“Vậy, ngươi định lúc nào thì tiếp quản Huyết Sát Giáo“.
“Sẽ sớm thôi“.
Lăng Tiểu Ngư lấy một mẩu giấy đã chuẩn bị sẵn đưa qua cho Dương Tiểu Ngọc, bảo: “Tiểu Ngọc, hãy giúp ta làm những việc này“.
Dương Tiểu Ngọc đưa tay tiếp nhận, ngó xem, thần tình rất nhanh liền đổi.
“Tiểu Ngư, ta không hiểu lắm. Ngươi thực sự muốn ta làm như thế sao?“.
“Ta có lý do của mình. Bây giờ ta chưa thể giải thích, nhưng hãy tin ta, tất cả đều chỉ vì muốn tốt cho bọn họ thôi“.
“Thôi được. Nếu ngươi đã nói vậy thì ta sẽ làm“.
“Một lần nữa, cảm ơn ngươi“.
...
...
Xuân, hạ, thu, đông, bốn mùa dù có thay đổi thì vùng Bắc Nguyên vẫn đều luôn lạnh lẽo. Ở đây, ánh nắng so với nơi khác cũng nhạt hơn rất nhiều. Tới độ dẫu là ban trưa, lúc chính ngọ thì một người bình thường vẫn có thể thoải mái nằm phơi giữa trời mà không sợ cháy da.
Tuyết Linh Cung, tất nhiên cũng là như vậy, không khí rất lạnh. Lúc này mưa tuyết đang nhè nhẹ rơi, cung nhân đa phần đều đã lui vào trong nhà, hoặc lánh dưới hiên, rất ít người còn đứng bên ngoài. Tôn Thi Hàn, nàng chính là một trong số những người ít ỏi đó.
...
Tôn Thi Hàn chẳng phải tự dưng lại đi ra ngoài mưa mà đứng. Đắm mình trong tuyết, cảm giác ấy Tôn Thi Hàn nàng vốn chả ưa gì. Sở dĩ vẫn cam chịu, chưa chịu lui vào, nguyên do hết thảy là bởi những cánh hoa màu đỏ...
Trước mặt nàng bây giờ, hoa thật là nhiều lắm, hơn cả trăm bông chứ chả ít. Tất cả chúng đều tương tự như nhau, đều có lá màu đen, bông hoa màu đỏ. Hệt máu.
Những đoá hoa này, chúng không tự nhiên mà có, đều là do Tôn Thi Hàn mang về trồng cả. Vì chúng, mấy tháng qua nàng đã hao tổn rất nhiều công sức. Nhất là quãng thời gian gần đây, hầu như mỗi ngày nàng đều đích thân trông nom, pha chế linh thủy mà chăm, mà tưới.
Lẽ dĩ nhiên, với thân phận của mình, Tôn Thi Hàn nàng vốn chẳng cần phải động tay động chân như vậy. Dưới tay nàng có biết bao nhiêu là thuộc hạ, sai phái nào khó. Chỉ có điều... nàng không muốn sai. Tôn Thi Hàn nàng muốn đích thân làm hơn. Bởi đối với nàng, những bông hoa này rất đặc biệt. Tất cả chúng đều là do nàng và Lăng Tiểu Ngư cùng nhau kiếm được rồi mang về trồng.
Kể ra cũng khá trùng hợp. Loài hoa này, nhị hoa tổng cộng ba cái, mỗi một cái đều cong cong uốn lượn, hình dáng giống hệt như những con cá đang tung mình lên khỏi dòng nước vậy. Nhớ lúc đó, thời điểm trông thấy chúng, Tôn Thi Hàn nàng đã nói đùa với Lăng Tiểu Ngư rằng: “Phu quân, chàng xem ở đây có nhiều Tiểu Ngư chưa kìa“.
Khi ấy, Lăng Tiểu Ngư mỉm cười, rồi bảo với nàng: “Nhị hoa hình dáng giống ta, thế nhưng màu sắc thì lại trắng muốt, rất đỗi thuần khiết, y hệt như tên nàng, người nàng. Gọi nó là hoa Hàn Ngư đi“.
“Hoa Hàn Ngư...” Tôn Thi Hàn tay nâng một đoá hoa, nhớ lại đoạn ký ức kia mà dạ ngọt ngào. Nàng thật sự thích cái tên này lắm.
“Hàn Ngư à Hàn Ngư, ngươi nói xem khi nào hắn mới trở về đây? Từ lúc hắn rời đi, tính đến hôm nay cũng đã được hơn một tháng rồi a...“.
“Ngươi thấy không. Cái tên đó đúng là một kẻ vô lương tâm. Hắn lẽ nào không biết là ở đây có người đang đợi hắn, rất nhớ hắn hay sao... Đã hơn một tháng rồi mà cũng chẳng thèm hồi âm lấy một tiếng... Thứ vô lương tâm...“.
“Nàng bảo ai vô lương tâm vậy?” Trong lúc Tôn Thi Hàn đang ngồi nâng hoa, cùng hoa tâm sự thì một giọng nam nhân bỗng chợt cất lên. Ở ngay sau lưng Tôn Thi Hàn nàng.
Nghe thanh âm quen thuộc nọ, Tôn Thi Hàn lập tức buông đoá Hàn Ngư ra, quay phắt người lại.
Hiện ra trong tầm mắt nàng là một nam tử mặc hắc y, khuôn mặt dày dạn gió sương. Không phải Lăng Tiểu Ngư thì ai?
“Phu quân!“.
Sau ngạc nhiên là vui mừng, Tôn Thi Hàn chẳng kịp nghĩ nhiều, chạy ngay đến bên cạnh Lăng Tiểu Ngư, dang tay ôm chằm lấy hắn.
Khuôn mặt này, vóc người này, thời gian qua nàng đã nhung nhớ xiết bao.
“Hừm...” Ở trong cái ôm chặt của Tôn Thi Hàn, Lăng Tiểu Ngư hơi thiếu tự nhiên mà hắng nhẹ một tiếng.
Tôn Thi Hàn sẽ vui mừng khi trông thấy hắn, cái này Lăng Tiểu Ngư hắn đã nghĩ qua. Nhưng, hắn không hình dung được tình cảnh lại là dạng này. Sự vui mừng, nó không khỏi quá lớn đi.
“Thi Hàn, một nữ tử ở giữa thanh thiên bạch nhật chủ động ôm ấp nam nhân như vậy, hình như không được đứng đắn cho lắm“.
“Soạt!“.
Lăng Tiểu Ngư còn chưa nói dứt câu thì cơ thể mềm mại đang ôm lấy hắn đã lập tức tách ra.
Tôn Thi Hàn lườm hắn: “Không muốn thì thôi, sau này thiếp không đụng tới chàng nữa“.
Biết là giai nhân đã dỗi, Lăng Tiểu Ngư mới lựa lời lấp liếm, dỗ dành. Nhưng xem ra tác dụng chẳng được nhiều lắm.
Lăng Tiểu Ngư âm thầm lắc đầu, chỉ đành dời mắt nhìn sang những đoá Hàn Ngư trước mặt.
“Tất cả đều đã nở rồi. Thật là đẹp“.
Tôn Thi Hàn tiếp tục giữ im lặng, không bình phẩm gì.
“Những bông hoa này, hẳn đã được nàng chăm sóc rất kỹ“.
Tôn Thi Hàn vẫn tiếp tục im lặng.
“Thi Hàn, chúng thật sự rất đẹp. Trong tất cả những loài hoa ta từng thấy, không một loài nào có thể sánh được với chúng. Vẻ đẹp của chúng cũng giống như Tôn Thi Hàn nàng vậy“.
Lần này thì biểu cảm trên mặt Tôn Thi Hàn rốt cuộc cũng đã thay đổi. Khoé môi nàng, nó vừa mới nhếch.
“Cái tên này từ khi nào lại biết đi lấy lòng nữ nhân vậy chứ...“.
Dư âm hương mật còn chưa lắng, Tôn Thi Hàn lại lườm Lăng Tiểu Ngư thêm một cái: “Lẻo mép“.
“Nào có.” - Lăng Tiểu Ngư phủ nhận ngay - “Những lời ta vừa nói đều là sự thật. Ta vẫn còn nhớ rõ đêm ấy, khi nàng động tình da thịt trên thân liền chuyển sang đỏ hồng, lại còn toả ra mùi hương quyến rũ...“.
Tới đó thì Lăng Tiểu Ngư không nói nữa. Miệng hắn đã vừa mới bị người dùng tay che kín rồi. Động thủ thì tất nhiên là Tôn Thi Hàn.
“Chàng... chàng điên rồi sao?! Nhắc đến... nhắc đến làm gì chứ?!“.
Tôn Thi Hàn cắn môi, trong lòng rất là xấu hổ.
“Thiếp cấm chàng nhắc lại!“.
Lăng Tiểu Ngư không nói gì, chỉ cười cười.
Trông thấy bộ dáng tươi cười này của hắn, chẳng hiểu sao nội tâm Tôn Thi Hàn lại bỗng sinh ra cảm giác bất an. Theo bản năng tự vệ, nàng lựa chọn rút lui.
Chỉ có điều Lăng Tiểu Ngư, hắn lại không để cho nàng dễ dàng tránh lui. Hắn vươn tay đem tay nàng giữ lấy.
“Nàng đang muốn đi đâu vậy?“.
“Thiếp... Ở-Ở trong cung còn có nhiều chuyện chờ thiếp xử lý...“.
Đối với lý do này, Lăng Tiểu Ngư còn lâu mới tin. Hắn hỏi lại: “Đại sự gì mà phải nhọc công Tôn đại cung chủ nàng đích thân xử lý?“.
“Là... Là...“.
Tôn Thi Hàn còn chưa kịp tìm ra lời để bao biện thì thân thể đã bị Lăng Tiểu Ngư kéo đi.
“Tiểu Ngư, chàng làm gì vậy?! Mau buông thiếp ra!“.
“Tiểu Ngư!“.
...
Mặc cho Tôn Thi Hàn hô gọi, tỏ ra là mình không nguyện đi theo, Lăng Tiểu Ngư vẫn như cũ, đem nàng kéo đi.
Băng qua dãy hành lang, hắn rất nhanh đã đưa được nàng vào bên trong Tuyệt Tình Điện, tiến nhập tư thất. Trên đường đi, cả hai cũng có gặp một số cung nhân, các cung nhân cũng nhìn thấy hai người bọn họ. Điều đó lại càng khiến cho Tôn Thi Hàn thêm phần xấu hổ.
Tôn Thi Hàn nói sao cũng là cung chủ, người đứng đầu Tuyết Linh Cung, để cho cung nhân nhìn thấy nàng bị Lăng Tiểu Ngư lôi lôi kéo kéo giữa thanh thiên bạch nhật như vậy, còn ra thể thống gì nữa?
Lại nói, kéo đâu không kéo lại kéo thẳng vào trong phòng riêng, chuyện này... rất dễ khiến cho mọi người suy đoán bậy bạ a!
“Tiểu Ngư, chàng... chàng làm cái gì vậy?!“.
Cửa phòng vừa đóng thì Tôn Thi Hàn liền dùng sức đem tay mình rút ra, cất giọng hờn trách. Nàng lo là mình đã bị các cung nhân hiểu lầm mất rồi.
“Thi Hàn, nàng không phải đang xấu hổ đấy chứ?“.
Xấu hổ? Lại còn không.
Thần tình nhăn nhó, Tôn Thi Hàn nói: “Giữa thanh thiên bạch nhật chàng lại lôi kéo thiếp như vậy sẽ rất dễ khiến cho mọi người hiểu lầm. Chàng...“.
“Hiểu lầm?“.
Lăng Tiểu Ngư vờ hỏi lại: “Hiểu lầm cái gì?“.
“Thì... ư...!“.
Tôn Thi Hàn chỉ nói được chữ thứ nhất, chữ thứ hai còn chưa kịp thốt ra thì miệng đã bị Lăng Tiểu Ngư bịt lại. Nhưng khác với Tôn Thi Hàn nàng ban nãy, lúc ở bên ngoài, được Lăng Tiểu Ngư dùng đây không phải bằng tay mà là bằng miệng. Hắn đang hôn nàng.
“Tiểu Ngư, chàng...“.
Tôn Thi Hàn cố tách ra mà không được. Lăng Tiểu Ngư chẳng chịu buông tha. Hắn tiếp tục chiếm lấy đôi môi nàng trong khi tay thì đem nàng đẩy vào tường, giữ không cho nàng vùng vẫy...