Bỗng dưng trong lòng lại trỗi lên cảm giác bất an mãnh liệt, Tô Đông Vũ vội khựng người lại, tiếp đấy, thay vì tiến lên như dự tính thì hắn cấp tốc thoái lui về sau.
Nhưng đã muộn.
Tô Đông Vũ hắn phản ứng rất nhanh đấy, chỉ là Âm Tiểu Linh, nàng ra tay cũng đâu có chậm.
Vốn đã sớm bày ra thủ đoạn, trong tiếng cười khúc khích ma mị, nàng thông qua thần niệm kích phát.
Cũng chả thấy nàng vung tay hay thốt ra chữ gì, nhưng dị biến, nó vẫn cứ phát sinh. Lẫn giữa màn đêm tăm tối, một cách bất chợt, bốn bóng đen lao ra tấn công Tô Đông Vũ.
Hung hiểm cận kề, Tô Đông Vũ nào dám đâu xem nhẹ, vội vàng xuất ra Toái Vũ - thanh đại bảo kiếm từng được sư phụ mình ban tặng.
Thái Ất Kiếm Quyết: Phong Hành Trảm!
Mạnh mẽ, khí thế sát phạt hết sức đáng gờm. Đường kiếm mà Tô Đông Vũ đánh ra, tuy triển khai trong tình huống cấp bách nhưng uy lực thì tuyệt đối chẳng thể xem thường. Trước một kiếm này, dẫu là chân nhân sơ kỳ cấp bậc, nếu không cẩn thận cũng có khả năng nằm xuống chứ chả đùa.
Âm Tiểu Linh ư?
Cảnh giới của nàng cũng bất quá chân nhân sơ kỳ mà thôi, tuy nhiên, đạo hạnh thì không phải thứ mà Tô Đông Vũ có vốn liếng để so bì.
Âm Tiểu Linh nàng là một chân nhân sơ kỳ rất đặc biệt. Đừng nói chỉ một Tô Đông Vũ, cho dù đứng trước nàng có là mười Tô Đông Vũ cũng tuyệt vô phương chống đỡ.
Thực tế, nó đã vừa mới chứng minh điều ấy. Mặc cho họ Tô đã cố gắng ứng phó, bốn bóng đen quỷ dị kia vẫn chẳng hề chùn bước. Bằng một cách nào đó, tất cả bọn chúng đều hoàn hảo né tránh được đường kiếm đầy uy lực của Tô Đông Vũ. Và lúc này, chúng đang há miệng nhe nanh toan cắn xé...
Sinh tử nguy nan, sống chết cận kề, Tô Đông Vũ cực độ khẩn trương, vội xuất thêm bảo vật.
Lần này, được gọi ra không phải kiếm mà là khiên. Một tấm thuẫn, nó đang che chắn ngay trước người hắn.
Phải công nhận, hắc thuẫn mà Tô Đông Vũ vừa xuất ra đây quả kiên cố vô cùng. Nhờ có nó, sự công kích của bốn bóng đen quỷ dị kia mới được chặn đứng.
Tự tay cứu lại được cho mình một mạng, Tô Đông Vũ gấp rút suy tính, tìm phương ứng phó.
Xui thay, Âm Tiểu Linh lại đâu có tốt bụng để yên cho hắn tính. Vẫn như cũ là một nụ cười ranh mãnh, nàng đứng im nhìn hắn. Giống như... đang nhìn một con cá vừa bị đưa lên thớt. Cố gắng vùng vẫy. Cố gắng giãy giụa...
“Khặc khặc khặc...“.
Chợt, một tràng cười cất lên. Và dĩ nhiên là không phải của Âm Tiểu Linh. Chất giọng nàng đâu có khó nghe tới vậy.
Giọng cười vừa mới cất lên đây, nó không ở trước mặt mà đến từ phía sau, sát bên lưng Tô Đông Vũ.
“Nguy!“.
Cảm nhận được nguy cơ, Tô Đông Vũ lập tức xoay đầu, vung kiếm quét ngang.
...
“Khặc khặc khặc...“.
Chẳng rõ do đường kiếm của Tô Đông Vũ quá yếu hay vì bóng đen thứ năm quá mạnh mà kết quả thu được lại khác hoàn toàn so với trước. Không giống bốn tên trước, bóng đen thứ năm chả buồn né tránh. Thay vì né tránh, nó giơ tay chụp lấy Toái Vũ. Tiếp đấy, khi mà Tô Đông Vũ còn chưa hết kinh hoảng thì nó đã vươn cánh tay còn lại ra, nắm chặt lấy cánh tay của hắn.
Rồi... “Xoạt!” một tiếng, cánh tay phải họ Tô đã bị bóng đen kéo đứt.
“A a a...!!“.
Bởi đau, cũng là vì sợ, Tô Đông Vũ hét lên, đem toàn bộ thực lực bạo phát, tạm thời đẩy lui những bóng đen quỷ dị.
Và khi kẻ địch đã thoái lui thì...
“Soạt!“.
... Tô Đông Vũ, hắn chạy.
Đấy là một quyết định sáng suốt. Tô Đông Vũ tin vào điều đó. Có thể tu luyện đến cảnh giới chân nhân thì Tô Đông Vũ hắn há đâu lại ngốc?
Mới rồi, mặc dù bất ngờ bị tấn công, mặc dù thời gian va chạm còn rất ngắn, nhưng bấy nhiêu thôi cũng quá đủ để Tô Đông Vũ hắn nhận ra bản lãnh của Âm Tiểu Linh rồi.
Thủ đoạn nhường ấy, chứng tỏ đối phương cũng là một vị chân nhân. Nói không chừng cấp bậc còn cao hơn hắn...
Lại nói, từ nãy giờ đối phương vẫn chưa hề động thủ. Nàng chỉ đứng yên ngay đó nhìn hắn và cười...
Cười? Đấy là khinh thị. Bằng việc ngụy trang Công Tôn Nhược Thủy, đối phương từ sớm đã biết rõ Tô Đông Vũ hắn là ai, có bao nhiêu bổn sự. Vậy mà... nàng vẫn cười.
Điều đó có ý nghĩa gì?
Nàng tự tin có thể giết được hắn!
...
Chạy. Tô Đông Vũ hắn phải chạy thật nhanh. Chỉ có vậy thì may ra hắn mới bảo toàn được mạng sống.
Tâm tư của Tô Đông Vũ, nó là như thế, sợ hãi cầu sinh.
Trong khi ấy, Âm Tiểu Linh lại là một thái cực khác. Nàng không muốn hắn sống.
“Còn muốn chạy sao?“.
Nhếch môi khinh miệt, Âm Tiểu Linh phẩy nhẹ, đem những bóng đen thu hồi, kế đấy liền đuổi theo Tô Đông Vũ.
Đạo hạnh vốn cao hơn hẳn họ Tô nên chẳng tốn bao nhiêu thời gian thì Âm Tiểu Linh nàng đã đuổi kịp. Chắn trước mặt hắn, nàng cất tiếng mỉa mai: “Tô sư huynh, thật không ngờ công phu trốn chạy của Tô sư huynh cũng lợi hại như vậy, chẳng kém gì sự giả dối, thích trang đạo mạo“.