...
Trong căn phòng của chưởng môn nhân, Lăng Thanh Trúc và Cơ Thành Tử đã nói chuyện rất lâu, được nhắc đến nhiều nhất thì không gì khác ngoài Ô Long Cốc, ngoài Trường Sinh Thụ.
Nhưng, dẫu nhắc nhiều hơn nữa, trước mắt cũng chả để làm gì, thêm chút kiến thức vậy thôi. Bảo vật trân quý thì ai nấy đều muốn, tuy nhiên, giữa mong muốn và thực tại, đôi bên vẫn thường cách biệt xa lắm. Trong trường hợp này, một đôi Kim Tước, đấy tuyệt không phải thứ mà vài tên chân nhân trung kỳ, hậu kỳ có khả năng đối phó được. Nói cách khác, nếu Lăng Thanh Trúc và Cơ Thành Tử quyết đoạt gốc Trường Sinh Thụ bên trong thạch động kia, vậy thì bọn họ phải cần đến một trợ lực có tu vị trên cả chân nhân hậu kỳ.
Mà xét toàn bộ Thiên Kiếm Môn, ngoài Viên Tôn ra thì làm gì còn ai đạt tới cấp bậc này?
Chỉ là... Viên Tôn sẽ nguyện ý tham gia sao?
Nên nhớ Viên Tôn chính là linh thú hộ sơn của Thiên Kiếm Môn, thân phận rất đặc biệt. Trừ bỏ tổ sư gia Lý Bất Tri đã viên tịch ra thì làm gì còn ai đủ tư cách sai bảo?
Lăng Thanh Trúc và Cơ Thành Tử, bọn họ nếu vẫn khư khư nhớ nhung Trường Sinh Thụ, vậy trợ lực mà họ cần sẽ không chỉ ở bên trong mà còn cả bên ngoài Thiên Kiếm Môn, ví như Tam Tiên Đảo, Cửu Hoa Cung, Lam Yên Tự. Nhưng một khi cùng ngoại nhân hợp tác... Lợi ích chia bớt đương nhiên khó tránh. Đó là còn chưa kể nhiều vấn đề sẽ phát sinh khác nữa. E sẽ có phần rắc rối.
Lùi một bước, cứ cho những kẻ tham gia, ai nấy đều đoan chính, trung thực đi, vậy thì thời điểm, nó cũng không ở hiện tại. Thoả đáng nhất phải khoảng tầm bảy, tám năm nữa cơ. Bởi lẽ theo ước tính của Lăng Thanh Trúc, đó chính là lúc quả Trường Sinh sẽ chín...
...
“Trường Sinh Thụ, Trường Sinh Quả, thật không ngờ hôm nay vẫn có thể nghe đến, biết đến...“.
Lăng Thanh Trúc rời đi, còn lại một mình trong phòng, Cơ Thành Tử ngồi ngẫm mà cảm thán.
“Đáng tiếc, trong thạch động lại có một đôi Kim Tước canh giữ...“.
Sau tiếng thở dài bất đắc dĩ, Cơ Thành Tử rời khỏi chiếc ghế đang ngồi, tiến đến bên cửa sổ. Cứ thế, hắn đứng yên nhìn màn đêm sâu thẳm, im lặng thật lâu...
...
...
Năm tháng trôi xuôi, không vì ai mà dừng lại, cũng chẳng vì ai mà lướt nhanh. Bao đời bao kiếp nó đều vẫn hững hờ như thế. Rất đỗi vô tâm.
Thời gian, nó không biết thương, chẳng biết nhớ; núi cao muôn trượng, sông dài muôn dặm, chúng cũng nào có biết nhớ thương ai bao giờ?
Nặng tình momg ngóng, hoạ chăng là kẻ vẫn thường ngắm núi nhìn sông, ôm hoài hình bóng...
Lăng Tiểu Ngư, hắn chính là một kẻ như vậy.
Kể từ lúc hắn bái nhập tiên môn, tính đến nay cũng đã được mười một năm. Suốt ngần ấy thời gian, nơi cõi lòng mình, hắn chưa một lần nào quên mất hình dáng, thanh âm của Lăng Ngọc Yến - thân nhân duy nhất còn tại thế của mình. Trái ngược, theo sự nhận thức ngày một thấu đáo, hắn lại càng khắc ghi rõ ràng, đến từng chi tiết vụn vặt nhất.
Nếu có ai đó hỏi hắn, trên cõi đời này ai là người quan trọng nhất với hắn thì Lăng Tiểu Ngư hắn chắc chắn sẽ chẳng chút đắn đo mà lập tức đáp ngay: “Là Yến cô cô“.
Có thể so với Chu Đại Trù, với Mộng Kiều sư tỷ, với sư phụ Lăng Thanh Trúc, thời gian cùng trải qua giữa Lăng Tiểu Ngư hắn và cô cô mình không nhiều bằng, thế nhưng tình cảm há đâu lại là thứ dùng năm tháng để đong đếm cân đo? Đối với hắn, những tháng ngày hạnh phúc nhất, chẳng đâu khác ngoài tuổi thơ sống tại Đào Hoa Thôn, thậm chí kể cả khi trong thời thơ dại ấy, cái hắn nhớ được là hết sức hữu hạn đi chăng nữa.
Một đứa bé thì đúng thật vô tri, nhưng hôm nay, khi đã là một thiếu niên mười bảy, Lăng Tiểu Ngư hắn đã hiểu được rất nhiều điều. Đơn cử như quyết định năm đó của Lăng Ngọc Yến, khi nàng buộc hắn phải theo tiên gia lên núi tu hành...
Từng có thời điểm hắn đã khóc vì nhớ, khóc vì tủi. Hắn vốn đâu có muốn tu tiên luyện đạo cái gì; trường sinh trong mắt hắn, so ra còn chẳng bằng vài năm sống bên cạnh cô cô mình... Phải. Nhiều năm về trước, Lăng Tiểu Ngư hắn đã nghĩ như thế đấy. Nhưng hôm nay thì hắn hiểu được rồi. Hắn biết, so với hắn, cô cô năm đó còn đau lòng hơn rất nhiều.
Nàng là vì lo hắn số phần ngắn ngủi, thanh xuân chưa tới đã phải chôn vùi ước vọng, lìa bỏ trần gian. Chính vì lẽ đó, nàng kiên quyết bắt hắn phải bái nhập tiên môn, lên núi tu hành, dẫu nơi cõi lòng nàng chưa bao giờ muốn chia tách...
Riêng phần mình...
Để không làm cô cô phải thất vọng, Lăng Tiểu Ngư hắn cũng đã rất chăm chỉ tu tập đạo pháp tiên gia. Trải qua mười một năm kiên trì nỗ lực, hôm nay hắn đã đạt tới trúc cơ sơ kỳ, chuẩn bị đột phá lên cảnh giới trung kỳ.
Nếu là bình thường, khi đã ở vào giai đoạn mấu chốt này, Lăng Tiểu Ngư hắn khẳng định sẽ lập tức bế quan, dồn hết tâm trí vào tu luyện; tuy nhiên, hiện tại thì không. Thay vì bế tử quan như mọi khi, lần này hắn lại triệt để trì hoãn việc tu hành. Nguyên do rất đơn giản: Hắn phải xuống núi. Đây là khoảng thời gian ít ỏi hắn dành để về thăm cô cô mình.
Trên đỉnh Trúc Kiếm, trước Tĩnh Hương Đường, Chu Đại Trù vẫn giống mọi năm đứng ra đưa tiễn vị sư đệ thân thiết. Tay cầm hai chiếc hộp to, hắn vừa đưa qua cho Lăng Tiểu Ngư vừa nói: “Tiểu Ngư, ta biết hôm nay ngươi về thăm Yến cô cô nên tối qua có xuống bếp nấu ít đồ. Tất cả nguyên liệu chế biến đều là những loại vật phẩm quý giá, ăn vào không bổ dọc thì cũng bổ ngang. Ngươi mang về cho Yến cô cô đi. Ta đã dán linh phù lên rồi, để mười ngày nửa tháng vẫn có thể ăn được“.
“Sư huynh, cảm ơn huynh“.
“Chúng ta là huynh đệ tốt, không cần cảm ơn“.
Nói đoạn, từ túi trữ vật, Chu Đại Trù lấy ra thêm một lọ đan dược nữa.
“Còn đây là Bạch Ngọc Hoàn, rất có công hiệu trong việc dưỡng nhan, giải độc, ngươi cầm lấy“.
“Sư huynh, Bạch Ngọc Hoàn này... nó quá quý giá“.
“Có cái gì mà quý giá? Ta bảo ngươi cầm thì ngươi cứ cầm. Đây là ta tặng cho Yến cô cô dùng chứ có phải cho ngươi đâu“.
Thấy sư huynh đã nói thế, Lăng Tiểu Ngư sao còn có thể từ chối, đành phải đưa tay tiếp nhận. Nhận xong thì lên tiếng cáo từ: “Sư huynh, cũng không còn sớm, đệ xuống núi đây“.
“Khoan đã“.
Lăng Tiểu Ngư nói xong, chân còn chưa kịp đi thì đã bị Chu Đại Trù nắm tay áo kéo lại.
“Tiểu Ngư ngươi vội cái gì chứ? Ta đã đưa hết đâu“.
“Sư huynh, huynh không phải...“.
Được bấy nhiêu thì Lăng Tiểu Ngư tắt tiếng, lời ra tới miệng đành thu trở vào. Đơn giản là bởi chẳng cần thiết nữa. Điều hắn nghĩ, nó đã biến thành sự thật. Chu Đại Trù đã vừa mới xác nhận.
Hai tay hai lọ, Chu Đại Trù giơ ra, bảo: “Lọ màu xanh là Bách Niên Linh Nhũ, lọ màu đỏ là Dưỡng Tâm Hoàn, ngươi đem về cho Yến cô cô giúp ta“.
“Cái này...“.
“Cầm“.
“Vâng...“.
Vô pháp chối từ, Lăng Tiểu Ngư cuối cùng vẫn phải thuận theo ý sư huynh mình mà ngoan ngoãn tiếp nhận linh đan, linh nhũ.
Trông thấy hắn như vậy, Chu Đại Trù lúc này mới tỏ ra vừa ý. Hắn nói: “Tiểu Ngư, ngươi giúp ta chuyển lời thăm hỏi Yến cô cô nhé. Nói với Yến cô cô lần sau ta sẽ cùng ngươi về thăm người. Ừm, chừng đó ta sẽ đem thật nhiều đồ tốt tặng người...“.
“Vâng, sư huynh. Đệ sẽ thay huynh chuyển lời. Yến cô cô nhất định sẽ rất vui“.
“Ừm“.
Chu Đại Trù gật nhẹ, phẩy tay: “Được rồi, mặt trời cũng đã lên cao. Tiểu Ngư, ngươi xuống núi đi“.
“Cáo biệt sư huynh“.
...
...
Chia tay Chu Đại Trù xong, Lăng Tiểu Ngư lập tức ngự kiếm phi hành, thẳng hướng đông bắc bay đi. Với đạo thuật của tu sĩ trúc cơ sơ kỳ, chẳng mất bao lâu thì sáu mươi dặm đường đã liền qua hết.
Đáp xuống cô thôn, hắn đứng nhìn mái nhà tranh đơn sơ vương vãi những cánh hoa đào mỏng manh rơi rụng, lòng bỗng chợt bùi ngùi thương cảm.
“Ngày ta chào đời, khung cảnh hẳn cũng giống như vầy...“.
“Mẫu thân, phụ thân, hài nhi... đã về rồi“.
...
Mắt nhắm lại mở, sau một cái hít thở thật sâu, Lăng Tiểu Ngư nhanh chóng chỉnh đốn tâm tình, cố để mình bình tĩnh lại. Hắn không muốn để Lăng Ngọc Yến trông thấy bộ dạng ngậm ngùi thương cảm của mình.
Có những chuyện chỉ nên giữ trong lòng, đừng bộc lộ ra.
Thần thái tươi tỉnh, Lăng Tiểu Ngư nhấc chân bước vào bên trong căn nhà, rồi từ đó theo cửa sau tiến ra khu vườn - nơi Lăng Ngọc Yến đang chăm chú ngồi kiểm tra một gốc linh dược.
Đối với cây nọ, Lăng Tiểu Ngư cũng chả lạ lẫm gì. Một năm trước, chính hắn đã đem nó từ Trúc Kiếm Phong về tặng cho nàng.
“Yến cô cô hẳn cũng rất nhớ ta“.
...
Giữa lúc Lăng Tiểu Ngư đang đứng phía sau dõi mắt nhìn từng cử chỉ của cô cô mình thì ở đằng trước, Lăng Ngọc Yến vẫn như cũ chưa hề hay biết về sự có mặt của hắn. Nàng ngồi bên gốc cây nhỏ hiện đã vừa mới đơm hoa, cẩn thận xem xét. Hồi lâu thì tự mình lẩm bẩm: “Lam U Thảo đã bắt đầu ra hoa rồi. Tiểu Ngư chắc hẳn cũng sắp về...“.
“Thằng bé này, lần trước về thăm đã mang theo cả tá đồ, lần này không biết sẽ thế nào, có phải lại giống như cũ tay xách nách mang...“.
Cúi nhìn cây nhỏ trước mặt, Lăng Ngọc Yến nhẹ nhàng chạm lên chiếc lá, giọng trầm đi hẳn: “Tiểu Ngư, Yến cô cô thật là nhớ con lắm...“.