Tiên Môn

Chương 560: Chương 560: Lần đầu tiên của ngươi lẽ nào không phải lần đầu tiên của ta?




Thần niệm vừa động, thân ảnh Lăng Tiểu Ngư đã liền hiện ra bên trong không gian của hắc ngư ấn. Đúng như những gì hắn hình dung, trước mặt, Tôn Thi Hàn đang ngồi co cụm, tay ôm lấy y phục che thân, nước mắt giàn giụa.

Tính ra thì Tôn Thi Hàn nàng đã khóc cả nửa canh giờ rồi a.

...

“Hức... hức...“.

Ngó xem mỹ nhân thương tâm nức nở, trong lòng Lăng Tiểu Ngư không khỏi dâng lên hai từ “áy náy“. Hắn nhấc chân tiến về phía nàng, chần chừ đưa tay định chạm vào người nàng thì...

“Đừng có đụng vào ta!“.

Nhanh như chớp, cùng thanh âm oán hận, Tôn Thi Hàn vung tay gạt Lăng Tiểu Ngư ra. Sức lực nàng dùng phải nói là rất lớn, tới nỗi suýt nữa thì đã làm Lăng Tiểu Ngư té ngã.

“Vô sỉ! Hạ lưu!“.

Cảm thấy còn chưa đủ, Tôn Thi Hàn dành cho nam nhân trước mặt một cái nhìn căm phẫn, lớn tiếng mắng chửi.

“Lăng Tiểu Ngư ngươi là tên đê tiện! Một kẻ tiểu nhân!“.

“Ta hận ngươi! Ta hận ngươi!!“.

...

Thật phải công nhận, công phu mắng người của Tôn Thi Hàn, tính ra không phải ghê gớm gì lắm. Những lời nàng mắng, những câu nàng chửi, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có mấy từ quen thuộc. Này thì “vô sỉ”, này thì “hạ lưu”, này thì “ti tiện”, “hèn hạ“... Chung quy đều là từ ngữ mắng người phổ thông, nghe riết cũng nhàm mà công dụng thì... e đã chẳng được bao nhiêu.

Cái này cũng không phải bởi da mặt Lăng Tiểu Ngư dày, công phu hàm dưỡng quá tốt mà là vì những tiếng mắng câu chửi của Tôn Thi Hàn, nó còn hiền quá thôi. “Hạ lưu”, “đê tiện”, “hèn hạ”, “vô sỉ“... tất cả đều chỉ chung chung, tổn thương được ai? Nếu thực muốn đụng chạm, muốn xúc phạm người thì phải đem phụ mẫu, thân bằng quyến thuộc của người ra mà mắng, mà chửi, hoặc không thì cũng phải dùng những từ thật thô để nguyền rủa người, có vậy mới gọi là “mắng chửi” được.

Đáng tiếc, một màn hung hăng chợ búa ấy sẽ chẳng bao giờ diễn ra. Tôn Thi Hàn là nữ nhân có giáo dưỡng đàng hoàng, bản tính vốn dĩ đoan trang, nàng sao có thể thốt ra ngôn ngữ lưu manh, thô tục ấy được kia chứ.

Phụ mẫu không sao, thân bằng quyến thuộc của mình người ta cũng chẳng đụng chạm gì nên Lăng Tiểu Ngư vẫn dễ dàng tiếp nhận được. Từ đầu tới cuối hắn đều chỉ im lặng, không ngăn cản hay phản bác gì, để mặc cho Tôn Thi Hàn trút giận.

Người ta đang thương tâm mà, lớn tiếng mắng chửi một chút, hoàn toàn có thể cảm thông.

Cứ thế, Lăng Tiểu Ngư đứng yên đấy nghe chửi, đợi người chửi xong hắn mới mở miệng: “Chửi đủ rồi chứ?“.

Ngay lập tức, một ánh mắt tràn đầy hận ý ngó lên.

“Sao? Muốn đánh ta? Hay là muốn giết ta?“.

“Đúng rồi. Lăng Tiểu Ngư ngươi là thần nhân mà, ngươi muốn làm gì mà chẳng được. Đã có thể cưỡng đoạt người để thoả mãn ham muốn sắc dục thì xuống tay giết người có gì là khó khăn đâu chứ. Lăng Tiểu Ngư ngươi đâu phải chưa từng giết người. Số người bị ngươi giết cũng đâu phải ít...“.

Tôn Thi Hàn hiện khác xa lúc trước, một chút kính sợ cũng không tìm ra được. Nàng bây giờ chỉ có oán, chỉ có hận. Giọng điệu kia như thể đang dè bĩu, đầy sự khinh khi.

Lăng Tiểu Ngư thấy rõ, cũng hiểu được, dù vậy, hắn không trách giận gì. Hắn đâu có tư cách. Tôn Thi Hàn nàng là nạn nhân kia mà.

Theo sau cái lắc đầu nhè nhẹ, Lăng Tiểu Ngư nói: “Ta không đánh ngươi, càng không muốn giết ngươi. Chuyện này... là lỗi của ta“.

Nghe Lăng Tiểu Ngư nói vậy, khuôn mặt Tôn Thi Hàn đã biến động một chút. Nàng hơi bất ngờ. Thú thật là nàng không nghĩ Lăng Tiểu Ngư sẽ hồi đáp mình như thế.

Hắn nhận lỗi? Hắn thừa nhận việc làm sai trái của mình? Điều này dường như có chút không hợp lý...

“Lỗi của ngươi? Ngươi nhận lỗi?” - Nghi hoặc thì nghi hoặc, Tôn Thi Hàn vẫn cứ hung hăng, cay nghiệt như cũ - “Lăng Tiểu Ngư, ngươi đối với ta như thế, một câu “là lỗi của ta” như thế liền xong ư?“.

“Sự trinh bạch của ta ngươi có trả lại được không?! Chuyện đã xảy ra ngươi có thể sửa được hay sao?!“.

Lăng Tiểu Ngư trầm mặc, im lặng một lúc rồi mới trả lời: “Sự trinh bạch của ngươi ta không thể trả lại, chuyện đã xảy ra ta cũng không thể sửa được“.

“Ngươi không thể trả, cũng không thể sửa... Ngươi biết đó là lỗi của ngươi, vậy tại sao ngươi còn đối với ta như thế...” Nước mắt ngưng chưa được bao lâu đã tuôn chảy thành hàng, Tôn Thi Hàn nức nở.

Chẳng thà Lăng Tiểu Ngư hắn lạnh lùng bá đạo, dùng cái uy thần nhân của hắn đè ép nàng, dùng sức mạnh của hắn trói buộc nàng, như vậy nội tâm Tôn Thi Hàn nàng đã đỡ phải rối ren. Đằng này, Lăng Tiểu Ngư hắn lại tỏ ra như thế...

Rốt cuộc thì hắn muốn gì chứ? Khuấy động thân thể nàng chưa đủ hay sao mà giờ còn muốn làm nàng hoang mang khó nghĩ...

...

“Hức...“.

Trong thanh âm nức nở mà người cố ngăn kia, Lăng Tiểu Ngư hạ thấp người xuống. Ngồi ở trước mặt Tôn Thi Hàn, hắn nhìn thẳng vào mắt nàng, nói: “Ta biết đối với ngươi như thế là không đúng, nhưng ta không thể không làm“.

“Đạo Tử Tiêu Thần Lôi giáng xuống mình ngươi khi đó đã tác động đến ba hồn bảy phách của ngươi rất nhiều, hậu hoạ lưu lại càng khó đo lường. Nếu cứ để ngươi như vậy, dù giúp ngươi nhập xác, sinh mệnh của ngươi cũng sẽ chẳng thể kéo dài được lâu“.

“Ta có thể dùng cách thông thường để chữa trị, nhưng hiệu quả chắc chắn không thể nào tốt được. Căn cơ của ngươi đã bị tổn hại nặng nề, muốn tính mạng ngươi được bảo toàn, ngày sau sống lâu, chỉ còn một cách duy nhất là phải cùng ngươi làm chuyện đó, thông qua song tu bí thuật để truyền bổn nguyên lực lượng cho ngươi, giúp ngươi chữa lành hết thảy, loại bỏ hết thảy hoạ ngầm...“.

Phía đối diện, Tôn Thi Hàn càng nghe thì hận ý trong lòng càng thuyên giảm. Nàng biết lời Lăng Tiểu Ngư cũng không phải giả. Bình tĩnh nghĩ lại thì ở trong giấc mộng xuân kia, Lăng Tiểu Ngư hắn đích xác có truyền một đoạn pháp quyết cho nàng, chỉ dẫn nàng phối hợp song tu. Suốt cả quá trình đó, từ người Lăng Tiểu Ngư hắn đều luôn có một cỗ lực lượng truyền vào trong thân thể nàng...

“Hắn... thật sự là vì cứu ta nên mới làm thế sao...”

Tâm trí Tôn Thi Hàn vẫn chưa thể thông suốt, còn rất khó nghĩ. Nhất là khi nàng hình dung đến ngày tháng sau này. Sự trinh bạch đã không còn nữa, lời thề tuyệt cảm với tất thảy nam nhân trong thiên hạ cũng không giữ được, tương lai nàng sẽ sống thế nào đây? Tấm thân bị hoen ố rồi, nàng nhìn đời sao đây?

Từ thuở nhỏ, dưới sự giáo dưỡng của ân sư, Tôn Thi Hàn nàng sớm đã tự ý thức được phải tuyệt đối giữ thân trong sạch, một khi còn chưa cùng người hoàn thành hôn lễ, chưa chính thức trở thành đạo lữ của người thì nhất quyết không thể trao thân. Sư phụ nàng nói, trinh tiết là thứ quý giá nhất của nữ nhân, chỉ có thể trao cho phu quân của mình.

Nữ nhân khác thế nào không biết chứ riêng với Tôn Thi Hàn, nàng coi trọng tiết trinh hơn bất cứ thứ gì trên thân thể mình, thậm chí là mạng sống. Nếu chẳng phải vậy thì trước đây nàng đâu có năm lần bảy lượt kiên quyết chối từ khi tên nam nhân bạc tình kia đòi hỏi. Suốt cả quãng thời gian quen biết, cái thuở... tạm gọi là mặn nồng, giữa nàng và hắn, đụng chạm nhiều nhất cũng mới bất quá cái nắm tay mà thôi. Một cái ôm, một cái hôn thậm chí còn chưa từng phát sinh nữa là.

Có lẽ cũng bởi vì Tôn Thi Hàn nàng quá khắt khe như vậy nên tên nam nhân kia mới phụ bạc nàng, quên câu thề hẹn để nên duyên cùng kẻ khác. Năm đó, hình như chính hắn cũng đã nói với nàng như vậy, rằng Tôn Thi Hàn nàng quá bảo thủ, không có chút nào gọi là tình thú. Hắn nói Tôn Thi Hàn nàng chẳng khác gì một ni cô thánh thiện cả...

“Ni cô thánh thiện”? Thì sao chứ? Tôn Thi Hàn nàng không cảm thấy có gì không tốt. Ít ra nhờ sự bảo thủ, biết quý trọng tiết trinh này mà nàng mới tránh được sai lầm. Thử nghĩ, nếu trước kia nàng nhẹ dạ trao thân thì sẽ thế nào? Kết quả thật tốt hơn ư? Tên nam nhân kia sẽ chung thủy với nàng ư?

Không. Cho dù có chung thủy thì đấy cũng chỉ là chung thủy với thân thể nàng, với dung nhan của nàng mà thôi. Loại thủy chung này, Tôn Thi Hàn nàng cần để làm gì?

Trước đây Tôn Thi Hàn nàng không sai, nàng biết giữ gìn là đúng. Chỉ là hôm nay... trinh bạch muốn giữ cũng chẳng giữ được nữa rồi.

Thứ quý giá nhất của ngươi bị người ta lấy đi, lại còn là cưỡng đoạt, mê gian để lấy, không bi không oán mà được hay sao?

Căn bản là chẳng thể chấp nhận, Tôn Thi Hàn đáp trả:

“Thì sao chứ? Vì cứu ta thì ngươi muốn làm gì cũng được ư?“.

“Lăng Tiểu Ngư ngươi có biết trinh tiết đối với ta quan trọng thế nào không? Ngươi có biết từ nhỏ đến lớn ta đối với nam nhân còn chưa một lần ôm, chưa một lần hôn hay không?! Ngươi có biết đó là lần đầu tiên của ta hay không?!“.

Lăng Tiểu Ngư đã cảm thấy đau đầu. Cái chuyện dỗ dành nữ nhân này, nó sao mà khó khăn quá. Chẳng thà bắt hắn đi khiêu chiến với trời còn dễ dàng hơn.

Giọng cao hơn trước, Lăng Tiểu Ngư bắt đầu mất đi kiên nhẫn: “Đó là lần đầu tiên của ngươi, lẽ nào không phải lần đầu tiên của ta!“.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.