần nữa, nàng đem pháp bảo gọi ra. Lần này, thứ xuất hiện cũng có dạng ấn tín giống Bách Quỷ Binh Phù, kích cỡ cũng tương tự nhau, chỉ khác ở hình dáng, hoa văn điêu khắc. Nếu như trên bề mặt Bách Quỷ Binh Phù là hình ảnh ác quỷ thì ở kiện bảo vật này, được khắc hoạ lại là một giống linh chủng thuở hồng hoang - thượng cổ: Rồng.
“Huyết Ngục Hoả Long Ấn“.
Liếc qua kiện đồ vật trong tay nữ nhi, Đồ Tam Nương càng thêm kích động. Cảm xúc khá là tiêu cực, nàng tức khí mắng to: “Tiểu nha đầu ăn cháo đá bát! Đồ thứ bất hiếu nhi!“.
...
“Tức chết ta! Thật là tức chết ta!“.
...
“Hống!“.
“Khặc khặc...“.
Đồ Tam Nương mắng mặc Đồ Tam Nương mắng, Đồ Tam Nương chửi mặc Đồ Tam Nương chửi, tất thảy Âm Tiểu Linh đều bỏ ở ngoài tai. Bằng tất cả khả năng mình có, nàng cố gắng đem mẫu thân vây khốn, để rồi sau đó thì thi triển huyết độn, hoá thành một đám máu tươi bắn ra khắp bốn phương tám hướng hòng đào tẩu.
Ý định là có, tuy nhiên, thành công hay thất bại, chúng lại chẳng phải do nàng.
“Chạy? Tiểu nha đầu con có thể chạy thoát sao?“.
Đồ Tam Nương hừ khẽ. Dựa vào tu vi cao thâm của mình, rất nhanh, nàng đã đem cả Bách Quỷ Binh Phù và Huyết Ngục Hoả Long Ấn cho thu lấy. Tiếp đấy, hai mắt nàng sáng lên, đồng tử tức khắc biến thành màu xanh. Lông mi cũng là như vậy, xanh biếc một màu.
Thiên Phượng Thần Mục một lần nữa lại tái hiện nhân gian.
Trên đời này, kẻ sở hữu linh nhãn không nhiều. Hi hữu là khác. Thiên Phượng Thần Mục như của Đồ Tam Nương đây thì lại càng khan hiếm. Hiện nay, thiết nghĩ cả thiên hạ cũng chỉ có duy nhất một mình nàng nắm giữ.
Với năng lực của đôi thánh nhãn này, thật chẳng khó để Đồ Tam Nương có thể phát hiện ra tung tích nữ nhi.
Thực tế đã vừa chứng minh điều đó. Bất quá vài ba nhịp thở thì thân ảnh Đồ Tam Nương đã ở sát sau lưng nữ nhi của mình rồi.
“Tiểu nha đầu! Đứng lại cho ta!“.
Đằng trước, bao bọc trong huyết quang, Âm Tiểu Linh cắn môi, hướng kẻ truy đuổi phía sau đánh ra một chưởng.
Trông thấy huyết thủ bay đến trước mặt, Đồ Tam Nương lập tức vung tay hoá giải. Trong lòng thầm mắng: “Xú nha đầu... Đúng là càng ngày càng không ra gì...“.
“Hừ... Nha đầu ngươi không chịu dừng lại chứ gì? Được thôi. Để ta xem ngươi còn chạy được nữa không“.
Chủ ý đã có, Đồ Tam Nương chẳng dây dưa thêm nữa, nhanh chóng đem một trong ba chiếc giới chỉ đang đeo trên tay tháo ra, ném về phía trước.
Giới chỉ đón gió mà lên, nháy mắt đã biến thành một cái vòng lớn đem Âm Tiểu Linh nhốt tại bên trong.
Nếu như có Lăng Thanh Trúc ở đây, khẳng định nàng sẽ không lạ gì với một màn vừa mới xảy ra. Rất quen thuộc là khác.
Mười mấy năm về trước, chính Lăng Thanh Trúc nàng cũng đã từng dùng chiếc giới chỉ này để vây khốn Đồ Tam Nương.
Đáng tiếc. Thuở ấy, Tứ Hung Giới này của Lăng Thanh Trúc nàng giữ chân Đồ Tam Nương còn chưa được bao lâu thì đã thất thủ. Từ đó trở đi, kiện bảo vật này cũng trở thành vật dụng tùy thân của Đồ Tam Nương.
Chuyện xưa là vậy, Đồ Tam Nương đã rất dễ dàng phá giải trói buộc. Có điều, hôm nay không phải ngày xưa, Âm Tiểu Linh cũng không phải Đồ Tam Nương. Với tu vị chân nhân trung kỳ của mình, Âm Tiểu Linh nàng thật là vô phương thoát ra khỏi giam cầm.
...
“Hừ...“.
Đứng bên ngoài kết giới, Đồ Tam Nương nhìn thiếu nữ đang bị vây khốn bên trong, bực bội nói ra: “Tiểu nha đầu, con không phải rất thích chạy sao? Chạy đi! Chạy nữa đi!“.
“Tứ Hung Giới này là hàng trân bảo, rất chất lượng đấy! Không có sự cho phép của ta, tiểu nha đầu con đừng mơ có thể thoát ra được!“.
“Ong!“.
Lời Đồ Tam Nương vừa dứt thì một thanh âm khác đã liền vang lên. Khá là chói tai.
Ở bên trong kết giới, Âm Tiểu Linh đã bắt đầu loạn động.