Đêm xuống, Bắc Hà trấn cũng phần nào trở nên yên tĩnh.
Tuy nhiên, yên tĩnh không đồng nghĩa vắng lặng. Thực tế, ven hai bên đường lớn, quán xá vẫn còn đông đúc lắm.
Trấn này là vậy, dù là mười mấy năm trước - khi Lăng Tiểu Ngư lần đầu ghé qua - hay là bây giờ - khung cảnh vẫn đều luôn như vậy. Cảm giác luôn náo nhiệt hơn những thành trấn khác.
...
Dọc theo con đường lớn, bước dưới những chiếc lồng đèn rực rỡ, xanh đỏ đủ màu, Lăng Tiểu Ngư trông theo cái bóng nho nhỏ đang không ngừng chạy loạn đằng trước, khẽ nở nụ cười.
“Đứa nhỏ này... Sống ở thế tục bao nhiêu năm, tuổi cũng đã lớn mà tâm tính thì vẫn cứ còn trẻ con như vậy...“.
Ngẫm lại mình, nụ cười trên môi Lăng Tiểu Ngư dần thu liễm.
“Ta thì đã khác rồi...“.
“Hơn mười năm phiêu bạt hồng trần, chứng kiến bao nhiêu chuyện đời, tâm ta đã thay, cái nhìn cũng sớm đã đổi...“.
Thở dài, Lăng Tiểu Ngư tiếp tục bước đi.
...
“Kẹo hồ lô đây! Mua kẹo hồ lô đi!“.
“Mua kẹo hồ lô đi!“.
Trong tiết trời se lạnh, trên con đường lớn, những câu mời gọi liên tiếp cất lên, truyền vào tai Lăng Tiểu Ngư, làm cho hắn phải ít nhiều chú ý.
Tuy nhiên, nếu nghĩ rằng Lăng Tiểu Ngư là người quan tâm đến lời rao gọi kia nhất thì quả thực sai lầm. Bị hấp dẫn nhiều nhất không phải Lăng Tiểu Ngư mà là cô bé đang chạy đông chạy tây trước mặt hắn: Gia Gia.
Trong các món ăn vặt, kẹo hồ lô vẫn luôn là món mà Gia Gia nó cực kỳ yêu thích. Đặc biệt là giữa tiết trời se lạnh thế này, nó lại càng thèm ăn kẹo hồ lô hơn bao giờ hết.
Vừa nghe được tiếng rao, chả cần nghĩ ngợi chi hết, Gia Gia ngay lập tức chuyển hướng, chạy một mạch đến chỗ vị đại thúc bán kẹo hồ lô, miệng hô gọi:
“Kẹo hồ lô! Bán cho ta kẹo hồ lô!“.
Đoạn đường không xa, cước bộ lại nhanh hơn đứa trẻ bình thường gấp bội nên chẳng mấy chốc thì Gia Gia đã tiếp cận mục tiêu. Nó nói, giọng hơi gấp: “Đại thúc! Đại thúc! Bán cho ta kẹo hồ lô!“.
Người trung niên có khuôn mặt hiền hậu mỉm cười nhìn nó, hỏi: “Tiểu cô nương, chỗ ta còn năm xâu kẹo. Tiểu cô nương muốn mua mấy xâu?“.
“Ta mua hết!“.
Thanh âm vừa rồi không phải của Gia Gia. Nó được phát ra từ miệng của một thiếu nữ.
Thiếu nữ này tuổi độ mười bảy mười tám, gương mặt bầu bĩnh, hai mắt to tròn, mi rậm mày cong, mũi thẳng môi hồng, trông khả ái vô cùng.
Ánh mắt vẫn nhìn chằm vào năm xâu kẹo đang cắm trên ụ rơm, trong bộ hoàng y nhạt sắc, thiếu nữ mau chóng lấy ra túi tiền, đưa hẳn một nén bạc to: “Đại thúc, ngươi bán cho ta“.
“Chậm đã!“.
Thần tình khó chịu, Gia Gia đưa tay ngăn cản. Nó nhìn hoàng y thiếu nữ, nói: “Kẹo hồ lô này đều là của ta“.
Nghe Gia Gia tuyên bố chủ quyền, hoàng y thiếu nữ liền phủ nhận: “Kẹo vẫn cắm trên cọc, ta có quyền mua“.
“Nhưng mà ta tới trước“.
“Ai trả tiền trước thì kẹo thuộc về người đó“.
Nói đoạn, hoàng y thiếu nữ dúi luôn nén bạc vào tay người bán kẹo.
Bên cạnh, Gia Gia há lại chịu thua kém. Nó vội lấy từ trong túi áo ra một nén vàng, dúi vào tay còn lại của người bán kẹo, miệng nói: “Đại thúc, cho ngươi hết. Mau đưa kẹo cho ta“.
“Cái này...“.
Cầm nén vàng trong tay, Đậu Cao - người trung niên bán kẹo - há hốc, nhất thời chẳng biết đối đáp thế nào cho phải.
Vàng. Đó là một nén vàng a. Suốt cả đời Đậu Cao hắn, không phải hắn chưa từng nhìn thấy vàng bao giờ. Nhưng, thấy và cầm, đấy là hai chuyện khác nhau hoàn toàn.
Lại nói, tiểu cô nương khả ái trước mặt đây, cô bé vừa nói gì? Cho hắn hết?
Nén vàng này sẽ là của hắn?
Dạ mừng rỡ, sau giây phút kinh ngạc, Đậu Cao rất nhanh đã liền có quyết định. Lẽ dĩ nhiên, một nén vàng thì giá trị hơn một nén bạc. Giữa Gia Gia và hoàng y thiếu nữ, nên bán kẹo cho ai, điều đó đã quá rõ ràng.
Tay cầm vàng nắm lại, tay cầm bạc thả ra, Đậu Cao đưa trả bạc cho hoàng y thiếu nữ, áy náy nói: “Cô nương, tiểu cô nương là người tới trước, thế nên ta nghĩ...“.
“Ta cho ngươi hết chỗ này.” Lời trong miệng, Đậu Cao nói còn chưa hết thì đã bị hoàng y thiếu nữ cắt ngang.
Mà, hoàng y thiếu nữ đâu chỉ nói không không. Kèm theo câu nói, nàng cũng vừa dúi hẳn hai nén vàng vào tay Đậu Cao.
Khi mà Đậu Cao vẫn đang há hốc, thiếu nữ bảo: “Bán hết số kẹo này cho ta“.
“Cái này...“.
Bất động vài giây, Đậu Cao rốt cuộc cũng dần lấy lại năng lực phản ứng. Hắn ấp úng, đang định nói gì đấy thì cánh tay bên phải đã bị người kéo qua.
Rất chi mau lẹ, Gia Gia lấy từ trong túi ra thêm hai nén vàng nữa, rồi đặt vào tay Đậu Cao, miệng bảo: “Cho ngươi thêm hai nén vàng này, mau bán kẹo cho ta“.
“Hừm...“.
Giọng Gia Gia vừa dứt thì một tiếng thở mạnh cất lên.
Dường như muốn hơn thua tới cùng, hoàng y thiếu nữ dứt khoát cầm túi tiền đưa hết cho người trung niên bán kẹo.
“Bán cho ta, toàn bộ số tiền này đều là của ngươi“.
Có lẽ bởi động tác của hoàng y thiếu nữ quá nhanh, hoặc cũng có thể do phản ứng của Đậu Cao quá chậm mà túi tiền vừa mới được đặt lên tay hắn đã nhanh chóng rơi luôn xuống lòng đường. Từ bên trong túi, vàng bạc thi nhau đổ cả ra ngoài, nằm yên trên đất.
“Quỷ thần ơi...“.
Hình ảnh cả chục nén vàng, nén bạc đập ngay vào mắt, tác động thực không hề nhỏ. Đối với Đậu Cao, nó lớn vô cùng. Hắn âm thầm hô gọi quỷ thần, ngây ra như phỗng.
Nội tâm chịu “đả kích” là vậy, ấy thế mà Đậu Cao nào đã được yên.
Ngay sát bên, Gia Gia vừa trông thấy đại thủ bút của hoàng y thiếu nữ thì cũng liền móc ra luôn một chuỗi ngọc, hạt nào hạt nấy đều to bằng đầu ngón cái, lại còn đang phát sáng.
“Đại thúc, cái này là chuỗi ngọc giá trị liên thành, ngàn vàng cũng không thể mua được. Đưa hết kẹo cho ta thì nó sẽ là của ngươi“.
...
Đậu Cao im lặng. Không phải hắn không muốn nói mà là... hắn nói không được. Cổ họng hắn dường như bị nghẹn mất rồi. Cả tâm trí hắn nữa, chúng như bị đình trệ...
Đậu Cao thực sự là đã bị choáng váng, đến độ chẳng thể suy nghĩ được gì.
Năm xâu kẹo. Chỉ năm xâu kẹo hồ lô lại có thể đổi được bao nhiêu là vàng, bao nhiêu là châu báu... Thiên địa quỷ thần ơi, đây là giấc mơ sao? Đậu Cao hắn vẫn đang nằm mơ?
Nhưng, nếu đây chỉ là giấc mơ thì số người nằm mơ, không khỏi cũng hơi bị nhiều đi.
Trừ bỏ Đậu Cao, xung quanh hiện đã có thêm kha khá người nghĩ rằng mình đang nằm mơ. Tất cả bọn họ vốn đều là người qua đường, bởi do hiếu kì trước màn trả giá hơn thua của Gia Gia và hoàng y thiếu nữ mà ghé lại xem. Chỉ không ngờ là... Càng xem, cõi lòng bọn họ càng chịu đả kích. Mỗi lúc một nhiều hơn.
Hàng chục nén vàng, lại còn có cả một chuỗi ngọc châu cực kỳ trân quý, toàn bộ xuất ra chỉ đơn giản là để đổi lấy năm xâu kẹo hồ lô đáng giá vài đồng bạc lẻ... Chuyện này... Hai chữ “hi hữu” cũng chưa đủ hình dung a.
Tiểu cô nương bạch y và thiếu nữ hoàng y kia, bọn họ đều điên cả rồi sao?
Thế nhưng... nhìn đâu có giống.
Không phải giấc mơ, cũng không phải bị điên hay là si ngốc, như vậy thì chỉ còn lại một khả năng: Bạch y tiểu cô nương lẫn hoàng y thiếu nữ kia, cả hai đều là con cháu thế gia, vô cùng giàu có. Cũng chỉ hạng trâm anh thế phiệt mới có thể vung tiền như rác thế kia thôi.