“Rốt cuộc thì đây là chỗ nào?“.
Trong khoảng không tăm tối, một giọng nam nhân vừa mới cất lên. Khá khẽ. Đúng là của Lăng Tiểu Ngư - một trong hai đứa đệ tử mà Lăng Thanh Trúc hiện đang đứng bên ngoài than phiền. Lúc này, nhìn hắn có vẻ hoang mang.
Âu cũng phải. Đang yên đang lành lại bất ngờ xảy ra dị biến, bản thân bị hút vào trong một nơi tối tăm vô định, Lăng Tiểu Ngư hắn điềm nhiên làm sao được? Khẩn trương, lo lắng, nó vốn dĩ bình thường. Nhất là khi hiện giờ hắn chỉ có một mình...
Không giống như lúc bị thông đạo hút vào, những người bị hút hình như đều phân tán hết cả. Chí ít thì đấy là những gì mà Lăng Tiểu Ngư tin tưởng, dựa trên hoàn cảnh của chính bản thân hắn.
Đứng trên mội ngọn cây cao, bằng vào pháp nhãn, họ Lăng tập trung quan sát bốn phương tám hướng với hi vọng có thể tìm ra tung tích của những đồng môn còn lại. Hoặc ít nhất, hắn có thể hiểu ra đại khái về cái chốn tối tăm vô định này.
Nhưng tiếc thay...
Lăng Tiểu Ngư đã không được như nguyện. Không gian chỗ này quá đỗi kỳ lạ, nó khiến tầm nhìn của hắn bị giới hạn đi rất nhiều. Pháp nhãn cũng tốt, thần thức cũng được, Lăng Tiểu Ngư hắn chỉ có thể nhìn xem được một đoạn ngắn, chả thấm vào đâu...
“Phải làm thế nào đây? Tu vi của ta dường như quá yếu kém trong hoàn cảnh này...“.
Trên ngọn cây, Lăng Tiểu Ngư trầm ngâm một đỗi, chừng hạ xuống thì hướng thẳng phía trước bước đi. Xem ra hắn đã có quyết định của mình...
...
Tâm lý cầu may, Lăng Tiểu Ngư cẩn trọng đưa chân cất bước. Dựa vào lượng tầm nhìn ít ỏi từ pháp nhãn của bản thân, hắn xuyên qua từng bụi rậm, từng tán cây, chậm rãi tiến sâu vùng đất tối tăm.
Cứ thế, hắn đi mãi, đi mãi... Tận cho tới khi một thanh âm yếu ớt truyền đến tai mình...
“Là ai?” Chân ngưng bước, Lăng Tiểu Ngư hướng nơi phát ra thanh âm, cất tiếng hỏi.
Và rất nhanh, một giọng nữ nhân hồi đáp: “Lăng Tiểu Ngư, có phải ngươi không?“.
Nghe đối phương nói ra tên mình, trong lòng Lăng Tiểu Ngư không khỏi vui mừng. Cô gái kia nếu đã có thể nhận thức hắn, như vậy khẳng định là một vị đồng môn.
Thần tình kích động, Lăng Tiểu Ngư hỏi: “Ta đúng là Lăng Tiểu Ngư, ngươi là ai?“.
“Ta... ta là Lệ Thắng Nam“.
“Lệ sư tỷ?“.
Đã xác nhận danh tính, Lăng Tiểu Ngư chính thức buông lỏng phòng bị, nhấc chân tiến lại chỗ nàng.
“Đứng lại!“.
Họ Lăng mới đi còn chưa được bao nhiêu bước thì đã liền bị người hô cản.
Phía bên kia, sau một tảng đá lớn, Lệ Thắng Nam nói gấp: “Ngươi không được qua đây!“.
Không cho qua?
Lăng Tiểu Ngư hết sức nghi hoặc: “Lệ sư tỷ, có chuyện gì vậy?“.
...
“Lệ sư tỷ?“.
Kêu gọi mấy bận mà đối phương không trả lời, Lăng Tiểu Ngư khó tránh ngờ vực. Một lần nữa, hắn nhấc chân tiến tới.
“Không được qua!“.
Và lại một lần nữa, Lệ Thắng Nam lên tiếng ngăn cản.
“Lệ sư tỷ, rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Tại sao sư tỷ không muốn ta qua? Thêm nữa... Lệ sư tỷ, tại sao giọng nói của sư tỷ...“.
Lúc nãy do vui mừng, trong lòng kích động nên Lăng Tiểu Ngư đã chẳng để ý, nhưng bây giờ, hắn đã nhận ra điểm bất thường. Thanh âm của Lệ Thắng Nam thực rất không bình thường. Nó... hết sức yếu nhược.
“Không lẽ Lệ sư tỷ bị thương?“.
Thật dạ quan tâm, Lăng Tiểu Ngư lần nữa cất tiếng: “Lệ sư tỷ, có phải sư tỷ đã bị thương?“.
“Ta... Ưm...!“.
“Lệ sư tỷ?!“.
Nghe ra vẻ đau đớn của Lệ Thắng Nam, Lăng Tiểu Ngư chẳng kịp nghĩ nhiều, lập tức phóng qua.
“Ngươi không được q...“.
Thế là xong. Lần này thì Lệ Thắng Nam đã vô pháp can ngăn. Câu nàng còn chưa kịp nói hết thì thân ảnh Lăng Tiểu Ngư đã xuất hiện ngay trước mắt rồi. Lúc này, hắn đang nhìn nàng. Bằng đôi mắt mở to vì “kinh ngạc“.
Cũng đáng ngạc nhiên lắm chứ. Với tình trạng hiện giờ của nàng thì điều ấy xét ra âu rất đỗi bình thường.
Quần áo rách nát, da thịt mười phần đã bạo lộ quá chín, thậm chí hai chốn riêng tư trên dưới cũng loã lồ trần trụi, bấy nhiêu lẽ nào còn chưa đủ để làm người “kinh ngạc”?
Lăng Tiểu Ngư, hắn đã. Có nghĩ thế nào hắn cũng không thể hình dung ra được cảnh tượng sẽ là như vầy.
Lệ Thắng Nam, nàng đích xác đã bị thương. Những vết trầy xước, những giọt máu tươi vương đọng trên cơ thể, chúng là minh chứng thuyết phục nhất. Tuy nhiên, thương tích bây giờ lại không phải điểm mấu chốt. Sự loã lồ trần trụi của nàng mới là thứ tác động nhiều nhất đến tâm linh Lăng Tiểu Ngư, khiến cho suy nghĩ của hắn nhất thời bị đình trệ.
Phát hiện ra ánh mắt “chăm chú” ấy, Lệ Thắng Nam càng thêm xấu hổ. Nàng dùng chút sức lực yếu ớt của mình, quát lớn: “Không được nhìn!“.