“Giáo chủ, mặt đã lau xong rồi“.
“Ừm“.
Lăng Tiểu Ngư đứng dậy, bước ra mấy bước, dang rộng cánh tay.
Lăng Ba hiểu ý, đi lại chỗ bốn nha hoàn khác, từ tay các nàng cầm lấy y phục đem mặc lên cho Lăng Tiểu Ngư, động tác rất là thuần thục. Dễ thấy nàng đã quen tay.
Trường y đã khoác, thắt lưng đã buộc, bây giờ là đến mái tóc.
Vẫn như cũ, người hầu hạ là Lăng Ba. Nàng với tay cầm lấy chiếc lược sẫm màu đặt sẵn trên bàn, cẩn thận chải chuốt.
“Giáo chủ, tóc người thật mềm mại“.
“Ừ“.
“Giáo chủ, nô tì cảm thấy khó hiểu“.
“Khó hiểu cái gì?“.
“Mái tóc của người, tại sao phía trước màu đen còn phía sau thì lại bạc trắng hết vậy?“.
“Câu này không phải ta đã trả lời qua rồi sao? Tu luyện nên thế“.
Tu luyện? Thật là tu luyện mà ra sao?
“Nói vậy chắc là giáo chủ tu luyện tà công.” Lăng Ba kết luận.
“Khì...“. Lăng Tiểu Ngư nghe nàng nói thế thì bật cười. “Lăng Ba, bổn giáo chủ là kẻ đứng đầu trong giới tà đạo, thế nhân gọi ta là đại ma đầu. Ta không luyện tà công, lẽ nào đi luyện pháp môn chính giáo?“.
“Ờ, cũng phải“.
...
Chải chuốt một lúc thì cũng xong. Những sợi tóc rối trên đầu Lăng Tiểu Ngư hiện đều đã được Lăng Ba chỉnh đốn gọn gàng. Bây giờ chỉ còn một bước nữa là coi như hoàn tất: buộc tóc.
Không như trước, lần này Lăng Ba chẳng lấy vật dụng từ các nha hoàn khác, cũng chẳng cầm lên từ trên bàn hay trên ghế, nàng lấy từ chính trên người mình. Một sợi dây bằng vải, màu tím.
Nói một chút. Cái sợi dây này, nó vốn không phải của Lăng Ba nàng. Nó là đồ vật của giáo chủ, rất được người coi trọng. Quần áo của giáo chủ có thể thay, giày của giáo chủ có thể đổi, chỉ duy nhất sợi dây buộc tóc này thì không được thay đổi. Lăng Ba nàng có từng hỏi qua, giáo chủ bảo nó là vật của cố nhân, rất có ý nghĩa với người. Người còn nói nếu Lăng Ba nàng dám làm mất nó, giáo chủ sẽ đem nàng róc hết xương thịt, trừu hồn luyện phách, làm cho Lăng Ba nàng rất sợ, từng mất ăn mất ngủ cả tháng trời...
Mà ngẫm cũng lạ. Một món đồ quan trọng như vậy, giáo chủ sao lại giao cho nàng cất giữ? Lăng Ba nàng nghĩ mãi cũng không ra, còn hỏi thì giáo chủ chỉ nói: “Trên đời này cũng chỉ có ngươi mới thích hợp cầm giữ“.
Chỉ có nàng mới thích hợp? Ý gì chứ?
Lăng Ba nghĩ không ra nên quyết định gạt đi, thôi không nghĩ nữa.
“Giáo chủ, tóc đã buộc xong“.
“Ừm.“.
Lăng Tiểu Ngư đứng dậy, tiện tay cầm lấy thiết phiến, quay lại trường kỷ ngồi.
Chưa đến chục giây sau, Lăng Ba đã bưng một cái bát với chiếc muỗng đã để sẵn bên trong lại.
“Giáo chủ, ăn cháo“.
Lăng Tiểu Ngư điềm nhiên há miệng.
“Giáo chủ, có vừa miệng không?“.
“Cũng được“.
Lăng Tiểu Ngư nuốt xong, lại há miệng. Bộ dáng của hắn lúc này phải nói lười đến cực điểm.
Đừng nghĩ chỉ việc thay y phục, ăn uống thôi đâu, ngay đến cả đọc sách hắn cũng lười nhấc tay nữa. Nhìn xem. Hiện cuốn sách mà hắn đang đọc, từng trang từng trang đều có người lật ra giúp a. Người lật, đương nhiên không ai khác ngoài nha hoàn Lăng Ba.
“Giáo chủ...“.
Lăng Tiểu Ngư tạm dời mắt khỏi trang sách, ngẩng lên hỏi: “Lăng Ba, sao vậy?“.
Khuôn mặt nhăn nhó, Lăng Ba nói: “Nô tì mệt. Hay là giáo chủ kêu nha hoàn khác lật sách giúp đi“.
“Nha hoàn khác? Người nào?“.
“Đông Nhi này, Quỳnh Nhi này, Tú Nhi này, Ngọc Nhi này. Tất cả bọn họ đều đang ở ngay bên ngoài a“.
“Nhưng ta không muốn bọn họ hầu hạ, ta chỉ thích ngươi“.
Lăng Ba mặt mày đau khổ: “Tại sao?!“.
“Bởi vì chỉ có mình ngươi là thiếp thân nha hoàn“.
“Hu hu...“.
“Ngoan, đừng khóc. Chịu khó lật sách, lát nữa bổn giáo chủ sai người đi mua kẹo hồ lô cho ăn“.
“Nô tì không cần!“.
...
Chiều hôm đó, bên một hồ nước nhỏ nằm bên trong Huyết Sát Giáo.
Lăng Tiểu Ngư cùng thê tử của mình là Tôn Thi Hàn cùng đứng ngắm phong cảnh. Chợt Tôn Thi Hàn hỏi: “Chàng đối xử với nàng ấy như vậy, không thấy đau lòng sao?“.
Lăng Tiểu Ngư mỉm cười, hỏi lại: “Ta tại sao phải đau lòng?“.
“Chàng... thật lạ“.
Tôn Thi Hàn nói ra suy nghĩ của mình: “Rõ ràng yêu nàng ấy, vậy mà suốt ngày cứ sai bảo, đày đoạ nàng ấy. Chàng không sợ khiến nàng ấy oán giận ư?“.
“Nàng ấy oán giận thì làm gì được ta nào?“.
“Chàng... Thiếp tưởng chàng muốn lay động trái tim nàng, khiến nàng ấy yêu chàng“.
Lăng Tiểu Ngư thu lại tiếu ý, nhẹ lắc đầu: “Lúc đầu ta đúng có ý đó, nhưng giờ thì thấy không quan trọng nữa“.
“Cứ giống như bây giờ cũng rất tốt, mỗi ngày đều có thể tùy hứng trêu chọc nàng ấy. Nhìn nàng ấy cáu giận, cảm giác cũng không tệ. Nó làm ta nhớ lại những tháng ngày trước kia, khi ta vừa mới gia nhập Trúc Kiếm Phong...“.
“Thi Hàn, nàng có điều không biết. Những ngày đó, ta và Đại Trù sư huynh cũng y hệt như nàng ấy bây giờ. Từ sáng đến chiều, mỗi ngày nàng ấy đều luôn miệng sai bảo chúng ta, nào xách nước, nào nấu cơm, đấm lưng xoa bóp, trà bưng nước rót... So với ta, nàng ấy cũng từng rất lộng quyền, ngang ngược, tùy hứng không kém“.
“Nói vậy chàng đây là đang “báo thù” đấy à?“.
“Ta đâu có nhỏ nhen đến thế.” - Lăng Tiểu Ngư đính chính - “Ta bất quá chỉ là muốn cùng nàng ấy một lần nữa trải qua những ngày tháng yên bình như vậy, tất nhiên là với thân phận hoán đổi“.
“Vậy... chàng có vui không?“.
Lăng Tiểu Ngư không trả lời. Hắn nắm tay Tôn Thi Hàn kéo đi.
“Cùng ta đi dạo“.
...
...
Mấy ngày sau.
Tại khu phía đông của Huyết Sát Giáo, lúc này có một sự kiện đang diễn ra. Nói lớn không lớn, nhưng nói nhỏ cũng không phải nhỏ. Chí ít thì nó được phó giáo chủ khá là xem trọng.
Trong giáo, trừ bỏ giáo chủ đại nhân cao cao tại thượng ra thì nắm giữ quyền uy lớn nhất, không nghi ngờ là phó giáo chủ. Vị trí này do hai người đảm nhiệm: người thứ nhất là Tôn Thi Hàn, người thứ hai là Đồ Tam Nương. Vị phó giáo chủ đang nói tới đây chính là Đồ Tam Nương. Hôm nay nàng có cho tổ chức một đại hội để cho các đệ tử trong giáo so tài với nhau, từ đó tuyển chọn ra những tinh anh bổ sung vào hàng ngũ thân tín rồi huấn luyện bọn họ.
Đang ngồi quan chiến, ánh mắt Đồ Tam Nương bỗng dời đi. Nàng ngó qua bên trái, chỗ cây cầu đá bắc ngang hồ Vị Chỉ. Ở nơi đó, trên cầu, có một người đang ngồi chống cằm nhìn qua.
Lăng Thanh Trúc?
“Tại sao nàng ta lại chạy tới đây nhỉ? Đã tới giờ Lăng Tiểu Ngư dùng cơm rồi mà...“.
Đồ Tam Nương rất là nghi hoặc. Bởi theo lý, khoảng thời gian này Lăng Thanh Trúc phải ở bên cạnh hầu hạ Lăng Tiểu Ngư dùng cơm trưa mới phải.
“Trốn việc sao?” Đồ Tam Nương thầm nghĩ.
Và thật sự thì nàng đã nghĩ đúng. Lăng Thanh Trúc, cũng chính là nha hoàn Lăng Ba quả đã trốn việc, tự ý chạy ra đây.
“Lăng Ba, cơm trưa của bổn giáo chủ đâu?“.
Trong lúc nha hoàn Lăng Ba đang chăm chú ngó nhìn các giáo đồ so chiêu thì từ phía sau, một giọng nói quen thuộc truyền tới.
Lăng Ba chả cần nghĩ cũng biết đấy là ai. Giáo chủ vậy mà đích thân chạy đi tìm nàng.
“Giáo chủ...” Lăng Ba quay đầu lại, mặt mũi hết sức u buồn.
“Ngươi sao vậy? Xảy ra chuyện gì à?“.
“Giáo chủ...“.
Lăng Tiểu Ngư tiến lại, ngồi xuống bên cạnh Lăng Ba.
“Có chuyện gì? Nói cho ta nghe“.
“Giáo chủ.” - Lăng Ba thành thật nói ra - “Nô tì cảm thấy mình thật vô dụng. Toàn giáo ai cũng biết đạo thuật, chỉ có mỗi nô tì là không...”
“Ờ, rồi sao?“.
“Giáo chủ, nô tì cũng muốn tu luyện“.
“Tu luyện làm gì?“.
“Nô tì muốn được như mọi người, có thể phi thiên độn địa, tùy nghi biến hoá... Giáo chủ, người cho nô tì tu luyện đi“.
“Không được.” Bất chấp ánh mắt trông mong của người, Lăng Tiểu Ngư vẫn lắc đầu cự tuyệt.
“Tại sao?!“.
“Bởi vì Lăng Ba ngươi không có linh căn. Ngươi không có linh căn thì tu luyện cái gì? Chỉ tổ lãng phí tài nguyên“.
“Hu hu... Giáo chủ, người thật là độc ác...“.