Thiên hạ mỹ nhân không thiếu, nhưng đạt tới đẳng cấp của Đồ Tam Nương, thử hỏi được mấy người?
Xưa, đúng thật chẳng rõ; bằng xét ngày nay, dung nhan so được cũng chỉ có duy nhất một người: Vương của hồ tộc - Thiên Hồ Đại Mi. Chết đi há lại không đáng tiếc?
Nam nhân thiên hạ, dám cá sẽ có rất nhiều người phản đối đấy.
Dù vậy, có phản đối thêm nữa cũng chả để làm gì. Lăng Thanh Trúc đã hạ sát tâm, đại thủ đoạn cũng đã được nàng tung ra rồi, còn ai có thể ngăn cản?
...
“Đồ Tam Nương, chết cho ta!“.
Đi kèm câu nói, Lăng Thanh Trúc cũng chỉ tay về trước. Theo đó, vô số oan hồn lệ quỷ đồng loạt lao vào cắn xé Đồ Tam Nương; trên đỉnh đầu nàng, ngàn vạn kiếm ấn Trường Sinh cũng thi nhau đâm xuống; trong khi bên dưới, biến lửa ngút trời cũng đột ngột trào dâng đem thân thể nàng cuốn lấy. Cảnh tượng... thật chẳng khác nào địa ngục hiện chốn dương trần. Cực kỳ khủng khiếp.
Thân chìm hiểm cảnh, dưới đại thủ đoạn của Lăng Thanh Trúc, những tưởng Đồ Tam Nương sẽ phải cả kinh thất sắc thì không, khuôn mặt nàng, nó lại rất chi bình tĩnh.
Mặc cho oan hồn lệ quỷ cắn xé, mặc cho kiếm ấn xuyên thủng qua người, mặc cho biển lửa thiêu đốt thịt da, Đồ Tam Nương vẫn đứng yên bất động, hai mắt nhắm nghiền, miệng chẳng buồn thốt ra một thanh âm nào.
Cứ vậy, nàng để cho thân thể bị phá hủy, mãi đến khi sắp hoá thành tro bụi thì mới bắt đầu có phản ứng. Cặp mắt nàng, nó đã vừa mới mở ra. Tuy nhiên, so với trước thì đã có nhiều sai biệt. Trong đôi mắt ấy, đồng tử thay vì màu đen thì hiện tại đã biến thành màu xanh, hai hàng lông mi cũng là như thế, xanh biếc một màu.
Đó là một cặp linh nhãn, vốn dĩ thể chất chứ chả phải do tác động của thần thông, đạo thuật. Cặp mắt này, với những dấu hiệu đang hiển hiện ra đây thì nó rất có khả năng là...
“Thiên Phượng Thần Mục“. Chính miệng Lăng Thanh Trúc đã vừa thốt ra như vậy.
Đứng nhìn ngàn vạn oan hồn lệ quỷ, vô số kiếm ấn Trường Sinh và cả biển lửa ngút trời đang dần tan biến dưới uy năng của Thiên Phượng Thần Mục, Lăng Thanh Trúc đã không thể tin vào mắt mình được nữa.
Nàng không hiểu. Nàng không tiếp nhận nổi chuyện này.
Thiên Phượng Thần Mục... Tại sao Đồ Tam Nương lại có thể sở hữu Thiên Phượng Thần Mục - thánh nhãn trong truyền thuyết - khắc tinh của Tử Ngục Ma Đồng?
Chẳng phải cổ nhân đã nói đó là tuệ nhãn chỉ những bậc hiền nhân thánh giả mới có khả năng sở hữu thôi ư...
...
Tử Ngục Ma Đồng, Thiên Phượng Thần Mục...
Buồn cười thay, mai mỉa thay... Một thứ thuộc về tà đạo thì lại xuất hiện trên người một tu sĩ chính giáo, trong khi một thứ đáng ra nên dành cho các bậc hiền nhân thánh giả của chính giáo thì lại đang được nắm giữ bởi một đại ma nữ của giới tà đạo...
Rốt cuộc là chuyện gì thế này? Trò đùa gì thế này?
Thượng thiên an bài mới lố bịch làm sao...
“Lăng Thanh Trúc, ngươi có cảm thấy nực cười lắm không?“.
Cũng cùng chung cảm nhận với họ Lăng, Đồ Tam Nương sau khi phá tan huyễn cảnh thì nhấc chân tiến lại, vừa thong thả bước đi vừa nói: “Ta là ma nữ nhưng lại sở hữu một cặp thánh nhãn, còn ngươi, một đại tu sĩ của giới chính đạo được thế nhân kính ngưỡng lại nắm giữ một đôi tà nhãn... Lăng Thanh Trúc ngươi nói xem, thượng thiên có phải đã ngủ quên trong lúc viết ra số mệnh của ta và ngươi rồi không?“.
Cảm xúc đa phần đã lắng xuống, Lăng Thanh Trúc vẫn bảo trì quan điểm, vẫn giữ vững niềm tin: “Thánh nhãn - tà nhãn, bất quá cũng chỉ là một đôi mắt, lại nói lên được điều gì? Tâm thiện người thiện, tâm ác người ác. Lăng Thanh Trúc ta trước giờ không làm chuyện trái với lương tâm, đừng nói một cặp mắt, kêt cả tứ chi, gương mặt đều mang dấu hiệu của ác ma thì lại thế nào? Ta... không thẹn với lòng“.
“Bộp bộp bộp...“.
Đồ Tam Nương vỗ tay, cười bảo: “Hay cho câu không thẹn với lòng... Lăng Thanh Trúc à Lăng Thanh Trúc, ta thấy ngươi cái gì cũng tốt, duy mỗi trí óc thì kém cỏi quá“.
“Năm đó, ngươi đã giết biết bao nhiêu người vô tội. Năm đó, có biết bao nhiêu kẻ thiện lương đã phải nằm xuống. Mấy vạn môn nhân Huyết Linh Tông, tất cả đều bị các ngươi thảm sát chỉ trong một đêm, đều đã biến thành oan hồn vất vưởng. Bọn họ vẫn đang ngày đêm than khóc đấy, Lăng Thanh Trúc ngươi có biết không?“.
“Không thẹn với lòng sao? Ha ha ha... Ha ha ha ha...“.
Đồ Tam Nương ngửa mặt cười to, mắt xen lẫn thương cảm cùng oán hận: “Nực cười... Ha ha ha... Thật là nực cười...“.
“Lăng Thanh Trúc! Ngươi quá ngu muội!“.
“Soạt!“.
Trong thanh âm nồng đậm sát ý, Đồ Tam Nương đã chủ động tiếp nối trận chiến còn dang dở. Từ trong lòng bàn tay nàng, một quả cầu màu đỏ được ném thẳng về phía Lăng Thanh Trúc.
“Oành... h... h...!“.
Lách mình tránh đi, Lăng Thanh Trúc xoay người, tính phản công thì một lần nữa, huyết quang đã đánh tới.
“Oành...!“.
“Oành..!“.
...
Liên tiếp là những hư ảnh bàn tay máu được tung ra bởi Đồ Tam Nương. Cách tấn công của nàng, nó đã hoàn toàn khác trước, tần suất tung chiêu cao hơn rất nhiều. Tất nhiên, uy lực của mỗi đòn cũng mạnh mẽ hơn.
Có lẽ... Đồ Tam Nương nàng đang muốn mau chóng lấy mạng Lăng Thanh Trúc, qua đó kết thúc trận chiến này.
Và thực tế thì... nàng đã sắp làm được rồi.
Chẳng có bất ngờ nào từ Lăng Thanh Trúc nữa cả. Kiếm thuật cũng được, huyễn thuật cũng tốt, bất kể Lăng Thanh Trúc nàng có xuất ra thủ đoạn gì đi nữa thì kết cục vẫn chỉ có một. Kẻ chịu thiệt vẫn luôn là nàng.
Đạo hạnh của Đồ Tam Nương quá cao. Lăng Thanh Trúc nàng căn bản chưa phải là đối thủ xứng tầm. Dù rằng nàng là chân nhân hậu kỳ, cũng rất mạnh.
Hai lần nàng thương tổn Đồ Tam Nương trước đó, hết thảy đều chỉ nhờ vào yếu tố bất ngờ, do Đồ Tam Nương sơ suất phòng bị bởi xem thường đối thủ. Nhưng bây giờ, khi mà Thiên Phượng Thần Mục đã mở thì mọi chuyện đã thay đổi rồi. Dưới cặp thánh nhãn này, mọi đòn công kích, dù công khai hay ngấm ngầm thì cũng đều bị khám phá ra cả...
Trải qua một hồi lâu giao chiến, rốt cuộc thì chuyện nên đến cũng phải đến. Sau một cú lách người tinh tế, Đồ Tam Nương cuối cùng đã thành công chạm được vào người Lăng Thanh Trúc.
Rất hung ác, một huyết thủ được tung ra, trực tiếp đánh thẳng lên ngực Lăng Thanh Trúc, khiến nàng bị đẩy lui cả đoạn dài, miệng hộc máu tươi.
Mà, đâu chỉ miệng, trên mắt nàng, máu cũng đang chầm chậm chảy xuống. Có lẽ suốt từ nãy giờ, bởi nàng đã quá cố gắng thi triển huyễn thuật nên mới gánh lấy hậu quả này. Không thành tất bại, đấy cũng là chuyện thường tình trong chiến đấu.
Một tay giữ lấy mắt, một tay che lấy ngực, Lăng Thanh Trúc thở hổn hển, nhìn chằm Đồ Tam Nương...
“Lăng Thanh Trúc, sao vậy? Đến mở miệng cũng thấy khó khăn rồi hả?“.
Trái với bộ dạng chật vật của họ Lăng, Đồ Tam Nương lúc này lại khá điềm nhiên thư thái. Nàng ngó xem đối thủ, nhẹ lắc đầu: “Coi bộ dạng của ngươi kìa, ngay cả đứng còn không vững...“.
Thở ra một hơi, từ mỉa mai chuyển sang thương hại, Đồ Tam Nương tiếp tục nói: “Lăng Thanh Trúc, xét ra thì ngươi cũng có thể xem là một kỳ nữ, chỉ đáng tiếc là niềm tin của ngươi lại mù quáng quá“.
“Ngươi bảo ta xuyên tạc, cho rằng chuyện năm đó Thiên Kiếm Môn ngươi làm là đúng. Nhưng Lăng Thanh Trúc, ngươi lầm rồi. Những lời ta nói toàn bộ đều là thật. Sư huynh Cơ Thành Tử của ngươi, hắn thực chất chỉ là một kẻ tiểu nhân, một tên ngụy quân tử mà thôi. Nực cười cho các ngươi, bấy lâu vẫn luôn bị hắn dối gạt mà không hay không biết...“.
...
“Được rồi. Những gì ngươi nên biết ta đều đã nói cho ngươi biết. Thiết nghĩ dù chết ngươi cũng có thể an lòng nhắm mắt“.
“Lăng Thanh Trúc, vĩnh biệt“.