Bất ngờ qua đi, Lăng Tiểu Ngư rốt cuộc cũng tiếp nhận sự thân thiện của kẻ mới áp sát người mình. Hắn thầm nghĩ: “Tuy rằng tiền bối rất có thể cũng không phải tiền bối mà chỉ là một linh chủng thượng cổ vừa chào đời chưa lâu, thế nhưng suốt mấy năm qua người thực sự đã giúp đỡ ta tu luyện. Không có người thì Lăng Tiểu Ngư ta sẽ chẳng được như hôm nay. Nghĩ lại thì lần đó ta rơi vào trạng thái vô thức, hẳn cũng là do tiền bối mang ta ra ngoài động. Theo nghĩa nào đó thì tiền bối đã cứu ta một mạng...“.
“Bất kể có thân phận gì, tuổi nhỏ hay lớn thì với những gì đã làm, người hoàn toàn xứng đáng được ta gọi là ân nhân, xem là trưởng bối. Nay người không hài lòng với cách xưng hô này, như vậy chi bằng...“.
Trong lòng đã có quyết định, Lăng Tiểu Ngư cúi nhìn kẻ vẫn còn đang bám víu lấy vạt áo mình chờ đợi, nói: “Hmm... Tiền bối, người xem cái tên “Gia Gia” thế nào?“.
“Gia Gia?“.
Sinh vật khả ái thắc mắc: “Sao lại gọi là Gia Gia? Gia Gia nghĩa là gì?“.
“Tiền bối, là thế này.” - Lăng Tiểu Ngư giải thích - “Mấy hôm trước lúc chúng ta cùng uống rượu, ta thấy tiền bối hay nói “da da”, vừa hay lại đọc khá giống với “gia gia“. “Gia” có nghĩa là “nhà”, cảm giác rất thân thiện gần gũi, trộm nghĩ sẽ thích hợp với tiền bối...“.
Mấy lời này tất nhiên không giả, nhưng là... vẫn chưa hoàn toàn thành thật. Ý tứ của Lăng Tiểu Ngư khi gọi “Gia Gia”, ngoại trừ cảm giác thân thiết ra thì còn một nghĩa khác nữa: sự tôn kính. “Gia Gia” - đó cũng là cách gọi dành cho một vị trưởng bối lớn hơn mình rất nhiều.
Thay vì “tiền bối” thì sau này gọi “Gia Gia”, vừa đúng ý lại chẳng thất lễ, thế này quả vẹn cả đôi đường?
Lăng Tiểu Ngư nghĩ là thoả đáng. Bây giờ hắn chỉ còn phải đợi xem đối phương có chấp nhận hay không mà thôi.
May cho hắn, bên dưới, sinh vật khả ái nghe xong lời giải thích nọ thì liền vui vẻ gật đầu: “Thì ra Gia Gia nghĩa là như vậy. Ừm, ta thấy tên này cũng được... Hì hì... Con người, vậy sau này ngươi gọi ta là Gia Gia“.
“Vâng, tiền bối“.
Khuôn mặt loáng cái đã trầm xuống hẳn, sinh vật khả ái - hay có lẽ từ giờ nên gọi là Gia Gia - trách móc: “Ngươi lại gọi ta là “tiền bối” nữa. Phải gọi “Gia Gia” chứ“.
“Vâng, tiền... Gia Gia“.
“Gia Gia là Gia Gia, cái gì mà tiền Gia Gia. Con người, ngươi thật là... thật là lì lợm. À không, là cứng đầu, ngốc nghếch...“.
...
Tên đã đặt xong, qua thêm một đỗi hỏi han chuyện trò nữa thì Lăng Tiểu Ngư lên tiếng cáo từ: “Gia Gia, ta phải trở về rồi“.
“Trở về?” - Gia Gia giơ lên bàn tay bé xíu, phẩy phẩy - “Ừ, ngươi về đi“.
Lăng Tiểu Ngư nhẹ gật đầu, xoay bước rời đi...
“Chờ một chút!“.
Xoay người lại, Lăng Tiểu Ngư nghi hoặc: “Gia Gia, không biết còn có gì muốn căn dặn?“.
“Chậc, ta đã bảo ngươi rồi, ta nhỏ tuổi hơn ngươi, ngươi không có cần phải tỏ ra cung kính như vậy đâu“.
Gia Gia bất mãn nói tiếp: “Con người, à không, Tiểu Ngư này, khi nào ngươi lại tới nữa vậy?“.
“Hmm... Ba ngày sau“.
“Ba ngày luôn hả?” - Gia Gia có chút không vừa ý - “Tiểu Ngư ngươi tới sớm hơn một chút có được không?“.
“Gia Gia, tiền... ngươi có gì cần ta giúp sao?“.
“Cái này... Thật ra...“.
Trước ánh mắt nghi hoặc của Lăng Tiểu Ngư, Gia Gia gí gí mấy ngón tay bé xíu vào nhau: “Thật ra cũng không có gì. Chỉ là dạo gần đây ta thường hay đói bụng, mà trái cây, hoa quả trên núi ăn không được ngon...“.
Đã hiểu ra vấn đề, Lăng Tiểu Ngư nở nụ cười thân thiện: “Gia Gia yên tâm, ba... hai ngày sau ta sẽ làm thật nhiều đồ ăn mang tới“.
“Thật không?“.
“Thật“.
“Vậy ngươi mang thêm rượu nữa được không?“.
“Nếu Gia Gia thích thì ta sẽ mang đến“.
“Oa tốt quá!“.
...
“Gia Gia, nếu không còn gì nữa thì ta đi đây“.
“Ừ, ngươi đi đi“.
Đã được cho phép, Lăng Tiểu Ngư nhanh chóng quay đầu...
Chỉ là lần này, hắn vẫn chưa thể an ổn mà rời đi được. Gia Gia đã lại lên tiếng kêu gọi.
“Ngươi chờ một chút!“.
“Gia Gia, lại sao vậy?“.
“Ta... ta có một yêu cầu“.
“Yêu cầu?” - Lăng Tiểu Ngư hồi âm - “Gia Gia muốn ta làm gì, xin cứ nói“.
Phía bên kia, Gia Gia nhấc chân tiến tới gần hơn một chút, rồi mới mở lời: “Tiểu Ngư, ngươi không được đem sự tồn tại của ta nói cho những con người khác biết. Nhất là cái người râu trắng và cái người mặc đồ tím có cặp mắt rất đáng sợ từng vào đây ngó tới ngó lui...“.
Lăng Tiểu Ngư thoáng ngẫm liền hiểu ra. Hắn biết Gia Gia hẳn là đang đề cập đến chưởng môn sư bá Cơ Thành Tử và sư phụ hắn - hai người đã từng tiến vào Phị Tinh Đới Nguyệt Động này tra xét.
Có điều, biết thì biết vậy chứ làm sao có thể che giấu được nữa. Mặc dù chưa rõ hình tướng nhưng sự tồn tại của Gia Gia, chưởng môn sư bá và sư phụ Lăng Thanh Trúc của hắn từ lâu đã sớm tường minh rồi.
“Gia Gia, chuyện này...“.
Nhìn thấy Lăng Tiểu Ngư đưa tay gãi đầu, bộ dạng khó nói, Gia Gia không khỏi nghi ngờ: “Tiểu Ngư, ngươi... ngươi ấp a ấp úng như vậy, có phải là trong lòng có ý xấu? Ngươi muốn đem sự tồn tại của ta nói cho những con người khác biết, để bọn họ tới bắt ta đúng không?“.
“Gia Gia, không phải...“.
Lăng Tiểu Ngư vội thanh minh: “Gia Gia, thực ra sự tồn tại của ngươi, ngoài ta ra thì còn có vài người khác biết nữa“.
“Là ai?“.
“Đại Trù sư huynh, Mộng Kiều sư tỷ, tam sư huynh, chưởng môn sư bá, sư phụ ta,...“.
Sau khi nghe Lăng Tiểu Ngư kể ra một tràng danh sách, Gia Gia trố mắt, thần tình hết sức kinh ngạc: “N-Nhiều như vậy? Sao bọn họ lại biết sự tồn tại của ta?“.
Nó nhớ là trước giờ nó lẩn trốn kỹ lắm a. Ngay khi cảm nhận được có người tiến lại gần là nó liền ẩn thân đi ngay, theo lý thì không ai biết đến mới phải...
“Gia Gia, cái đó...“.
Nét mặt khác lạ, Lăng Tiểu Ngư nói: “Gia Gia, lúc trước ta tu luyện, chẳng phải ngươi đã âm thầm trợ giúp sao?“.
“Sao... sao ngươi biết là ta đã âm thầm trợ giúp?“.
...
Lăng Tiểu Ngư thật là có chút không biết nói sao. “Làm sao hắn biết”, câu hỏi này cũng có thể hỏi? Việc đó vốn dĩ rõ còn hơn ban ngày nữa đấy.
“Gia Gia sao hình như hơi ngốc thì phải...“.
Lòng thầm quái lạ nhưng ở ngoài mặt, Lăng Tiểu Ngư vẫn kiên nhẫn giải thích: “Gia Gia, chuyện này rất dễ hiểu mà...“.
...
Chăm chú lắng nghe hết những lời thành thật của Lăng Tiểu Ngư xong, Gia Gia rốt cuộc cũng triệt để thông suốt.
Từ đứng đã chuyển sang ngồi, nó một tay chống cằm một tay để trên đùi, gật gù: “Ra là như vậy. Giờ thì ta đã hiểu rồi. Cái người râu trắng kia là Cơ Thành Tử - chưởng môn sư bá của ngươi, còn người có cặp mắt rất đáng sợ kia là sư phụ của ngươi: Lăng Thanh Trúc. Hmm... Sau khi ngươi biết ta đã ra tay trợ giúp ngươi tu luyện thì ngươi đã kể lại cho sư phụ ngươi nghe, chính vì vậy mà sư phụ ngươi và chưởng môn sư bá của ngươi mới chạy tới đây tra xét. Nhưng là bọn họ không có bước qua được cái màn chắn ở cửa động cuối cùng kia...“.
“Cũng may là bọn họ chẳng cách nào đi qua được, nếu không thì ta...“.
Tay đang chống cằm chợt bỏ xuống, Gia Gia ngước lên nhìn, thái độ đối với Lăng Tiểu Ngư rất chi là bất mãn: “Hứ, nói tóm lại tất cả đều là do ngươi hết. Chính vì ngươi đi kể với sư phụ ngươi nên bọn họ mới biết đến sự tồn tại của ta. Rủi mà bọn họ bắt ta đem đi làm thịt thì sao?“.
“Lúc đó... lúc đó ta không nghĩ nhiều như vậy.” Lăng Tiểu Ngư đáp, thần tình hơi áy náy.
Thấy hắn biểu hiện như vậy, Gia Gia cũng phần nào hoà hoãn. Nó trầm ngâm một lúc rồi bảo: “Tiểu Ngư, nể tình ngươi đã mang đồ ăn ngon tới cho ta nên ta sẽ bỏ qua cho ngươi, nhưng mà từ đây về sau ngươi không được tùy tiện nói cho người khác biết nữa“.
“Không không...” - Như chợt nghĩ tới điều gì, Gia Gia vội sửa lời - “Sau này ngươi không được nói nữa. Hình dáng của ta này, tên của ta này, chuyện ta giúp ngươi này, tóm lại là tất cả mọi thứ liên quan đến ta, về sau không cho phép ngươi đi kể với người khác. Đặc biệt là sư phụ gì đó của ngươi, nửa chữ ngươi cũng không được nói. Nàng ta đáng sợ lắm...“.
“Tiểu Ngư, ngươi hứa với ta đi“.
Lăng Tiểu Ngư thoáng cân nhắc, vài giây sau thì gật đầu: “Được. Chỉ cần Gia Gia không gây hại gì cho Thiên Kiếm Môn thì ta tuyệt đối sẽ giữ kín mọi chuyện liên quan đến ngươi“.
“Kẻ nào thất hứa sẽ làm... sẽ làm...“.
Gia Gia nghĩ mãi vẫn chưa tìm được từ thích hợp, bèn hướng Lăng Tiểu Ngư hỏi: “Tiểu Ngư, trên đời này thì con gì ngu nhất?“.
“Này... Ta nghĩ là heo. Sư phụ ta thường bảo ngốc như heo“.
“Ừm, vậy thì kẻ nào thất hứa sẽ bị biến thành heo“.
Nói đoạn, Gia Gia chuyển mình đứng dậy. Nó đi tới trước mặt Lăng Tiểu Ngư, đưa bàn tay bé xíu ra: “Tiểu Ngư, chúng ta ngoéo tay giao ước đi“.
...
“Tiểu Ngư, ngươi sao vậy? Đừng nói đến ngoéo tay mà ngươi cũng không biết nhá?” Trông thấy Lăng Tiểu Ngư đứng bất động, Gia Gia khó tránh nghi hoặc mà tự mình suy diễn.
Tất nhiên, nó đã nghĩ sai. Ngoéo tay giao ước, Lăng Tiểu Ngư hắn thế nào lại không biết? Bỗng im lặng chẳng qua là bởi vì hắn khó lòng hiểu được.
Theo như những lời Gia Gia kể thì nó được sinh ra từ một quả trứng đặt bên trong không gian cửa động thứ tư của Phị Tinh Đới Nguyệt Động. Chào đời bất quá mới được vài năm... Suốt thời gian qua, Gia Gia nó ngoại trừ dành phần lớn thời gian tu luyện tại cổ động này thì cũng chỉ loanh quanh ở hậu sơn của Trúc Kiếm Phong, chưa từng tiếp xúc với ai khác. Như vậy... những tri thức về nhân sinh thế sự, nó làm sao học được?
“Lẽ nào đúng như cổ thư ghi chép, đây là sự truyền thừa ký ức?“.