Tiên Môn

Chương 101: Chương 101: Khiến Người Chú Mục




“Tách tách...“.

“Tách tách...“.

“Lưu sư huynh, lần này thì thế nào?“.

“Không tệ“.

Lưu Cảnh Thiên ứng tiếng. Hắn dùng tay đem dòng máu đọng lau đi, tiếp lời: “Chu sư đệ, kiếm của sư đệ ta đã tiếp, bây giờ hẳn nên đến lượt ta đáp lễ“.

“Lưu sư huynh, sư huynh cứ tự nhiên a. Có bao nhiêu bản lãnh, sư huynh ngươi cứ tự nhiên thi thố“.

“Tốt“.

Mình chưa chuyển bảo kiếm đã xoay, dựa vào thân pháp hết sức tinh diệu của mình, Lưu Cảnh Thiên loáng cái đã đổi hướng vòng ra bên hông Chu Đại Trụ. Trước mũi Thanh Khâu tụ lại một tiểu cầu màu vàng nhạt, lăm lăm chỉ thẳng.

Thái Ất Kiếm Quyết: Phá Kiếm Thức!

“Đừng hòng!“.

Mũi kiếm Thanh Khâu vừa tiếp cận đã liền bị Cự Lực vung lên chặn lại. Chu Đại Trù ra sức giữ chặt đại kiếm, vừa giữ vừa nói: “Lưu sư huynh, xem ra kiếm của sư huynh ngươi cũng không khó tiếp lắm“.

“Có chắc không?“.

Lưu Cảnh Thiên chẳng nhiều lời. Thay vì lời nói thì hắn đã dùng hành động chứng minh cho Chu Đại Trù thấy, rằng đối phương đã sai.

Theo sau một tiếng “Phá” của Lưu Cảnh Thiên, tiểu cầu màu vàng ở trước đầu mũi kiếm Thanh Khâu bỗng đột ngột sáng lên khác thường. Tiếp đó, một tiếng bạo tạc vang lên.

“Oành...!“.

...

Kim quang dần tiêu thất. Khung cảnh trên đài cũng từ từ lộ rõ.

Lưu Cảnh Thiên vẫn còn an ổn đứng ngay đó, nơi giữa đài, trên người toàn thân không một vết xước. Tất nhiên là trừ bỏ chút thương tích trên mặt kia ra.

Riêng về đối thủ của hắn...

Tình cảnh Chu Đại Trù dường như không được tốt lắm. Quần áo đã rách một vài chỗ, máu cũng đã chảy một vài nơi, bộ dáng trông khá là chật vật. Xem ra một đòn Phá Kiếm Thức vừa rồi của Lưu Cảnh Thiên đã khiến hắn phải nhận lấy trái đắng.

“Phù...“.

Nhanh chóng đem khí huyết đang nhộn nhạo trong cơ thể bình ổn lại, Chu Đại Trù thở ra một hơi rõ dài. Thần tình trầm trọng, hắn nhìn Lưu Cảnh Thiên, nói: “Không ngờ Thái Ất Kiếm Quyết của Kim Kiếm Phong lại vi diệu tới như vậy...“.

“Chu sư đệ.” - Lưu Cảnh Thiên vuốt dọc Thanh Khâu, nói trong khi mắt chẳng buồn liếc nhìn đối thủ - “Một chiêu Phá Kiếm Thức vừa rồi bất quá cũng chỉ là da lông bên ngoài. Thái Ất Kiếm Quyết của bản phong, sự thâm ảo lớn hơn thế nhiều“.

“Hừ... Khen ngươi một câu ngươi lại tự cho là... Họ Lưu ngươi tưởng chỉ có Kim Kiếm Phong ngươi mới lợi hại sao? Để bổn Đại Trù ta cho ngươi mở rộng tầm mắt...“.

Trong lòng đã có chủ ý, Chu Đại Trù thôi không nói thêm gì nữa. Hắn thừa biết với đạo hạnh chênh lệch giữa đôi bên, trận đấu này hắn sẽ khó lòng thắng nổi. Nhưng chí ít, dẫu có trở thành kẻ chiến bại thì trước đó Chu Đại Trù hắn cũng phải dành tặng cho đối phương một phần đại lễ cái đã.

Mấy tháng vừa qua, Chu Đại Trù hắn ngày đêm luyện tập, cố gắng đem ba loại pháp quyết là “Tốc” kiếm quyết, “Ảnh” kiếm quyết và “Trọng” kiếm quyết kết hợp cùng một chỗ, tất cả đều chỉ chờ để mang ra sử dụng trong thời khắc này.

Mặc dù một chiêu này của hắn vẫn còn chưa hoàn thiện, trình độ gắn kết còn thô thiển nhưng hắn tin bấy nhiêu cũng đã đủ để khiến cho Lưu Cảnh Thiên phải nhận lấy thương tổn. Nhất định sẽ không nhẹ.

Thần tình nghiêm nghị, mắt lộ tinh quang, Chu Đại Trù đạp mạnh xuống đài, phóng người lên không trung. Hắn lạnh lùng cất giọng:

“Lưu Cảnh Thiên, Đại Trù ta nhập môn muộn hơn ngươi thành ra đạo hạnh không bằng. Nhưng...“.

“Lưu Cảnh Thiên, pháp lực của ta có thể kém hơn ngươi chứ bàn về trình độ kiếm thuật, ta còn lâu mới thua! Ngươi tự cho mình kiếm pháp tinh diệu? Vậy để ta nói cho ngươi biết: Luận thâm ảo, Chu Đại Trù ta chắc chắn đã hơn ngươi!“.

Linh lực bên trong thể nội vốn đã sớm được điều động nên khi chữ cuối cùng vừa thốt ra khỏi miệng thì Chu Đại Trù cũng lập tức triển khai chiêu thức. Trong tư thế cúi người, tay trái đặt hờ trên mặt kiếm còn tay phải thì nắm chặt chuôi kiếm, thân ảnh hắn đột ngột tiêu thất, chỉ để lại những tàn ảnh màu xanh.

Số tàn ảnh kia, tính ra phải có đến hàng tá. Đáng nói hơn, cùng với quá trình chiêu thức được tung ra thì số lượng tàn ảnh cũng tăng lên chóng mặt. Loáng cái, khắp bốn phương tám hướng Ngũ Kiếm Đài, bất kể là trên hay dưới, là trái hay phải, toàn bộ đều hiện hữu tàn ảnh của Chu Đại Trù.

Lẩn khuất bên trong vô số tàn ảnh nọ, Chu Đại Trù nắm chặt Cự Lực, thoắt ẩn thoắt hiện nhắm vào Lưu Cảnh Thiên mà đánh tới.

Những đường kiếm của hắn, trước sau tổng cộng có sáu lượt được tung ra. Uy lực thì khỏi phải bàn, cái sau hơn hẳn cái trước, quyết liệt vô cùng.

Đối mặt với hung hiểm, Lưu Cảnh Thiên nào dám khinh suất. Với Thanh Khâu trong tay, hắn đã dốc toàn lực ra ứng phó. Hết ngăn bên đông lại cản bên tây, động tác mau lẹ cực kỳ...

Nhưng, mau thì mau, lẹ thì lẹ, rốt cuộc thì Lưu Cảnh Thiên cũng chỉ có thể ngăn cản được bốn đường. Hai kiếm sau cùng của Chu Đại Trù, hắn căn bản là vô phương hoá giải hoàn toàn.

Hai đường kiếm này, chúng chẳng những nhanh mà còn rất nặng. Rõ ràng là Chu Đại Trù đã quán thâu “Trọng” kiếm quyết ở bên trong.

“Ảnh”, “Tốc” và “Trọng”, một sự kết hợp đáng kinh ngạc.

Thực tế, năm hướng Ngũ Kiếm Đài, ở bên ngoài kết giới đã có không ít người phải động dung. Đặc biệt là các vị phong chủ.

Với pháp nhãn hơn xa chúng đệ tử, bọn họ hoàn toàn nhìn ra được sự lợi hại của Chu Đại Trù, thừa hiểu hắn có bao nhiêu giá trị...

Tu vi mới chỉ là vấn đỉnh hậu kỳ lại có thể cùng lúc thi triển cả ba loại là “Ảnh” kiếm quyết, “Tốc” kiếm quyết và “Trọng” kiếm quyết trong Bát Tự Kiếm Quyết, ngộ tính bậc này... sợ rằng ngay đến Lăng Thanh Trúc cũng phải đành cam bái hạ phong.

Chẳng hẹn mà gặp, Cơ Thành Tử, Lý Ngọc Thường, Dịch Bất Dịch, Ngọc Vân Tử, bốn vị phong chủ đồng loạt đưa mắt nhìn sang khu vực của Trúc Kiếm Phong, dừng ở trên mặt Lăng Thanh Trúc.

Nhận ra cái nhìn soi mói của các vị đồng môn, Lăng Thanh Trúc âm thầm buồn bực: “Đám các ngươi nhìn ta làm gì chứ? Chuyện này ta cũng đâu có biết...“.

Mấy lời được thốt lên trong âm thầm này của Lăng Thanh Trúc nàng cũng không chề ngoa. Nàng thực tình là không biết.

Chu Đại Trù, đứa đệ tử kia của nàng vốn chưa bao giờ kể cho nàng là đã lĩnh ngộ Bát Tự Kiếm Quyết tới trình độ kinh khủng như vầy rồi a!

Nên biết, Trúc Kiếm Phong của nàng là một nơi rất tự do nha. Cái nào Lăng Thanh Trúc nàng thích thì nàng dạy, không thích thì không dạy. Kểm tra trình độ các đệ tử ư? Tùy tâm trạng thôi. Lúc nào buồn buồn thì gọi bọn chúng tới để rầy la kiểm điểm một chút; còn bằng nếu tâm trạng thư thái thì... kiểm tra làm gì cho mệt...

Nói tóm lại, chuyện này vốn là không thể trách nàng mà phải trách Chu Đại Trù mới đúng. Lỗi của hắn là đã dám “che giấu” bậc trưởng bối nàng đây a.

“Hừ hừ... Thằng mập ngươi khá lắm, vậy mà dám âm thầm qua mặt sư phụ ngươi“.

“Cứ đợi đi, để xem đại hội kết thúc xong ta sẽ xử ngươi thế nào...“.

Vẻ bực bội đến nhanh rồi cũng đi nhanh, Lăng Thanh Trúc chỉ tốn vài giây ngắn ngủi đã liền bình ổn được tâm tình. Nàng đảp mắt một vòng, lần lượt nhìn sang khu vực của Tương Kiếm Phong, Liệt Kiếm Phong, Mặc Kiếm Phong, Kim Kiếm Phong, tươi cười đáp lại.

Ý tứ ấy, hẳn có thể hiểu là nàng đang muốn nói: “Chuyện này ta đây đã sớm biết, cũng không có gì to tát lắm“.

...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.