Đối với đề xuất của Chu Đại Trù, Lăng Tiểu Ngư và Lệ Thắng Nam đều hoàn toàn nhất trí. Qua thêm chừng độ năm bảy phút gì đấy, bọn họ đã đồng loạt đứng lên, chuẩn bị rời đi.
Chỉ là trước khi đi, Lăng Tiểu Ngư lại đột nhiên dừng lại.
“Tiểu Ngư, sao vậy?“.
Đáp lại Chu Đại Trù, Lăng Tiểu Ngư chỉ tay về vách núi: “Sư huynh, huynh nhìn“.
“Cái gì đấy?“.
Theo hướng tay người huynh đệ của mình, Chu Đại Trù ngước mắt nhìn lên.
“Tiểu Ngư, ngươi chỉ cái gì vậy? Sao ta không nhìn thấy?“.
“Sư huynh, nó ở ngay kia, ngay bên dưới mỏm đá nhô ra“.
Quan sát thêm một lần nữa, Chu Đại Trù rốt cuộc cũng phát hiện được. Thì ra thứ mà sư đệ hắn chỉ là một đoá hoa màu đen tuyền.
“Tiểu Ngư, là bông hoa màu đen đó hả?“.
“Phải“.
Nói đoạn, Lăng Tiểu Ngư đem Lệ Thắng Nam đặt xuống, tiếp đấy thì hướng vách núi bay lên. Từ tốn và tỉ mỉ, hắn im lặng xem xét đoá hoa.
Lạ lùng thay, Lăng Tiểu Ngư hắn càng xem thì ánh mắt càng sáng lên, nét mặt càng lộ rõ vui mừng.
Hết sức cẩn thận, hắn đem đoá hoa kia hái xuống, cả gốc lẫn cành, cho vào trong hộp.
...
“Tiểu Ngư, đó là hoa gì vậy? Sao trông ngươi có vẻ phấn khích thế?“.
“Sư huynh, đây là kỳ hoa, rất đặc biệt“.
“Kỳ hoa?“.
Lăng Tiểu Ngư gật đầu: “Nếu đệ không lầm thì đây chính là Hoa Tư Mệnh“.
“Hoa Tư Mệnh?” - Chu Đại Trù nghi hoặc - “Nó rất trân quý à?“.
“Ừm... Cũng không hẳn trân quý“.
Lăng Tiểu Ngư nói rõ hơn: “Theo như cổ tịch ghi chép thì Hoa Tư Mệnh chỉ có duy nhất một công dụng, đó là giúp con người khôi phục ký ức, còn đối với những vấn đề khác... Hmm... Nó hoàn toàn vô dụng“.
“Thế thì cũng đâu có gì ghê gớm lắm...“.
Chu Đại Trù hơi khó hiểu: “Tiểu Ngư, Hoa Tư Mệnh này hình như cũng không có trợ giúp gì cho ngươi a, ngươi tại sao lại vui mừng quá vậy?“.
“Sư huynh, hoa này không phải cho đệ“.
“Thế ngươi hái cho ai?“.
“Cái này... Hmm... Đệ định tặng cho sư phụ“.
“Lão nhân gia?“.
Chu Đại Trù vẫn chưa thể thông suốt: “Tiểu Ngư, ngươi đưa cho lão nhân gia làm gì? Lão nhân gia tuy rằng hơi lớn tuổi một chút nhưng trí nhớ vẫn còn rất tốt mà“.
“Sư huynh, không liên quan tới công dụng“.
Lăng Tiểu Ngư đem đầu đuôi kể rõ: “Sư huynh có lẽ không biết, nhưng sư phụ đối với Hoa Tư Mệnh này đặc biệt yêu thích. Có lần đệ cùng người luyện đan, người đã nói rất mong được tận mắt nhìn thấy nó“.
“Cũng chả phải thứ thiên tài địa bảo trân quý gì, lão nhân gia cớ gì lại khao khát. Thật khó hiểu“.
...
“Mà thôi, lão nhân gia xưa giờ vốn đã rất cổ quái rồi. Đôi khi người cũng đâu có được bình thường...“.
Đem vấn đề Hoa Tư Mệnh gạt sang một bên, Chu Đại Trù xung phong đi trước, tiếp tục lên đường.
Còn lại phía sau, Lăng Tiểu Ngư cũng nhanh chóng đem chiếc hộp cất vào giới chỉ, cúi xuống bế Lệ Thắng Nam lên.
Trong lòng mình, hắn thầm nghĩ...
“Sư phụ rất muốn một lần được tận mắt nhìn thấy Hoa Tư Mệnh, nếu ta tặng nó cho người, người nhất định sẽ rất vui“.
“Hy vọng ta có thể sớm thoát ra khỏi không gian tối tăm này...“.
...
Lăng Thanh Trúc, một con người tính tình quái dị, ẩn sau bộ dáng ngang ngược, đôi khi có phần vô sỉ là sự thâm trầm cơ trí. Theo nghĩa nào đó, Lăng Thanh Trúc nàng cũng là loại người rất đáng sợ. Giống như Gia Gia từng nhận định.
Một kẻ như thế, đồ vật có thể khiến nàng chân tâm yêu thích, thật dạ mong cầu, nó chắc chắn không nhiều. Hoa Tư Mệnh lọt vào danh sách đó, dĩ nhiên là phải có chỗ vượt xa “lẽ thường“.
Khôi phục ký ức, trong một số trường hợp có lẽ rất bức thiết, nhưng hầu hết thì đều vô dụng. Tu sĩ chẳng mấy người cần đến. Lẽ dĩ nhiên, Lăng Thanh Trúc không thể vì lý do này mà yêu thích được. Khiến nàng lưu tâm, nó nằm ở khía cạnh khác.
Thật ra... Hoa Tư Mệnh gắn liền với một câu chuyện. Rất cảm động.
Truyền thuyết kể, vào thuở xa xưa, có một đôi trai gái rất mực yêu nhau. Người nam tên Lý Tử, người nữ gọi Tư Mệnh. Một hôm, Lý Tử nhận lệnh gia tộc, phải ra ngoài làm nhiệm vụ. Nơi đến rất xa, tính cả đi lẫn về cũng mất gần ba tháng. Trước khi đi, Lý Tử có đưa cho Tư Mệnh một chậu hoa, bảo khi nào hoa nở thì mình sẽ về tới.
Ban đầu, Tư Mệnh chẳng nghĩ nhiều, chỉ đơn giản chăm hoa. Nhưng rồi sau đó, khi hung tin báo về, rằng Lý Tử gặp nạn, đã mất tích thì nàng mới bắt đầu suy sụp...
Ngày qua ngày, nàng mỏi mòn ngóng trông tin tức. Bên chậu hoa, hằng đêm nàng nỉ non than khóc. Nàng nhìn hoa nở, rồi lại nhìn hoa tàn. Tháng này sang tháng khác, năm này qua năm khác...
Thế rồi chuyện gì đến cũng phải đến. Bảy năm sau, Tư Mệnh chết.
Kể từ hôm đó trở đi, bông hoa kia cũng phát sinh biến đổi. Cành, lá và cả hoa của nó đều chuyển thành màu đen. Chu kỳ sinh trưởng cũng là như vậy. Bảy năm hoa mới nở một lần, nở xong, đoá hoa ấy sẽ tồn tại bảy năm rồi mới tàn lụi...
Người ta nói linh hồn Tư Mệnh đã quyện cùng bông hoa. Nàng vẫn tiếp tục chờ đợi. Cái ngày Lý Tử trở về, bông hoa tự khắc sẽ trở về nguyên dạng. Cành lá sẽ xanh, cánh hoa sẽ đỏ...