Tiên Môn

Chương 653: Chương 653: Giáo chủ thích ta??! (2)




Buổi trưa hôm đó, tại khu vườn phía sau tẩm cung của phó giáo chủ.

Lăng Ba cùng với Tôn Thi Hàn ngồi đối diện nhau, tựa đôi tỷ muội. Tôn Thi Hàn nhìn những chiếc đĩa đầy ấp bánh hoa quế trong khay bạc vừa mới được người mang ra, nhận xét: “Màu sắc đẹp, mùi vị cũng rất hấp dẫn. Xem ra giáo chủ nói quả chẳng hề ngoa, tài nghệ của Lăng Ba ngươi đúng là hơn xa người khác“.

“Hì hì...” - Lăng Ba được khen thì tự hào ra mặt - “Phó giáo chủ, cái này gọi là năng khiếu a, không phải ai cũng làm được như vầy đâu“.

“Nhưng mà phó giáo chủ là người rất thông minh, Lăng Ba nghĩ người sẽ sớm làm được thôi“.

Tôn Thi Hàn cười khẽ, không bình luận gì thêm.

“Phó giáo chủ, người ăn thử đi“.

Tôn Thi Hàn gật đầu, tiếp lấy chiếc bánh từ trong tay Lăng Ba, đưa lên miệng cắn nhẹ một miếng.

“Phó giáo chủ, thế nào?“.

“Ngon lắm“.

“Hì hì... Đã bảo mà...“.

“Lăng Ba, ngươi cũng ăn đi“.

“Được sao?“.

“Ăn đi“.

“Vậy Lăng Ba không khách sáo“.

Lời vừa mới dứt thì tay Lăng Ba đã đặt lên trên chiếc đĩa, từ đấy lấy một chiếc bánh hoa quế, cho ngay vào miệng.

“Ưm... Đúng là ngon thật!“.

...

Trong khay bạc có tất cả bốn đĩa, trong mỗi đĩa có tất cả năm chiếc bánh, như vậy tổng số bánh vị chi là hai mươi. Đáng ra, toàn bộ chỗ này vốn được dành cho Tôn Thi Hàn, nhưng từ đầu tới cuối, tính trước gộp sau nàng cũng chỉ ăn đúng ba cái, mười bảy cái còn lại, toàn bộ đều rơi hết vào trong dạ dày của Lăng Ba.

Đừng nghĩ Lăng Ba tham ăn. Thật ra nàng đây là vì tình thế ép buộc cả đấy. Phó giáo chủ ăn xong ba cái bánh liền bảo đã no, không ăn tiếp nữa. Số bánh còn lại phải làm sao đây? Lẽ nào đem bỏ? Như vậy thì thật lãng phí. “Bất đắc dĩ”, Lăng Ba chỉ đành ăn hết.

...

“Ợ...“.

Khi chiếc bánh hoa quế cuối cùng trôi xuống dạ dày Lăng Ba thì từ cổ họng nàng, một thanh âm khiếm nhã cũng phát ra. Nàng vội lấy tay vuốt vuốt ngực, nhanh chóng rót một ly nước rồi một hơi uống cạn.

“Phù... Suýt tí thì bị nghẹn chết...“.

Ngồi ghế bên kia, trong bộ bạch y cao nhã, Tôn Thi Hàn nhẹ lắc đầu: “Ai bảo ngươi ăn nhanh quá làm gì. Cũng đâu có ai giành...“.

“Hì hì...“.

...

Tôn Thi Hàn cho người dọn dẹp những thứ dư thừa trên bàn xong, đột nhiên hỏi: “Lăng Ba, ngươi cảm thấy giáo chủ thế nào?“.

Lăng Ba nghi hoặc hỏi lại: “Ý phó giáo chủ là ở khía cạnh nào? Đạo thuật, tính tình, hay cái gì khác?“.

“Hmm... Con người giáo chủ. Lăng Ba ngươi cảm thấy con người của giáo chủ thế nào? Có tốt không?“.

“Phó giáo chủ, cái vấn đề này phó giáo chủ không phải mới là người biết rõ nhất hay sao?“.

Phó giáo chủ người chính là thê tử của giáo chủ a.

Tôn Thi Hàn không trực tiếp trả lời, chỉ bảo: “Ta muốn nghe nhận định của ngươi“.

...

“Hừm... Lẽ nào giữa giáo chủ và phó giáo chủ có khúc mắc gì?“.

Lăng Ba cảm thấy suy đoán của mình rất là có lý. Bởi theo hoàn cảnh khách quan để xét thì rõ ràng mối quan hệ giữa giáo chủ và phó giáo chủ cũng không có vẻ gì là đầm ấm. Một người ở đông cung, một người lại ở tây cung, có phần xa cách đấy.

“Phó giáo chủ, Lăng Ba nói thật được chứ?“.

“Ta cần chính là sự thành thật.” Tôn Thi Hàn hồi đáp.

“Người sẽ không đi mách lại với giáo chủ chứ?” Lăng Ba vẫn chưa yên tâm, tiếp tục hỏi.

“Ta hứa sẽ không kể gì với giáo chủ, yên tâm nói đi“.

Đã có sự cho phép, đối phương cũng đã hứa hẹn giữ kín, lúc này Lăng Ba mới dám nói: “Phó giáo chủ, theo như cảm nhận của Lăng Ba thì con người của giáo chủ rất là ngang ngược, tùy hứng, lại còn hết sức nhẫn tâm, độc ác nữa. Cái danh đại ma đầu mà người ta đặt cho giáo chủ, thật không ngoa đâu“.

Tôn Thi Hàn nghe qua, trong lòng không khỏi vì Lăng Tiểu Ngư mà lo ngại.

“Lăng Ba, ở trong lòng ngươi, ấn tượng về giáo chủ chính là như vậy?“.

“Phải a. Từng câu từng chữ Lăng Ba vừa nói tất cả đều là thật. Con người của giáo chủ thực rất xấu“.

“Nói vậy là ngươi ghét giáo chủ?“.

“Cái này...“.

Lăng Ba ngẫm một chút, lắc đầu: “Cũng không hẳn... Lăng Ba là được giáo chủ nhặt về nuôi, không có giáo chủ thì Lăng Ba e đã chết giữa trời sương tuyết rồi. Với lại, mặc dù tính khí giáo chủ không tốt, thế nhưng thỉnh thoảng cũng rất quan tâm đến Lăng Ba...“.

Không ghét bỏ, vậy là ổn rồi. Tôn Thi Hàn thầm nghĩ. Nàng đang toan nói gì đó thì ngồi nơi đối diện, tiếng Lăng Ba đã lại cất lên.

“Phó giáo chủ, Lăng Ba tò mò một chút được không?“.

“Ngươi hỏi đi“.

Lăng Ba ngó trước nhìn sau, chừng không thấy bóng dáng ai nữa mới nhỏ giọng hỏi: “Phó giáo chủ, người với giáo chủ có phải đã xích mích gì hay không?“.

Xích mích?

“Lăng Ba, sao ngươi lại nghĩ như vậy?“.

“Lăng Ba cảm thấy như vậy. Phó giáo chủ với giáo chủ là phu thê, thế nhưng một người ở đông cung một người lại ở tây cung, cả ngày đều chẳng thấy chuyện trò gì với nhau, có chút xa cách a“.

Tôn Thi Hàn cười khẽ: “Lăng Ba, ngươi hiểu lầm rồi. Quan hệ giữa ta và giáo chủ vẫn rất tốt“.

Thật là tốt sao?

Lăng Ba chẳng tin gì mấy: “Phó giáo chủ, nếu thế sao giáo chủ lại không đến tây cung ở với người? Phi thê thì phải ở chung chứ“.

“Chuyện này...“.

Ánh mắt hàm ý, Tôn Thi Hàn bảo với Lăng Ba: “Lăng Ba, thật ra giáo chủ ở đông cung là có lý do. Ngoài ta ra thì trong lòng giáo chủ vẫn còn yêu thích thêm một nữ nhân khác nữa. Nàng ấy ngụ tại đông cung“.

Lăng Ba tròn xoe đôi mắt. Nàng khá bất ngờ trước thông tin mình vừa nghe được. Giáo chủ có ý trung nhân ở đông cung ư? Là ai?

“Phó giáo chủ, chuyện này là thật hả?“.

“Thật“.

Nhận được cái gật đầu xác nhận của Tôn Thi Hàn, Lăng Ba bây giờ có không muốn tin cũng không được. Nàng một bộ hiếu kì: “Phó giáo chủ, người có biết nữ nhân đó là ai không?“.

“Dĩ nhiên ta biết“.

“Thế mà người vẫn để mặc? Phó giáo chủ người không ghen sao?“.

Bình thường, một nữ nhân khi biết phu quân của mình có tình cảm với người con gái khác thì phải ganh ghét, oán giận mới đúng a.

“Ghen? Ta tại sao phải ghen chứ?” - Tôn Thi Hàn lắc đầu - “Thật ra ta còn muốn mau chóng tác thành cho giáo chủ và cô gái kia“.

Lăng Ba chớp chớp hàng mi, giơ lên ngón cái: “Phó giáo chủ, người thật là rộng lượng. Lăng Ba khâm phục người a“.

“Mà phó giáo chủ, nữ nhân mà giáo chủ yêu thích ấy, nàng ta là ai vậy?“.

Đối với cô gái này Lăng Ba khá là tò mò. Nàng muốn biết rốt cuộc là ai mà xấu số tới vậy, lại bị giáo chủ nhìn trúng. Một con người ngang ngược tùy hứng, độc ác bất lương như vậy, nếu mà phải sống chung... Nghĩ thôi đã thấy rùng mình.

Kẻ bên ngoài tỏ, người trong cuộc thì lại u mê. Tôn Thi Hàn thầm lắc đầu: “Ý trung nhân của giáo chủ không khó tra đâu. Chỉ sợ toàn bộ đông cung ai nấy đều sớm đã biết. Lăng Ba ngươi cứ tùy tiện đi hỏi sẽ tỏ tường ngay“.

“Được rồi, bây giờ ta phải đi xử lý sự vụ trong giáo, Lăng Ba ngươi lui về đi”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.