Tôn Thi Hàn đã ngừng thở, thân mình cũng bất động. Nhưng còn chưa chết.
Chết thế nào được khi cú táp vừa rồi của quái ngư thậm chí vẫn chưa chạm tới y phục của nàng?
Không. Lăng Tiểu Ngư không có ra tay can thiệp. Hắn hiện vẫn đứng ở bên kia. Tôn đại cung chủ sở dĩ còn sống, hết thảy chỉ bởi vì quái ngư bỏ qua cho nàng mà thôi. Cú đớp vừa rồi của quái ngư nó bất quá là để hù doạ.
Tra trấn tinh thần? Chẳng giống lắm. Quái ngư, nó đã vừa mới nhẹ nhàng đem Tôn Thi Hàn thả xuống đất. Rõ ràng là nó vốn không hề có ác ý gì. Dẫu vậy, người vừa được thả, nàng vẫn cứ như cũ còn khiếp sợ.
Thân thể mới được tự do thì “soạt” một tiếng, thân ảnh Tôn Thi Hàn đã lập tức dịch chuyển. Nơi nàng tìm đến, khoảng cách cũng chẳng xa xôi gì, chỉ một quãng ngắn thôi: vị trí của Lăng Tiểu Ngư.
...
Khẽ liếc qua những ngón tay thon hiện đang nắm, hay đúng hơn là bấu chặt lấy y phục của mình, Lăng Tiểu Ngư có hơi bất đắc dĩ.
Nữ nhân này cũng thật là... Lẽ nào thực coi hắn trở thành chỗ dựa?
Chuyển ánh mắt nhìn về nơi đối diện, hắn bảo: “Được rồi, ngươi cũng đừng trêu nàng ta nữa. Lá gan của nàng ta không lớn lắm đâu“.
Vốn đang khiếp sợ, Tôn Thi Hàn nghe Lăng Tiểu Ngư nói thế thì nét mặt liền biến đổi. Những lời này là dành cho quái ngư a.
Lăng Tiểu Ngư và con quái ngư này có quen biết? Từ khi nào?
Chuyện này...
Trong lúc Tôn Thi Hàn vẫn còn đang vướng mắc thì bên cạnh nàng, tiếng Lăng Tiểu Ngư đã lại cất lên. Lần này như cũ vẫn dành cho quái ngư.
“Lại đây“.
Hai chữ ngắn gọn rồi thôi, Lăng Tiểu Ngư đưa cánh tay phải mình ra, năm ngón xoè rộng.
Tâm ý tương thông, quái ngư lập tức trút đi lớp ngụy trang, biến lại thành một con cá toàn thân đen tuyền, bơi đến chỗ hắn.
...
“Này...“.
Nhận ra kẻ đã cố tình hù doạ, khiến mình khiếp hãi kinh hô lại là sủng vật của Lăng Tiểu Ngư, nội tâm Tôn Thi Hàn khó tránh mà sinh ra tức khí.
Lăng Tiểu Ngư hắn chơi cái trò gì vậy chứ?! Bộ hắn không ức hiếp nàng thì sẽ ăn không ngon ngủ không yên sao?!
“Hôi Diện, ngươi... ngươi thật quá đáng!“.
“Ta quá đáng?“.
Lăng Tiểu Ngư tự thấy oan uổng cho mình. Hành vi của hắc ngư, vốn dĩ nào có can hệ gì tới hắn. Tất cả đều là ý muốn của nó đấy chứ.
Lại nói, hắc ngư này, Lăng Tiểu Ngư hắn đâu phải chỉ mới thả ra đây. Lần trước đi thăm dò Quỷ Vực, hắn đã để nó lại trông coi cực âm chi thủy bên trong hồ nước kia mà.
Kẻ không biết thì không đáng tội, đại nhân chẳng chấp nhặt tiểu nhân, Lăng Tiểu Ngư lựa chọn cho qua, mặc kệ bị người “vu oan giá hoạ“.
Đợi thêm một đỗi để Tôn Thi Hàn bình tĩnh lại, lúc này hắn mới nói:
“Thông suốt rồi chứ?“.
Tôn Thi Hàn nghe rõ nhưng chẳng hồi âm. Thay vào đó nàng tiếp tục cúi đầu im lặng.
Thật ra cũng không phải hờn dỗi gì. Sau khi bình tâm suy nghĩ lại, Tôn Thi Hàn nàng đã ít nhiều hiểu ra đầu đuôi cớ sự rồi. Chỉ là... hơi khó để mở miệng thừa nhận thôi.
“Lại đây.” Dường như không muốn lãng phí thêm thời gian ở vấn đề vô bổ này, Lăng Tiểu Ngư nghiêm túc bảo. Bảo xong cũng liền hướng hồ nước bước đi.
...
Vài phút sau.
Tôn Thi Hàn thì tất nhiên cũng đã theo tới bên hồ. Hiện nàng đang đứng ở ngay sát mép. Về phần kẻ đã đi tới trước - Lăng Tiểu Ngư... Hắn mới tiến xa thêm một quãng nữa rồi. Tại khu vực giữa hồ, đôi chân hắn đang liên tục di chuyển. Tay hắn cũng thế, liên tiếp hướng mặt nước vẽ ra. Mực thì chính là những giọt máu của hắn.
...
“Tách...“.
“Tách... Tách...“.
Máu từ trên tay Lăng Tiểu Ngư nhỏ xuống hồ, hết một giọt lại tiếp một giọt, theo động tác của hắn, những hoạ tiết cũng dần được kéo dài, nối rộng. Rốt cuộc, trải gần một khắc thời gian, sau một hồi nhập tâm hết trích máu lại rót linh lực, đồ hình cũng chính thức được hoàn thiện.
Tại khoảnh khắc ấy, khi chi tiết cuối cùng được vẽ ra, cả đồ hình tức thì rực sáng. Cùng với huyết quang chói mắt, một tràng thanh âm rùng rợn cũng cất lên.
“U... u... u...“.
“U... u u u... u u...“.
...
“Trận pháp này...“.
Đứng trên bờ hồ, Tôn Thi Hàn chứng kiến dị trạng phát sinh, thần tình cũng theo đó biến chuyển. Tuy rằng chưa rõ danh tự cũng như là công dụng của trận pháp kia, nhưng nàng biết, uy năng của nó tuyệt chẳng thể xem thường.
Dùng máu huyết và lực lượng của thần nhân để bố trí, có thể kém cỏi được sao?
...
“Tôn Thi Hàn, mau qua đây“.
Nghe gọi đích danh, trong giọng điệu lại còn rất nghiêm túc, Tôn Thi Hàn nào dám chần chừ. Trấn định tâm thần, nàng mau chóng tiến qua.
Người cần đã đến, Lăng Tiểu Ngư đưa tay chỉ vào một vị trí bên trong pháp trận do mình vừa bày bố: “Ngươi ngồi xuống đây“.
Tôn Thi Hàn không nói hai lời, ngoan ngoãn làm theo.
“Dựa theo pháp quyết lần trước ta đưa cho ngươi tiến hành hấp thu cực âm chi khí ở đây“.
Hấp thu?
Tôn Thi Hàn có chút lo ngại: “Hôi Diện, nhưng âm khí ở đây nhiều như vậy, ta sợ...“.
“Ngươi không cần lo. Trận pháp này sẽ giúp ngươi giải quyết tất cả. Việc của ngươi là tập trung hấp thu để cường đại thần hồn, còn lại cứ để ta lo liệu“.